Tuy rằng trong lòng cô ta không xác định bây giờ cha cô ta có còn tức giận hay không, nhưng cô ta cảm thấy, thời gian đã qua hơn mấy tháng rồi, dù gì cô ta cũng là con ruột của ông, có lẽ sau khi nhìn thấy cô ta, tâm trạng khá hơn một chút, sẽ đối xử với cô ta giống như trước kia vậy.
Nói thật, Vương Giai Di chỉ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
. . .
. . .
Hiện giờ, Tô Kiều Kiều không còn ca hát đóng phim nữa, người đại diện của cô ta biết cô ta câu được một con rùa vàng là Hàn Thành Trì, còn đặc biệt nói cho cô ta biết, nói cô ta bắt lấy thời cơ tốt này, làm cho Hàn Thành Trì đầu tư cho cô ta một album mới hoặc một bộ phim mới, sau đó nhân cơ hội này xông vào Làng Giải Trí lần nữa, có lẽ có thể đột phá đóng băng với tập đoàn Bắc Dương, cho mình một tiền đồ tốt đẹp.
Lúc đầu, Tô Kiều Kiều thật sự không nghe lọt, cô ta cảm thấy khi mình làm phụ nữ của Hàn Thành Trì thật sự rất tốt, có nhiều tiền để xài, còn không cần bận rộn mỗi ngày, thậm chí không cần uống rượu xã giao, da của cô ta cũng đã khá nhiều so với trước kia, hơn nữa còn mập lên ba cân.
Nhưng sau khi người đại diện nói thầm nhiều lần, Tô Kiều Kiều vẫn nghe lọt một chút, thật sự có suy nghĩ này, muốn Hàn Thành Trì đầu tư cho mình quay một bộ phim.
Chỉ là bây giờ đã gần cuối năm, Tô Kiều Kiều muốn sau khi qua tết, tìm một thời điểm tốt rồi hãy nhắc, nhưng bây giờ đã sắp hết năm, cô ta luôn luôn muốn mua thêm chút quần áo và trang sức mới, vì vậy nhìn thấy tâm trạng của Hàn Thành Trì hôm nay không tệ, đã bắt lấy tay anh ta, bảo anh ta cùng đi dạo phố với mình.
Ai ngờ, Hàn Thành Trì thật sự đồng ý, liền cùng Tô Kiều Kiều đi dạo quanh các nhãn hiệu nổi tiếng, khi đi vào cửa hàng hiệu Cartier, Tô Kiều Kiều hào hứng bừng bừng chọn vòng tay cho mình, Hàn Thành Trì lại nhìn sợi dây chuyền treo lủng lẳng.
Anh ta nhìn trúng sơi dây chuyền đôi crystal màu hồng treo lủng lẳng, hai vòng đan xen vào nhau, thoạt nhìn rất tinh xảo.
Nhân viên bán hàng ở đây đều đã thành tinh, tuy thấy Hàn Thành Trì mang theo bạn gái đến mua đồ trang sức, nhưng ánh mắt lại bay đến chỗ khác, lập tức treo nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ, lấy đồ trang sức trong quầy ra, đẩy tới trước mặt của Hàn Thành Trì, câu văn rõ ràng nói: “Chào anh, sợi dây chuyền này là món đồ chủ chốt cuối năm của Cartier, hơn nữa phía trên có viên kim cương màu hồng, rất thích hợp cho những cô gái có làn da trắng nõn đeo, sẽ tôn lên phong cách của người ấy.”
Hàn Thành Trì không nói gì, chỉ là vươn tay giờ dây chuyền lên nhìn qua nhìn lại rồi trả lại cho nhân viên bán hàng, nhàn nhạt nói: “Gói lại giúp tôi.”
Bên cạnh, Tô Kiều Kiều tham lam chọn hai vòng tay và một chiếc nhẫn kim cương, Hàn Thành Trì cũng không thèm nháy mắt móc thẻ ra, bảo nhân viên đi tính tiền.
Khi Hàn Thành Trì nhận lấy những đồ đã đóng gói, vô ý liếc về chiếc lắc tay bạch kim được trưng bày trong tủ, phía trên nạm kim cương nhỏ vụn.
Hàn Thành Trì lấy sợi dây chuyền mình mới vừa mua bỏ vào trong túi, còn những thứ khác đều đưa cho Tô Kiều Kiều, sau đó chỉ vào chiếc lắc tay được trưng bày trong tủ, hỏi một câu: “Chiếc lắc tay kia là?”