Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 614: Chương 614: Yêu anh, em Vương (4)




Edit: Thu Lệ

“Thật là buồn cười nha, đại sứ từ thiện, làm nửa ngày, cuối cùng cũng là Tiểu Tam.”

. . . . . .

Bộ trưởng Vương ngồi ở phía dưới, mấy lời đó đều rơi vào tai ông ta, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Xung quanh có rất nhiều quan chức cấp cao giống như ông ta đang ngồi, tuy trên mặt mọi người đều duy trì thần thái bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã sớm thấp thỏm nổi lên các loại suy nghĩ.

“Tại sao không nói chuyện? Không nói ra được sao? Không phải lúc trước cô rất phách lối gửi quà đến nhà tôi sao? Tiểu Tam giống như cô tôi thấy rất nhiều, không phải là vì thúc ép Đông cung ư, chỉ có điều người như vậy, vào tay tôi thật đúng là không có người nào có kết quả tốt!” Vợ của ông chủ mỏ than cũng có suy nghĩ như vậy, sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi, nhìn Vương Giai Di, có suy nghĩ như muốn xé rách cô ta ra: “Tôi đây cả đời đấu với Tiểu Tam, không biết đã đấu bao nhiêu người, người tôi ép đến nhảy lầu cũng có, cho nên nếu cô muốn đấu với tôi, cô thật sự không thắng nổi đâu!”

“Còn tấm thiệp chúc mừng này, phía trên viết cái gì? Yêu anh, em Vương?” Vợ ông chủ mỏ than cười lạnh hai tiếng, bộ dáng kia giống như là nghe được chuyện đáng buồn cười nhất thế giới vậy: “Yêu anh, em Vương?. . . . . . Cô yêu chồng tôi à. . . . . . Con người ông ta cặn bã như vậy mà cô cũng yêu. . . . . .”

Đầu óc Vương Giai Di vốn dĩ đang mơ hồ, nhưng khi cô ta nghe được bốn chữ “Yêu anh, em Vương!” này, thân thể cô ta khẽ run rẩy, tầm mắt cô ta từ hốt hoảng biến thành rõ ràng, cô ta cảm thấy những lời này rất quen thuộc, giống như là đã nghe qua ở đâu đó rồi vậy.

Vương Giai Di nghĩ thật lâu, trong lúc bất chợt liền trợn to hai mắt, nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía Thịnh Thế và Cố Lan San.

Yêu anh, em Vương. . . . . . Yêu anh, em Cố. . . . . . GUC¬CI. . . . . . Cà vạt. . . . . . Thắt lưng. . . . . .

Những từ ngữ này lần lượt xẹt qua đầu Vương Giai Di từng chút từng chút một, sắc mặt cô ta tái nhợt gần như trong suốt.

Thà làm Chân Tiểu Nhân, không làm ngụy quân tử.

Bên tai Vương Giai Di lại thoáng hiện một câu nói như vậy.

Đây chính là câu nói Thịnh Thế đã nói với cô ta khi cô ta mới vừa bước ra khỏi phòng rửa tay, trong bữa tiệc sinh nhật Hàn Thành Trì lúc trước.

Lúc đó, cô ta thật sự lo lắng và hoảng sợ thật lâu, cả người đều rất khiêm tốn, nhưng từ lúc đó đến bây giờ, đã cũng sắp trôi qua nửa năm rồi, cô ta vẫn sống rất tốt, cho nên cô ta dần dần buông lỏng cảnh giác.

Cữ ngỡ rằng Thịnh Thế đã sớm quên mất chuyện này.

Nhưng mà, hiện tại. . . . . . Tất cả chuyện này đều đã quá rõ ràng, hoàn toàn đều do một tay Thịnh Thế thao túng.

Cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được?

Vào giờ phút này, Vương Giai Di triệt triệt để để nếm được cảm thụ như vậy, cô ta mặt xám như tro tàn đứng trên khán đài, hoàn toàn không nói ra một câu nói, cô ta nhìn Thịnh Thế khán đài, phát hiện trên khuôn mặt đẹp trai chói mắt của anh, cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là đáy mắt, thoáng hiện lên từng tia ánh sáng lạnh lẽo.

Cô vợ ông chủ mỏ than vẫn còn ở bên cạnh lải nhải mắng cô ta, dưới đài có một quan viên chức vị tương đối cao hoàn hồn, phân phó người đưa cô vợ ông chủ mỏ than đi, sau đó những quan viên khác cũng đều rối rít rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Cuối cùng bộ trưởng Vương mất hết mặt mũi đúng dậy, Vương Giai Di há miệng, sững sờ hô một tiếng: “Ba. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.