Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 637: Chương 637: Yêu em anh liền có hơi sức (15)




Edit: Thu Lệ

Anh để thân thể chống đỡ rất lâu của mình chống đỡ thân thể của cô, nhưng không đi vào, chỉ là hôn cổ cô, rải rác nho nhỏ mà nói: “Sở Sở, em có biết không, anh nhớ em rất nhiều. . . . . . Kể từ sau khi chúng ta ly hôn, anh vẫn luôn biết điều về nhà mỗi ngày, sau đó ngủ trong phòng ngủ của chúng ta, nhắm mắt lại, nhớ em, anh cũng không lui tới với những người phụ nữ khác, Sở Sở. . . . . . Em cảm thấy thế nào? Anh nhớ em, anh và người bạn nhỏ cùng nhớ em, anh và người bạn nhỏ đều nhớ em. . . . . .”

Miệng Thịnh Thế nói ra những lời này thật trôi chảy, chẳng qua Cố Lan San chỉ cảm thấy anh đang nói rất nhiều lời bên tai mình, cô đều không nghe rõ, người bạn nhỏ của Thịnh Thế lập tức đã xâm nhập vào trong thân thể cô.

Đã mấy tháng rồi anh không làm, cô cảm giác không thoải mái.

Bỗng nhiên xâm nhập vào khiến cô cảm giác có chút xa lạ.

Thậm chí còn đau một chút xíu.

Đau qua đi, chính là thoải mái.

Thịnh Thế cũng cảm thấy đau một chút, anh rõ ràng cảm thấy được người bạn nhỏ của mình rất hưng phấn, nên anh hoàn toàn không kịp cẩn thận cảm nhận vẻ đẹp của cô mà không kịp chờ đợi kéo ra chiến trường.

Từ trước đến nay, ân ái là chuyện rất đáng được chú trọng.

Khi Thịnh Thế còn tấm bé, rất điên cuồng, nhưng từ sau khi biết Cố Lan San, anh đã cải tà quy chánh, hoàn lương, không còn chạm vào những người phụ nữ khác nữa.

Mặc dù trước khi chưa biết Cố Lan San, anh cũng chơi đùa phong phú đặc sắc, nhưng chỉ có điều duy nhất là không cùng với người phụ nữ mình yêu chơi trò xe chấn trên lối đi bộ.

Khi anh muốn cô, có thể nghe tiếng còi xe ở bên ngoài, còn có tiếng gió của những chiếc xe xẹt qua, còn có giọng nói của những người qua đường.

Loại cảm giác này khiến người ta có mấy phần cảm thụ như trộm tình.

Thịnh Thế đã cảm thấy mình cực kỳ phấn chấn, không biết là bởi vì nguyên dân đã lâu rồi không được khai trai, hay là do hoàn cảnh này sai khiến, nói tóm lại, anh cứ ấn Cố Lan San như vậy, không ngừng giằng co lại giày vò, ngược lại người bạn nhỏ của anh cũng không chịu thua kém, trước sau đều là hăng hái, tinh lực tràn đầy.

Thể lực của Cố Lan San dĩ nhiên không được tốt như Thịnh Thế và người bạn nhỏ của anh, không bao lâu, cô liền bắt đầu mềm giọng cầu xin tha thứ, kêu mệt, Thịnh Thế đau lòng, muốn tha cho cô, nhưng người bạn nhỏ của anh hoàn không chịu sự khống chế của anh, anh liền thở hổn hển, dán bên tai của cô, nói: “Sở Sở, em cố gắng nhịn một chút là tốt rồi, xong ngay đây. . . . . . Thật ra thì làm những chuyện này, anh cũng mệt lắm chứ, nhưng người bạn nhỏ của anh không chịu nghe anh sai bảo, đợi đến khi nó mệt mỏi thì nó liền đàng hoàng, chúng ta cũng không mệt mỏi. . . . . .”

Cố Lan San đáp hai tiếng “Ưm Ưm”, bị anh đụng phải khiến những lời trong miệng muốn nói ra cũng bị chia năm xẻ bảy.

Anh đã nói sắp kết thúc nha. . . . . . Nhưng cô nhịn nửa ngày, lại đến cao trào, thân thể cô thường xuyên run lên bần bật, thế nhưng anh lại hoàn toàn không có muốn ý chấm dứt, hình như còn muốn mãnh liệt hơn hồi nãy, cô bắt lấy cánh tay của anh, rên rỉ, lại không nhịn được thúc giục đứt quãng: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Xong chưa. . . . . .”

“Nhanh thôi, nhanh thôi. . . . . .” Trên trán Thịnh Thế cũng rơi xuống một giọt mồ hôi, vòng eo cường tráng của anh chuyển động như motor, lưng của anh vừa rơi xuống, Cố Lan San liền không chịu được thúc dục: “Nhanh một chút. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.