Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 624: Chương 624: Yêu em anh liền có hơi sức (4)




Đẩy ngã những tấm vách ngăn kia ngã theo xuống đất.

Bản thân Cố Lan San dựa vào vách ngăn miễn cưỡng chống đở thân thể, phía trước của cô lại là Thịnh Thế mạnh mẽ thúc đẩy, sau đó Thịnh Thế một lòng cấp bách muốn Cố Lan San cũng không có dừng lại.

Cho nên hai người kéo theo vách ngăn đồng loạt ngã xuống đất.

Lúc này đã hơn một giờ, trong phòng ăn làm gì có người, đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, làm cho người phụ vụ của nhà ăn hoảng sợ, sau đó rất nhiều người chạy đến về phía hướng này.

Lập tức, nhìn thấy Cố Lan San ngồi ở trên người Thịnh Thế, Thịnh Thế lại nằm lên trên vách ngăn.

Quần áo hai người có lộn xộn.

Liếc mắt một cái trong nháy mắt cho người ta hiểu được, cuối cùng là vừa xảy ra chuyện gì.

Thịnh Thế cùng Cố Lan San nhìn nhau hơn nữa ngày, hai người mới thất thần mà quay đầu lại, nhìn về phía đối diện, anh nhìn em, em nhìn anh, chớp mắt, nháy mắt mặt Cố Lan San đỏ lên, theo bản năng muốn ngồi dậy, sau đó ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn đến có rất nhiều giày cách đó không xa, cô nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy trong phòng bao có rất nhiều người phục vụ, mặt đỏ hơn nữa giống như sắp rỉ ra máu vậy, sau đó “đông”, cô nhanh chóng vùi đầu lại vào ngực của Thịnh Thế.

Cô như thế nào lại thẳng tắp hạ xuống, làm cho đầu mình đụng vào có chút đau, sức lực qua lại, Thịnh thế cũng cảm nhận được ngực có chút đau, anh vừa định nói chuyện, sau đó thấy được nhiều người đứng một bên, mặt của anh ngẩn ra, nhất thời hiểu được cô gái này vì sao lại phản ứng mạnh như vậy rồi.

Sắc mặt Thịnh thế nhất thời hơi phiến hồng, sau đó nhìn nhìn Cố Lan San bụm mặt dán trước ngực mình, nhớ lại việc đã xảy ra, trong quá trình thân mật hai người thế nhưng lại đẩy ngã vách ngăn, đã mất mặt, bêu xấu, dù sao anh cũng không thể như Cố Lan San trở thành đà điểu tự lừa dối mình, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển, cảm thấy dù sao đã như vậy rồi, mặt mũi cũng đã mất hết rồi, liền dứt khoát không biết xấu hổ đi, vì vậy, Thịnh Thế mặt không đỏ tim không đập, hơi nhếch môi với những người kia, tuyệt không ngượng ngùng nở một nụ cười phong tình.

Những người phục vụ kia, đại đa số đều là phụ nữ, thấy một người đàn ông đẹp trai đến chói mắt như vậy, nhe răng cười một tiếng, nhất thời liền mất hồn, sững sờ.

Lúc này Thịnh Thế giống như không có việc gì, ôm Cố Lan San ngồi dậy.

Cố Lan San vẫn như cũ nắm chặt lấy áo Thịnh Thế, vùi mặt vào trước ngực anh, Thịnh Thế muốn đứng dậy, lại bị mông của cô ngồi lên đùi anh, căn bản không thể đứng lên, cho nên dự tính xách cô lên. nhưng ai ngờ đến Cố Lan San lại liều mạng ôm chặt hơn, Thịnh Thế có chút buồn cười bóp bóp eo Cố Lan San, vô cùng có tinh thần nói: “Sở Sở, đứng dậy.”

Lần này Cố Lan San cảm thấy mình thật sự mất hết mặt mũi rồi, nhưng mà, người đàn ông này làm sao lại không biết xấu hổ đến vậy, giống như là không có chuyện gì hết, còn có thể bình tĩnh lên tiếng kêu cô đứng lên?

Da mặt của anh thật dầy a.... phải không vậy?

Trong lòng cô mới nói da mặt Thịnh Thế dày, da mặt của Thịnh Thế lại càng dày thêm một lớp nữa rồi: “Sở Sở, chẳng lẽ em nghĩ vẫn cứ như vậy ngồi ở trên người anh biểu diễn cho mọi người nhìn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.