Đoạt Mộng

Chương 110: Chương 110: Dự tiệc




“Thôi.” Hoàng Đình kết thúc cuộc trò chuyện này, “Giờ cũng không nghĩ ra khả năng nào khác, em để ý Âu Khải Hàng giúp anh, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với anh.”

“Dạ...” Đương nhiên Dư Hạo không lo rằng Âu Khải Hàng sẽ lại tái diễn tình trạng cũ, dù sao Chu Thăng chính là người đã xoá đi phần ký ức này của cậu. Hoàng Đình cũng chỉ sợ sau lưng vẫn còn nguy hiểm, mới đặc biệt dặn dò y một câu như vậy, hẳn là tạm thời sẽ không dẫn nghi ngờ đến hai người bọn y.

Vẻ mặt của Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng tựa hồ có chút nghiêm túc, hai người đứng ở trước lan can. Trần Diệp Khải chủ động khoác lấy bả vai Chu Thăng. Dư Hạo nhìn từ phía xa xa, Trần Diệp Khải giống như đang rất tập trung, tận tụy mà dạy hắn cái gì đó. Vẻ mặt của Chu Thăng có hơi cô đơn, hắn quay đầu lại nhìn thấy Dư Hạo, liền nở nụ cười.

Dư Hạo nghĩ thầm, đang thảo luận chuyện ba mẹ à? Y vẫn nhớ khi Trần Diệp Khải cùng Long Sinh ở bên nhau cũng đã come out với ba mẹ, có lẽ anh ấy có thể dạy cho Chu Thăng biện pháp nào đó. Trần Diệp Khải nói một lát, Chu Thăng lại bắt đầu có chút lơ đãng, Dư Hạo thấy vậy thì đứng dậy đi qua.

“Anh cảm thấy, Thao Thiết tượng trưng cho dục vọng của em với vật chất...”

Dư Hạo nghe được một câu này của Trần Diệp Khải, bước tới trước lan can nghe cuộc trò chuyện của hai người.

“Ừm.” Chu Thăng nhìn Dư Hạo, thuận miệng nói, “Em từng hy vọng có tiền, có cuộc sống tốt, nhưng lại cảm thấy mình không có năng lực này, bởi vậy mới nói không nên ham muốn những thứ không thuộc về mình.”

“Dục vọng với vật chất,“ Trần Diệp Khải ngẫm nghĩ, nói, “Chắc chắn ai cũng phải có, đương nhiên em sẽ không thể thoát khỏi được. Thay vì đánh bại nó để rũ bỏ ham muốn hưởng thụ vật chất thì sao em không thử hàng phục nó nhỉ?”

Dư Hạo: “...”

Dư Hạo để ý tới Lý Dương Minh cũng đang tiến về phía này, làm động tác ra hiệu với Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lại nói: “Có hai giải pháp khả thi, một là đầu hàng nó trong giai đoạn này, để nó trở thành một phần của em, nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Hoà giải mâu thuẫn của em và gia đình, nhất là loại xung đột tiền tài với ba em, rồi mới đánh bại giải quyết nó được.”

Chu Thăng thuận miệng nói: “Đây là việc tiếp theo em muốn làm.”

Trần Diệp Khải giơ tay ra hiệu, nói: “Hai, là thông qua nỗ lực của bản thân, tự mình độc lập tài chính, cho đến lúc ấy, Thao Thiết lập tức sẽ mất đi sức chiến đấu, bởi vì sự hiện diện của nó đã không còn đáng giá với em nữa.”

Chu Thăng lại nói: “Ừ, đây là phương án dự bị.”

“So với nó, ngược lại anh cảm thấy Satan của em càng nguy hiểm hơn cả.” Trần Diệp Khải mỉm cười, vỗ vỗ vai Chu Thăng, Chu Thăng nói: “Dư Hạo có thể khắc trụ nó.”

Dư Hạo cũng cười, Lý Dương Minh lại gần, ba người vô cùng hiểu ý nhau mà dừng cuộc nói chuyện.

“Đang nói gì thế?” Lý Dương Minh đưa bia cho bọn hắn, Dư Hạo xua xua tay ý bảo không uống.

Trần Diệp Khải cười nói: “Đang nói chuyện của em.”

Cảnh đêm, ánh đèn, thêm nam chính phim Hàn Quốc - Trần Diệp Khải, Dư Hạo nhủ thầm Lý Dương Minh kiểu gì cũng đổ rạp. Trần Diệp Khải thả thính chưa từng có tự giác, dáng vẻ thầy giáo đoan chính này mặc dù chưa từng chọc ghẹo ai, vậy mà chẳng hiểu sao mấy bé gay vừa nhìn đã có cảm giác muốn ngã đùng ra đất lăn lộn.

Vẻ mặt kia của Lý Dương Minh, Dư Hạo vừa nhìn là biết trúng đạn rồi.

Trần Diệp Khải vẫn chưa phát hiện ra, giải thích nói: “Mấy đứa này đều rất thích em.”

Dư Hạo biết con người Trần Diệp Khải rất tốt, khi nhìn thấy học sinh không tự tin, kiểu gì cũng sẽ vươn tay kéo cậu một cái. Nhưng nói chuyện kiểu này xác thật có hơi xấu hổ, bèn gật đầu với Chu Thăng rồi rời đi, tiến đến ngồi lên sô pha.

“Tuyết rơi rồi!” Hoàng Đình hét lên với bọn họ.

14 tháng 2, trận tuyết đầu tiên mới khoan thai tới muộn, Chu Thăng “Oh” một tiếng rồi ngẩng đầu, tất cả mọi người nâng tay lên đón tuyết. Dư Hạo chụp một tấm ảnh mọi người xung quanh rồi gửi cho Sầm San, Sầm San trả lởi lại bằng một bức hình cô trượt tuyết ở Thuỵ Sĩ, ngày lễ tình nhân vui vẻ cứ như vậy mà kết thúc.

Ngày hôm sau Phó Lập Quần kéo hành lý, đội mũ lông, Dư Hạo cùng Chu Thăng đưa hắn xuống dưới lầu, Phó Lập Quần lại nói với Chu Thăng: “Có chuyện gì thì cứ gọi cho tao.”

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Chu Thăng nói, “Về đi.”

Tuyết ở trên núi tích càng dày hơn so với nội thành, Dư Hạo chơi ném tuyết với Chu Thăng một lúc, lại tay nắm tay đi phiên chợ mua đồ ăn Tết. Đây là năm đầu tiên sau khi bọn y chính thức ở bên nhau, Chu Thăng ôm túi thức ăn đi ở phía sau Dư Hạo, Dư Hạo cảm thấy giống như là không khí của vợ chồng son với nhau.

Trong dịp nghỉ lễ, xung quanh nhà thuê giống hệt ký túc xá, toàn bộ mọi người đều đã rời đi, bây giờ chỉ còn lại mấy đứa trẻ dân địa phương nghịch pháo ở ven đường. Chu Thăng nhét đầy đồ vào tủ lạnh, hai người lại đi cắt tóc, Chu Thăng nói: “Hay mua xe đi, rảnh thì thi lấy bằng luôn.”

Dư Hạo muốn nói lại thôi, nhớ đến tiền tiết kiệm của Chu Thăng, hai trăm vạn tiền vốn đến bây giờ còn chưa động qua, nhưng đó lại là tiền của ba hắn.

“Đi vay để mua là được.” Dư Hạo dần dần bắt đầu tiếp nhận giá trị quan của Chu Thăng, nói, “Trả góp theo kỳ ấy.”

Chu Thăng nói: “Mua cái bảy tám vạn là được rồi.”

Dư Hạo nghĩ đến “Bữa tiệc gia đình” ăn Tết của Chu Thăng, trong lòng thật sự có chút thấp thỏm, đến hôm 29 y lại nói với Chu Thăng: “Hay là ngày mai anh cứ đặt đồ ăn đi, em chờ anh về rồi cùng ăn cũng được?”

“Chờ cái gì?” Chu Thăng không hiểu nói, “Cùng đi đi.”

Dư Hạo muốn nói ba anh không gọi em, nhưng chỉ sợ nói xong lại ầm ĩ lên. Chu Thăng nói: “Anh đều chuẩn bị xong rồi, ngày mai nhân dịp bọn họ đều có mặt, nói luôn cho bọn họ đi.”

Dư Hạo: “!!!”

Chu Thăng lại nói: “Không phải bọn họ nói, có việc muốn tuyên bố với anh sao? Vậy thì anh cũng có việc muốn tuyên bố.”

Dư Hạo muốn khuyên ngăn cái ý định này của hắn, nhưng y biết Chu Thăng nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ. Lúc này, mình chỉ cần ở bên cạnh ủng hộ anh ấy là ổn rồi.

“Được.” Dư Hạo nghiêm túc nói, “Ngày mai đến lúc đó nói như thế nào, anh với em chuẩn bị bài trước đi?”

Dư Hạo cực kỳ khẩn trương, Chu Thăng lại không để bụng, nói: “Kế hoạch không theo kịp biến hoá đâu, nói thẳng là được. Hai người bọn họ có thể ăn thịt em được chắc?”

Dư Hạo cố gắng bình ổn tâm trạng, một lát sau nói: “Chu Thăng, anh định come out thật à?”

“Đúng vậy.” Chu Thăng đáp, “Anh nhất định, chắc chắn.”

Dư Hạo dứt khoát gật đầu, nói: “Được, đều nghe anh.”

Chu Thăng giống như chẳng sao cả, ở trong phòng bếp làm nhân thịt viên để chuẩn bị chiên dầu làm đồ ăn vặt cho Dư Hạo. Dư Hạo lại nhịn không được, nói: “Anh cảm thấy bọn họ sẽ có phản ứng gì? Liệu hai người bọn họ...”

Chu Thăng nói: “Quan tâm phản ứng của bọn họ làm gì? Anh là “Tuyên bố”, chứ không phải “Trưng cầu ý kiến”, thích thì tiếp thu, không thì thôi. Khải Khải cũng nói rồi, người làm cha mẹ ban đầu chắc chắn sẽ không có khả năng chấp nhận, nhưng chỉ cần chúng ta không thèm để ý tới họ, dần dần bọn họ sẽ không có cách nào bắt ép em cả.”

Dư Hạo lại hỏi: “Vậy ngày mai mặc gì?”

“Mặc sườn xám.” Chu Thăng nói.

Dư Hạo: “......”

Chu Thăng cười như điên, nói: “Bà xã à, em thật sự căng thẳng quá rồi đấy. Đến nỗi thế hả? Sự thật sẽ không bởi ý chí của bất kỳ người mà nào chuyển đi, cẩn thận đừng để mẹ anh cào là được. Nhưng mà anh sẽ bảo vệ em.”

Thực ra Dư Hạo cũng không sợ Chu Lai Xuân như vậy, y còn có thể động thủ cơ mà? Ngược lại sợ nhất là mẹ Chu Thăng, sau khi gặp mặt từ lần ăn Tết một năm trước, bà đã tìm được người liên hệ mới, luôn thông qua Dư Hạo để khống chế Chu Thăng. Nếu biết được Dư Hạo đã lên giường với con trai cục cưng của mình, không biết sẽ nổ tung thành cái dạng gì.

Ngay cả Chu Lai Xuân, cùng lắm thì là cãi nhau ẩu đả với Chu Thăng, hai bên sẽ từ mặt nhau một khoảng thời gian. Mẹ Chu Thăng thì có năng cao nhất là chạy tới học viện, ngay trước mặt sinh viên toàn trường bóp chết Dư Hạo...

Một đêm này Dư Hạo không tài nào yên giấc, cứ trằn trọc, còn khẩn trương hơn Chu Thăng nhiều, mãi đến gần hừng đông mới ngủ được. Chu Thăng thế mà ngủ rất yên tĩnh, đến giữa trưa bên ngoài nổ pháo mới tỉnh dậy. Dư Hạo vừa nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, liền xác định chắc chắn đêm qua Chu Thăng cũng không ngủ ngon.

“Hai con gấu trúc.” Lúc rửa mặt, Chu Thăng trêu ghẹo nói.

Dư Hạo rất mệt mỏi, Chu Thăng nói: “Trước kia sư phụ dạy anh đánh quyền đã nói, trước khi thi đấu đúng là rất dễ bị căng thẳng dẫn đến mất ngủ, nhưng em chỉ cần tự nhủ với bản thân, qua 48 giờ rồi, tương lai cũng biến thành quá khứ, như vậy sẽ chẳng sao cả. Tưởng tượng ngày mai là mùng 1 đầu năm, hai chúng ta nằm ở trên sô pha xem kịch ăn điểm tâm, em còn thấy căng thẳng không?”

Dư Hạo nghĩ cũng phải, cứ ngẫm như vậy, chỉ cần qua bữa cơm ngày hôm nay, cái gì cũng chẳng còn quan trọng.

Chu Thăng thay một bộ âu phục hưu nhàn, bên trong là áo hoodie đôi với Dư Hạo, hai người đứng ở dưới cửa ôm nhau, Dư Hạo mang khăn quàng cổ, lại đội mũ đi giày, ra ngoài.

“Hôm nay cũng rất đẹp.” Chu Thăng sờ sờ đầu Dư Hạo, nói, “Đi thôi.”

Chu Thăng dẫn Dư Hạo tới “Không Sơn Xuân Hiểu” ở núi Vân Đỉnh, chính là nhà hàng đợt trước đi ăn sinh nhật hắn. Tuyết đọng trong núi phủ kín cây tùng, lại đè nặng những tán lá bách, trắng xoá cả rặng trúc. Từng tầng xanh thẫm nơi đồi núi đều được khoác lên mình tấm áo trắng phau, tựa như lớp đường tinh khiết. Đêm giao thừa bên ngoài vắng hoe, trong Không Sơn Xuân Hiểu lại đặc biệt náo nhiệt.

[1] 空山春晓: Không Sơn Xuân Hiểu: Trời xuân hửng sáng trên núi.

Thực ra tên nhà hàng này khá hay, bắt nguồn từ bài thơ “Xuân Hiểu” của thi nhân Mạnh Hạo Nhiên thời Đường. Lúc ẩn cư ở núi Lộc Môn, sau khi thức giấc bắt gặp cảnh ban mai mùa xuân nơi núi rừng thì bất chợt xuất khẩu thành thơ. Bài thơ chỉ có 3 câu nhưng đã vẽ ra bức tranh trời xuân hửng sáng, biểu đạt tình cảm của thi nhân với mùa xuân, niềm trân quý với ánh xuân dạt dào.

[Có cả bài phân tích nhưng editor lười nên thôi nha].

Không ít kẻ có tiền tình nguyện đặt cơm tất niên ở bên ngoài để liên hoan cùng người thân, Dư Hạo nhìn poster dán ở cổng lớn —— Cơm tất niên 2888. Chỉ mới 3 giờ chiều mà đã không còn chỗ ngồi, ngay cả đại sảnh cũng bị đặt trước hết rồi.

Dư Hạo cảm giác được bàn tay Chu Thăng có chút lạnh lẽo lại hơi phát run, không khỏi đau lòng, nghĩ đến hắn chắc còn căng thẳng hơn so với mình, thế mà còn liên tục an ủi y, đáng lẽ ra chính y phải là người cho hắn dũng khí mới đúng.

Dư Hạo nói: “Chu Thăng.”

“Hả?” Chu Thăng đứng ở bên ngoài Không Sơn Xuân Hiểu, nhìn Dư Hạo, Dư Hạo nói: “Từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày như vậy.”

“Anh cũng không nghĩ tới.” Chu Thăng nói, “Có một số chuyện đến thời điểm, kiểu gì cũng cảm thấy có chút không chân thật.”

Dư Hạo nở nụ cười, Chu Thăng lại nói: “Mặc dù không muốn phục Khải Khải, nhưng anh cảm thấy đôi khi anh ấy nói rất đúng, con đường này nhìn qua thì rất khó, nhưng đi ra một bước như này, cũng chẳng còn khó như vậy.”

Cho tới bây giờ Dư Hạo vẫn không thể lý giải vì sao Chu Thăng lại quyết định come out với ba mẹ vào ngày hôm nay, y cảm thấy nhất định Chu Thăng vẫn còn lý do nào đó chưa nói cho y biết, nhưng Chu Thăng đã không nói, y cũng sẽ không hỏi nhiều.

“Vậy nên, sau hôm nay, cả đời này chúng ta sẽ được xác định là ở bên nhau.” Dư Hạo nói.

“Đúng vậy.” Chu Thăng cười nói, “Em vui sao?”

“Em không thể vui hơn.” Dư Hạo nhìn vào hai mắt Chu Thăng, nghiêm túc đáp, sau đó lại nhìn tuyết đọng khắp đồi núi kia.

Chu Thăng “Ừ” một tiếng, không tiếp tục đùa giỡn trêu chọc Dư Hạo, khi dẫn y vào trong đại sảnh, giám đốc lập tức tiến lại gần tiếp đón.

“Em ngồi ở chỗ này trước đã.” Chu Thăng chỉnh vòng Kim Ô trên tay, nói, “Ăn chút điểm tâm, anh đi thuê phòng, chờ lát nữa anh bảo người ra gọi em.”

Dư Hạo gật đầu, Chu Thăng liền xoay người rời đi, biến mất giữa biển người ở sảnh đường nhà hàng. Dư Hạo yên lặng nhìn khắp nơi xung quanh, nhân viên phục vụ dâng trà cho y, hỏi gì đó, Dư Hạo lại lơ đãng, mờ mịt nói: “Được rồi.”

Một bàn lớn như vậy chỉ có một mình y ngồi, những người chờ xung quanh đều cho rằng y tới chiếm vị trí trước, khung cảnh ồn ào dường như bị một tấm lá chắn vô hình ngăn cách bên ngoài. Qua khoảng 10 phút, hoặc 20 phút nữa, y sẽ đi vào, trực tiếp đối diện với phản ứng của ba mẹ Chu Thăng.

Cách không xa y còn có hai bàn, cũng chỉ có một người ngồi. Một người phụ nữ 30 tuổi, đặt ngang điện thoại lên mặt bàn, thất thần ấn ấn vài cái.

Một bàn khác thì là một người đàn ông trẻ tuổi, cơ thể to lớn không khác Phó Lập Quần lắm, dáng dấp còn rất đẹp trai, vẻ mặt nhàm chán xoay điện thoại chơi game, lúc lại liếc trái nhìn phải, như là đang đợi người thân tới liên hoan.

Má ơi, con đang làm gì đây? Dư Hạo bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật sự quá hư ảo, ngày thường y chẳng bao giờ run chân, nhưng thử run lên vài cái, lại cảm giác được dường như có thể giảm bớt áp lực, vì thế bắt đầu run một cách mãnh liệt.

Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này?

Dư Hạo cảm thấy hôm nay cực kỳ giống ngày ấy y điền nguyện vọng thi đại học, cũng rất giống ngày ký hợp đồng bán nhà sau khi bà nội qua đời, còn giống nhân sinh mênh mông vô định, vô số ngã rẽ lặng thinh yên bình. Lúc trước y căn bản không ý thức được, một tích tắc kia, lại là nhấc lên nhân sinh sóng to gió lớn như vậy...

“Đệt!” Người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh vứt điện thoại xuống bàn, Dư Hạo nhìn qua, hỏi: “Chơi Vương giả à?”

“Cậu biết chơi?” Người nọ nói với Dư Hạo.

Dư Hạo vì muốn giảm bớt lo lắng, đi qua ngồi nhìn, nói: “Cậu đợi người?”

“Ừ.” Người trẻ tuổi nói, “Cậu là sinh viên hả?”

Dư Hạo: “Tôi cũng đang đợi người, tôi học năm hai.”

Người phụ nữ ở bàn bên cạnh cũng cực kỳ nhàm chán, liếc mắt nhìn bọn y một cái, Dư Hạo nói: “Chị cũng chơi chứ?”

Người phụ nữ nói: “Biết một chút.”

Vì thế ba người tạm thời ghép lại thành một bàn, người phụ nữ rót trà cho bọn y, xem hai người bọn y chơi vương giả.

Chu Thăng tiện tay gõ hai cái xuống cửa phòng, bên trong nói: “Ai vậy?”

Chu Thăng đẩy cửa tiến vào, phát hiện bà già nhà mình đang ngồi ở trong, Chu Lai Xuân thì không thấy.

“Con thế mà còn biết gõ cửa?” Mẹ Chu dò xét thằng con trai lạ hoắc của mình.

Chu Thăng: “Là bà chưa bao giờ gõ cửa.”

Mẹ Chu hôm nay diện bộ trang phục đẹp nhất, là một chiếc váy ngắn màu đen liền thân, trên tay còn mang nhẫn ngọc trai. Chu Thăng hoài nghi quan sát bà, để ý tới bụng nhỏ của bà.

Chu Thăng: “Không phải chứ, bà chửa à?”

Mẹ Chu không thèm quan tâm Chu Thăng, Chu Thăng lại nói: “Mấy tháng rồi? Nam hay nữ?”

Mẹ Chu: “......”

Chu Thăng: “Không thể nào, gã kia bắn sớm như thế, sao có thể khiến bà mang thai được? Bà cũng bao tuổi rồi, còn muốn đẻ à?”

Mẹ Chu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giận dữ hét: “Bà đây béo như vậy hả? Con mẹ mày Tết nhất còn muốn tìm chết có đúng không?!”

Chu Thăng lập tức giơ tay ra hiệu đầu hàng, mẹ Chu tựa hồ đã nhịn một thời gian không mắng chửi người, lập tức thô tục như nã pháo liên thanh vào Chu Thăng, Chu Thăng tức giận nói: “Biết rồi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi không nhìn ra!”

Mẹ Chu đột nhiên im lặng, nghi ngờ mà đánh giá con trai mình: “Mày nói cái gì? Mày vừa nói gì cơ?”

Chu Thăng có thói quen khi nói chuyện cùng Dư Hạo thỉnh thoảng sẽ xuất hiện “Anh sai rồi! Anh sai rồi!”, thành thật nhận lỗi nói ra thì có hơi xấu hổ, vì thế đã dùng cách đùa giỡn của trẻ con để thể hiện, ý là “anh đã nhận lỗi rồi em còn muốn anh thế nào đây?” nhằm hoá giải khắc khẩu. Nhưng mẹ Chu nuôi hắn lớn như thế, lại chưa từng thấy hắn nhận sai bao giờ, năm đó chính Chu Thăng tự nhảy vào máy giặt khô, còn không chịu nhận mình phạm lỗi.

Chu Thăng cũng im lặng, hai mẹ con lâm vào trầm mặc đằng đẵng.

“Ông già đâu?” Chu Thăng lại gắt gỏng nói, “Không tới thì tôi đi đây.”

“Sao tao biết được?” Mẹ Chu không thể hiểu được, nói, “Chạy như chó rồi, vẫy đuôi phe phẩy đi la liếm cách vách làm quan %¥#&......”

“Này bà đừng nói bậy nữa!” Chu Thăng chịu không nổi mẹ mình.

Mẹ Chu cong miệng lên, vô tình “xì” một tiếng. Chu Thăng lại hỏi: “Hai ông bà muốn phục hôn à?”

“Phục cái tổ sư mày &%¥#......”

Chu Thăng đành phải nói: “Thôi tôi biết rồi, kết thúc đề tài này đi.”

Chu Thăng mắt to trừng mắt nhỏ với mẹ mình, Chu Thăng cầm chén trà uống một ngụm, vẻ mặt cáu kỉnh, mẹ Chu lại giáo huấn nói: “Mày có thể học Hạo Hạo một chút được không? Mày xem người ngợm mày khác gì thằng lưu manh hả, sau này con gái nhà nào thèm rước mày...”

“Có người nguyện ý rước!” Chu Thăng gào lên, “Không cần bà nhọc lòng!”

Chu Lai Xuân đẩy cửa tiến vào, hai mẹ con lập tức ngừng nói.

“Tôi còn hai phòng phải đi chào hỏi.” Chu Lai Xuân hôm nay cũng đặc biệt mặc âu phục, tuổi gần năm mươi, dáng người được bảo dưỡng rất tốt, nói, “Hai người cứ tuỳ tiện ăn chút gì trước đi.”

“Ăn cái gì?” Mẹ Chu nói, “Trên bàn này có gì hả? Nhá cặn trà chắc?”

Chu Lai Xuân: “Không ai qua đây gọi món sao? Lập tức gọi người đến...” Nói rồi lại đi ra ngoài, một lát sau điểm tâm tết được đưa lên bàn, mẹ Chu bắt đầu cắn hạt dưa, tách, phì, tách, phì, tách xìii... Hạt dưa cắn vỡ, lại phun phì phì hai cái xuống mặt đất.

“Thảm này không dễ quét đâu.” Chu Thăng bất đắc dĩ nói, “Bà văn minh chút được không?”

“Mắc mớ gì tới mày.” Mẹ Chu lại nói, “Con sói mắt trắng con là mày chờ không kịp muốn làm thiếu gia rồi à?”

Chu Thăng nói: “Thế coi như tôi chưa nói gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.