Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 67. TRÒ CHUYỆN ĐÊM KHUYA
- --------------------------------------------------
“Vậy còn trường học mới và môi trường thì như nào?” Lương Kim Mẫn hỏi.
Dư Hạo hiểu được điều này có ý nghĩa là gì, có sự giúp đỡ của Lương Kim Mẫn thì khi y tham gia thi đại học một lần nữa, chỉ cần có thể vượt qua điểm xét tuyển, bằng vào sự giúp đỡ của Lương Kim Mẫn thì học viện sẽ tuyển y vào học, hơn nữa việc học lại chuyên ngành một lần nữa cũng thuận lợi, quan trọng hơn là y có thể thuận lợi nhận được bằng đại học sau khi học xong.
“Cô đã hỏi Chu Thăng rồi.” Lương Kim Mẫn nói, “Chu Thăng cũng đã cho cô một câu trả lời chắc chắn, nhưng em ấy nói em ấy không muốn làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn của em, vì thế nên cô nghĩ rằng cô nên nghe ý kiến của em trước.”
Dư Hạo nghĩ thầm, chẳng trách ngày hôm nay đột nhiên Chu Thăng lại nói như thế.
“Để em gặp Chu Thăng đi.” Dư Hạo chỉ mất chút thời gian cân nhắc, y liền nói, “Nếu như cậu ấy muốn thôi học và thi lại thì em chuyển sang nơi khác cũng không sao cả, chỉ là... em cảm thấy, học ở ngôi trường này cũng không đại biểu cho việc tương lai không lối thoát. Nếu cố gắng học tập thật tốt thì em cũng có thể tham gia thi tuyển nghiên cứu sinh của trường.”
Cho tới nay, Dư Hạo vẫn chưa hề hình thành một nhận thức rõ ràng cho tương lai và lý tưởng sống của bản thân mình trong cuộc sống, nhưng đột nhiên, giờ đây tất cả những thứ này lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Không phải là em không có chính kiến của bản thân mình.” Dư Hạo cười nói, “Chỉ là em không biết nên biểu đạt nó như thế nào, nhiều lúc suy nghĩ của em rất giống với Chu Thăng, khác ở chỗ cậu ấy có thể nói ra rõ ràng hơn em. Chờ sau khi chúng em tốt nghiệp, nếu như có cơ hội thì muốn được đăng kí học nghiên cứu sinh của cô, đến lúc đó, cô cũng sẽ thu nhận em mà đúng không?”
Lương Kim Mẫn mỉm cười và nói: “Cô hiểu. Cô không có gì để có thể báo đáp các em. Cô chỉ nghĩ, chí ít thì cô có thể dùng hết sức mọn của mình để bảo vệ cho cả hai, hai đứa trẻ đã vì bảo vệ cô mà có thể bị trả thù lại bất cứ lúc nào.”
“Không.” Dư Hạo đột nhiên nói, “Cô Lương, cô không hiểu rồi.”
Lương Kim Mẫn ngẩn ra.
Dư Hạo nói: “Như thế là đã kết thúc rồi ư? Cô tính dùng một đao để đoạn tuyệt với quá khứ, thật vậy à? Trong cả quãng đời còn lại, cô sẽ tránh xa khỏi ông ta, vì thế nên cô sẽ quên đi quá khứ để không bị tổn thương lần nữa?”
Lương Kim Mẫn ngơ ngác nhìn Dư Hạo.
Trong lòng Dư Hạo biết rõ tại sao —— cho tới tận bây giờ Lương Kim Mẫn vẫn chưa thể đánh bại con quái vật đang chiếm giữ thành thị trong giấc mộng của mình.
“Nhất định phải có cách nào đó.” Dư Hạo suy nghĩ một lúc, nói, “Em nghĩ rằng chuyện này có lẽ vẫn chưa kết thúc....” Lông mày y nhíu lại, khẽ lắc đầu một cái, y luôn cảm thấy mình đã bỏ quên mất một chi tiết nhỏ nào đó, mà chi tiết này rất có thể sẽ xoay chuyển được tình thế khó xử hiện tại. Nếu như thật sự bó tay thì chưa tính, y cũng không phải kiểu không thể chấp nhận thực tế khi phải đối mặt với việc từ bỏ mọi thứ.
Nhưng mà y có linh cảm rằng sự việc này còn có thể chuyển biến.
Nếu như mình có thể thông minh được như Chu Thăng thì tốt rồi... Dư Hạo đã thảo luận nhiều lần với Chu Thăng về tình tiết vụ án, mà lần nào câu trả lời cũng đều gần như nhất trí được với nhau.
Khi đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ kéo mở cánh cửa, Trần Diệp Khải bước vào.
“Ngại quá, xin lỗi, em đến muộn mất rồi.” Trần Diệp Khải cười nói, “Đã ăn gần xong rồi sao? Chết đói mất thôi, trước hết thì để em ăn chút gì đã nhé.”
Lương Kim Mẫn khôi phục lại vẻ mặt như cũ, giống như vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Dư Hạo. Dư Hạo cầm thực đơn đưa cho Trần Diệp Khải, để cho anh gọi món ăn. Hôm nay Trần Diệp Khải mặc cái áo sơ mi màu xanh đen đã lâu không mặc, cùng với một chiếc quần soóc màu đen giản dị, trên người anh tản ra mùi thơm của nước hoa, hòa vào hơi ấm của cơ thể vào ngày hè, thể hiện rõ cái tính chất của phần tử tri thức từ đầu đến cuối.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Trần Diệp Khải ăn chút sushi, nói, “Món nhím biển này cũng ngon lắm, Dư Hạo, em nếm thử xem.”
“Nói chuyện phiếm.” Dư Hạo nói, “Không có gì đâu.”
Lương Kim Mẫn nói: “Nicky, Dư Hạo không muốn đến trường cũ của em để học đại học lần nữa.”
“Em cũng đoán được rồi.” Trần Diệp Khải khó khăn nuốt sushi xuống, uống hớp trà, nói, “Kỳ thực thì em cũng không muốn quay về trường cũ, em cũng quyết định sẽ ở lại đây rồi cô Lương.”
“Hả?” Dư Hạo nói, “Không, không, anh cứ tùy ý đi!”
Trần Diệp Khải nói: “Ở lại nơi này không có nghĩa là anh sẽ ở lại học viện, ở Dĩnh thị cũng có sách, vừa đủ để ôn tập chuẩn bị cho kiểm tra, ai muốn thi nghiên cứu sinh của học viện?” Nói xong lại rót thêm trà cho Dư Hạo rồi tinh nghịch nháy mắt một cái.
“Này...” Dường như Lương Kim mẫn có chút phiền muộn, chỉ đành gật đầu.
“Có nên đóng gói mang về một chút cho Phó Lập Quần với Chu Thăng không?” Trần Diệp Khải hỏi.
Dư Hạo để ý thấy sushi của nhà hàng này là 128 một cặp, vội nói: “Không cần đâu, chắc Chu Thăng ăn rồi, cho Phó Lập Quần mấy cái bánh là được...”
“Nicky.” Đột nhiên Lương Kim Mẫn mở miệng.
“Huh.” Trần Diệp Khải vẫn tiếp tục lật thực đơn, không để ý Lương Kim Mẫn, nói, “Anh sẽ chọn món tiếp, hôm nay anh đãi em nhé.” Ý nói là muốn thanh toán.
Dư Hạo: “?”
Lương Kim Mẫn kêu được một tiếng này thì lại im lặng, nhất thời cả ba người không ai nói chuyện. Sau khi nhân viên phục vụ tiến đến thì Trần Diệp Khải đã yêu cầu đóng gói đồ ăn, anh vừa mỉm cười vừa cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Thăng.
“Dư Hạo, em...” Trần Diệp Khải hơi nhếch khóe miệng lên.
“Thầy Trần, làm sao vậy?” Dư Hạo bất an nói.
“Đừng có gọi anh là thầy Trần nữa.” Trần Diệp Khải nói, “Đã nghỉ việc rồi, muốn gọi như nào mà chẳng được, nói chung anh không muốn nghe đến danh xưng thầy giáo này, mệt mỏi lắm.”
Dư Hạo nở nụ cười, đột nhiên y lại chú ý tới Lương Kim Mẫn vẫn ngồi im lặng từ đầu đến cuối, trong mắt của bà ấy dường như có nước mắt.
Sau khi đồ ăn đóng gói xong được đưa tới, Trần Diệp Khải nói: “Đi thôi, đưa mọi người trở về.”
Trần Diệp Khải đi lấy xe. Dư Hạo cùng Lương Kim Mẫn đứng dưới đèn đường, toàn bộ các văn phòng tại khu thương mại này đều sáng đèn vào buổi tối, trông giống như đèn pha lê đứng sừng sững trong đêm tối.
“Dư Hạo, em nói rất đúng.” Lương Kim Mẫn nói, “Là do cô không hiểu.”
Dư Hạo nghiêng đầu nhìn kỹ hai mắt của Lương Kim Mẫn.
“Lúc hôn mê, cô đã gặp được một Đại thiên sứ mặc âu phục màu đen với đôi cánh trắng nõn trên lưng, cùng với một võ sĩ mặc áo giáp trên người.” Lương Kim Mẫn nhìn đường lớn tấp nập xe cộ qua lại, xuất thần nói, “Thiên sứ đó có diện mạo giống em, còn võ sĩ kia thì đeo mũ giáp che mặt, hai người ấy đã cầm đèn để soi đường chỉ lối cho cô trong bóng tối... Có lẽ đây chính là ý trời nhỉ.”
Trần Diệp Khải lái xe đến rồi dừng lại ở ven đường, nói: “Chút nữa tiện đường đón Chu Thăng luôn nhỉ? Em ấy cũng cách nơi này không xa lắm.”
Dư Hạo đang định lên xe, Lương Kim Mẫn lại nói: “Chờ chút, Dư Hạo, Nicky, hai đứa có đồng ý đến nhà cô uống một chén không?”
Dư Hạo nhìn về phía Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải cũng ngỡ ngàng, không biết tại sao Lương Kim Mẫn lại đưa ra lời mời như vậy.
“Giống như trước kia.” Lương Kim Mẫn nói.
“Em có thể, xem Dư Hạo như nào.” Trần Diệp Khải nói, “Câu trả lời của em ấy nhất định sẽ là xem Chu Thăng như nào, nên để em hỏi em ấy luôn.”
Dư Hạo nói: “Anh hiểu rõ em nhỉ.”
Dư Hạo lên xe, Trần Diệp Khải lái xe, chuyển giao qua hai ngã tư đường, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn để đón Chu Thăng. Chu Thăng đeo một cái túi thể thao ở một bên vai, hắn vừa dự tiệc chiêu đãi bên trong khách sạn, vừa nghe xong liền nói: “Chào cô Lương, lần đầu gặp mặt, mong được cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Lương Kim Mẫn mỉm cười gật đầu với hắn. Trần Diệp Khải lái xe đến phía sau học viện rồi băng qua một con đường không có đèn đường, đường tối khiến cho ánh trăng bạc trên núi hiện ra, ánh trăng trải dài, rải khắp mặt đất.
Đây là một căn biệt thự nhỏ có sân trong do học viện sắp xếp cho Lâm Tầm, vị trí của nơi này nằm cách học viện một ngọn đồi, tương đối xa.
Phòng bên trong vô cùng rộng rãi, đã có người đến quét tước qua, Lương Kim Mẫn mở đèn sàn lên khiến cho căn phòng ngập tràn trong ánh vàng ấm áp.
“Uống gì nào?” Lương Kim Mẫn nói, “Whiskey? Nicky, chút nữa đừng lái xe, lúc về gọi taxi trên hệ thống là được.”
Chu Thăng với Dư Hạo đi thăm quan tủ rượu nhà Lương Kim Mẫn, nói: “Ơ, cô Lương, cô có nhiều rượu ngon thật đấy.”
Lương Kim Mẫn nhàn nhạt nói: “Thích thì cứ mở ra uống đi, muốn thử loại rượu chưa được mở nắp cũng được.”
Dư Hạo dùng ánh mắt ra hiệu, Chu Thăng gật đầu nói: “Chai này hơn bốn vạn.”
Trần Diệp Khải nói: “Anh nhớ là có một bình Macallan, uống nó đi, Chu thiếu gia đến đây uống nào?”
Dư Hạo nói: “Tôi không có ham thích gì với rượu, đừng mở chai đắt quá.”
“Mở chai rượu vang Canada ướp lạnh này.” Chu Thăng biết Dư Hạo lại sợ lãng phí, nói, “Không đắt đâu, một ngàn đô, để tôi lấy loại khác cho cậu, uống ngọt giống nước trái cây ấy.”
Dư Hạo lập tức ra hiệu không sao, chọn cái này cũng được, y nghĩ đến Phó Lập Quần vẫn còn ở trong phòng ngủ chờ y về ăn tối... Thế mà chính mình lại đang ở đây uống rượu trị giá hàng chục nghìn đô la, thực đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Trần Diệp Khải rót cho Lương Kim Mẫn một ly rượu vang, rồi cùng với Chu Thăng, Dư Hạo, ngồi trên ghế sofa. Trần Diệp Khải với Lương Kim Mẫn mỗi người ngồi một ghế khác nhau, Chu Thăng thì lại dựa người vào trên ghế sofa dài, để nhường lại một chỗ cho Dư Hạo ngồi.
Dưới ánh sáng ấm áp của đèn sàn, Lương Kim Mẫn châm một điếu thuốc, ưu nhã phun ra một làn khói.
“Kính Takin.” Trong góc tối của ngọn đèn sàn, Lương Kim Mẫn thoáng nâng ly lên.
“Kính Takin.” Mọi người cũng nhanh chóng nâng ly.
“Cô muốn nói chuyện gì tối nay?” Trần Diệp Khải nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, viên đá va chạm vào ly phát ra âm thanh lanh lảnh.
Dư Hạo nhấp thử một hớp rượu ướp lạnh của Chu Thăng, thực sự rất ngọt, nhưng cũng không thấy ngấy, uống rất ngon. Ánh mắt của y luôn chú ý đến các đồ đạc trang trí trong phòng, nhớ tới lúc trước Lâm Tầm đã bạo hành gia đình đối với Lương Kim Mẫn tại đây, đánh bà ấy bị thương nặng rồi hôn mê, sau đó lại kéo bà ấy vào gara, đặt ngồi ở trên ghế lái phụ rồi tạo thành hiện trường của vụ nạn xe cộ.
Sau vụ tai nạn ô tô, Hoàng Đình đã ngay lập tức phong tỏa ngôi nhà này, cũng điều tra cặn kẽ từng góc một, nhưng cũng không thu hoạch được gì như dự liệu.
Dư Hạo nghĩ thầm, liệu ở đây có còn chi tiết nhỏ nhặt nào đó vẫn chưa bị phát hiện ra hay không? Nhưng dựa theo tố chất chuyên nghiệp vốn có của cảnh sát thì sau một lần điều tra đó, họ còn không có được thu hoạch gì thì so ra chính mình càng không thể tìm được cái gì ở đây cả.
Đang lúc mải nghĩ ngợi, Chu Thăng nhấc chân lên nhẹ nhàng đụng vào chân của Dư Hạo bên dưới, ánh mắt hắn như có điều muốn nói, Dư Hạo ngay lập tức hiểu ra được rằng Chu Thăng cũng đang có cùng suy nghĩ với mình, hắn vẫn chưa hề từ bỏ.
“Nói về cuộc đời thất bại của cô đi.” Lương Kim Mẫn buông ly rượu vang xuống, lạnh nhạt nói, “Hãy nói về thế giới rộng lớn này và cả lịch sử văn minh nhân loại, với tư cách là một con người, hãy hiểu rõ và cảm nhận được vận mệnh.”
“Hãy bắt đầu bài học ngày hôm nay bằng lời tiên tri được khắc trên đền thờ của thần Apollo ở Delphi, ở đó có một câu nói nổi danh như này: 'Biết bản thân'. Con người rốt cuộc là cái gì? Từ nhỏ tâm hồn đã hướng thiện hay bản chất tính tình vốn đã xấu xa? Trên thế giới này chúng ta luôn giết chóc lẫn nhau, lớn thì liên quan đến dân tộc cùng quốc gia, nhỏ thì ở phạm vi gia đình...”
Ánh đèn, rượu, ghế sofa... Trong buổi tối hôm ấy, Dư Hạo có thể mơ hồ tưởng tượng ra được, lớp học đêm khuya của Lương Kim Mẫn trải dài từ những viên gạch, bánh xe của nền văn minh cổ đại cho đến thời kỳ của động cơ hơi nước rồi đến cả súng đạn, khói lửa của chiến tranh; từ trước nền văn minh Maya thời kỳ tiền cổ cho đến Ân Thương (thời nhà Thương) của Trung Quốc; từ Alexander Đại Đế đến Thành Cát Tư Hãn; từ ngai vàng của Tutankhamun đến Waterloo của Napoléon... Ánh sáng rực rỡ của dòng sông lịch sử trôi qua giống như một giấc mơ, mênh mông cuồn cuộc, mãi mãi không có phần cuối.
Và sức mạnh của tri thức đã hướng dẫn con người vượt qua mọi giới hạn cá nhân, để con người có thể đứng ở cuối con sông này, và chứng kiến nhiều gió tanh mưa máu từ trong sương mù.
Từ những lý thuyết học thuật chính thống, Lương Kim Mẫn đã nói về sự ra đời của các ngôi sao thuở vũ trụ còn sơ khai, rồi lại nói tiếp đến năng lượng phóng ra bởi phản ứng nhiệt hạch. Sự tan chảy của băng để biến thành nước, quá trình quang hợp của thực vật, cùng các điều kiện cho sự ra đời của sự sống trên hành tinh, lại đến truyền thuyết liên quan đến thần Mặt trời trong nền văn minh, nền văn minh cổ đại tôn thờ thần Mặt trời, coi đó là vị thần tối cao và “ánh sáng” cũng được coi là nguồn gốc của vạn vật.
Đây là lần đầu tiên Dư Hạo được nghe giảng kiểu này, Lương Kim Mẫn vẫn giữ nguyên cách thức giảng dạy như ở bên nước ngoài để nói chuyện trên trời dưới biển với bọn họ, thỉnh thoảng Trần Diệp Khải cũng phát biểu vài câu đưa ra quan điểm của bản thân mình, Chu Thăng cũng nghe đến mức nhập thần, nhất thời cả hai người đều quên mất việc cần quan tâm nhất lúc này và đắm chìm trong tri thức của Lương Kim Mẫn.
Đột nhiên Dư Hạo có một chút hối hận về việc từ chối lời đề nghị chuyển đến trường khác của Lương Kim Mẫn, theo một giáo viên như vậy, có khi cả đời này y còn có thể học tập thêm được một chút điều gì đó.
“...Dưới ảnh hưởng của tính hướng sáng.” Cuối cùng Lương Kim Mẫn nói, “Chúng ta sống vào ban ngày, buổi tối chúng ta lại ngủ say rồi tiến sâu vào trong thế giới giấc mơ. Trong giấc mơ, chúng ta giải phóng những dục vọng nguyên thủy nhất trong trái tim mình, nó ẩn chứa trong một nhân cách không bị phát hiện khác, sự hình thành nhân cách bắt nguồn từ ấn tượng của chúng ta về thế giới và cả trong môi trường khi trưởng thành... “
Trần Diệp Khải nói bổ sung: “Đây là một quan điểm chủ đạo thuộc lĩnh vực tâm lý học.”
“Không sai.” Lương Kim Mẫn gật đầu, nói, “Lấy bản thân cô làm ví dụ, từ khi còn nhỏ thì gia đình của cô đã đầy rẫy bạo lực. Ba của cô là một người trí thức, bởi vì anh trai ruột mà ông ấy đã ở Hoa Kỳ trong khoảng những năm 70, ông ấy bị chê trách mãnh liệt và bị đối xử bất công. Mẹ của cô là con cháu của một gia đình địa chủ, ông bà ngoại cô cùng với gia đình trốn chạy khỏi Hương Cảng, chỉ có mẹ cô vì ba cô mà ở lại đó. Mấy đứa không phải trải qua cái thời kỳ đấy nên không thể hiểu rõ được điều này có ý nghĩa như thế nào...”
“Đại khái thì em có đọc được một chút.” Dư Hạo nhớ lại những bài báo mà y đã dịch, trong đó có đoạn tin liên quan đến thời đại lịch sử này.
Lương Kim Mẫn mỉm cười nói: “Ba mẹ cô có hai người con gái, cô là con gái út, từ lúc còn nhỏ thì trong nhà cô đã luôn tràn ngập trong bạo lực. Ba cô còn mắc phải chứng cuồn loạn mãnh liệt...”
“Rối loạn tính cách.” Trần Diệp Khải quay sang giải thích cho Dư Hạo với Chu Thăng, “Cũng có nghĩa là bệnh tâm thần.”
Lương Kim Mẫn hờ hững nói: “Ba có thể đánh đập mẹ con cô đến tận đêm, mẹ thì luôn nhẫn nhục chịu đựng, cô cùng chị gái thì luôn tràn ngập hoảng sợ, chỉ biết mong chờ cho đến sáng sớm, khi mặt trời lên cao...”
“Nhưng mỗi khi sóng gió qua đi thì ba lại khôi phục lại hình tượng tài trí, dịu dàng của ông ấy, ông ấy dạy bọn cô cách đọc sách, cách nhận biết mặt chữ, đốc thúc bọn cô chăm chỉ học tập... Cô thậm chí còn không phân biệt được người nào mới thật sự là ông ấy. Dường như ông ấy phân chia bản thân thành hai mặt thần linh và ác quỷ, lúc mặt trời xuống núi cũng chính là lúc mà cơn ác mộng bắt đầu. Ở trong thời đại khi đó, bệnh chứng tâm lý không được coi trọng, trong nước có rất nhiều người thậm chí còn không có kiến thức để nhận thức rõ về phương diện này.”
“Sau này cô nghĩ rằng, trong cuộc sống hôn nhân với Lâm Tầm, gia đình chính là khởi nguồn tạo nên bóng ma tâm lý bên trong tính cách của môi người bọn cô, đồng thời nó cũng gây ảnh hưởng đến cuộc sống của chính cô.” Lương Kim Mẫn rút ra điếu thuốc thứ hai từ trong hộp thuốc, Chu Thăng móc bật lửa ra châm thuốc lá cho bà ấy.
“Tất nhiên chuyện này để sau hẵng nói.” Lương Kim Mẫn nói, “Sau khi lớn lên thêm một chút thì hành vi bạo lực của ba cô đã được giảm bớt. Trên gương mặt của ông ấy khi đó, hiện lên một loại trầm mặc mà tiêu điều của một người đàn ông trung niên không có đủ sức thay đổi hoàn cảnh sống. Ông ấy mắc bệnh nặng, lúc nằm ở trên giường vẫn thỉnh thoảng gọi mẹ con cô đến để đánh chửi. Có một ngày, chị của cô không có cách nào chịu đựng được nữa, chị ấy bỏ chén đĩa đang rửa xuống, bịt chặt miệng của cô lại rồi dùng dây trói cô lại trên ghế, chị ấy lặng lẽ đi đến trước giường rồi dùng găng tay cao su để bịt ông ấy đến chết.”
Dư Hạo: “...”
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Diệp Khải nghe Lương Kim Mẫn kể về chuyện cũ của chính mình, nên chính anh cũng quên mất bản thân phải nói gì.
Chu Thăng nói: “Chị của cô không muốn kéo cô xuống nước, vì thế nên mới trói cô lại.”
Lương Kim Mẫn nói: “Đúng thế, nhưng chuyện này cũng không gây ra sóng gió quá to lớn, ba cô mắc bệnh u não, thường luôn có suy nghĩ có người sẽ hại mình, đến thời kỳ cuối thì ông ấy đã đến mức độ không thể nào ngủ yên được. Lúc tin tức ông ấy qua đời được truyền ra, hàng xóm xung quanh cùng họ hàng thân thích, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.”
“Sau đó chị của cô kết hôn, mẹ cũng đến sống cùng chị. Ông bà ngoại trốn khỏi Hương Cảng năm đó cũng đã qua đời, hai người cậu tìm được mẹ cô rồi giao cho bà ấy một phần di sản lớn của ba bà ấy để ấy, một khoản di sản này đủ cho bọn cô có một cuộc sống tốt hơn. Cô thành công thi đậu đại học, cũng quen biết với Lâm Tầm, khi đó ông ta cũng nhẹ nhàng phong độ, tuy rằng tướng mạo chỉ vào tầm trung, điều kiện gia đình cũng không vượt trội, nhưng ở trên người ông ta lại có một loại khí chất khiến cô muốn ngừng mà không ngừng được.”
“Phong độ của người trí thức.” Trần Diệp Khải nói.
“Không sai.” Lương Kim Mẫn nhìn Trần Diệp Khải nói, “Trên người của em cũng thể hiện rõ ra được khí chất của người đọc sách đấy, khí chất này sẽ khiến cho nhiều nữ sinh mê luyến.”
Chu Thăng nói: “Xem ra em không có rồi.”
Lương Kim Mẫn nói: “Chú ý, đây chỉ là một đặc điểm của người. Việc người đó có hiền lành, tốt bụng hay không cũng không hề có chút liên quan nào đến việc người đó đã đọc bao nhiêu cuốn sách.”
Trần Diệp Khải cười nói: “Kẻ thất học biết bao trượng nghĩa, người đọc sách bấy nhiêu phụ lòng.”
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Lương Kim Mẫn nói: “Ở trong một quần thể như này, vơ đũa cả nắm như thế là không ổn đâu.”
“Chỉ đùa chút thôi.” Trần Diệp Khải cười nói.
Lương Kim Mẫn nói: “Cô cảm thấy ở trên người Lâm Tầm, có một loại cảm giác lãng mạn giống như khi ba dạy chị em bọn cô đọc sách buổi chiều, giống như khí chất của phần tử trí thức, là loại kiêu ngạo không thể nói ra được bằng lời, ở ngoài ngay thẳng không có gì cả, nhưng bên trong lại luôn đi tìm kiếm sự tự do trong tư tưởng và cả linh hồn...”
Lương Kim Mẫn kéo mở ngăn kéo bàn trà, hiện ra một khung ảnh, đưa nó cho mọi người cùng xem, đó là ảnh chụp chung của Lâm Tầm và Lương Kim Mẫn ở trước cổng trường đại học Stanford ở San Francisco.
[23/09/2021]