Đoạt Mộng

Chương 19: Chương 19: Từ biệt




Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành

CHƯƠNG 18. TỪ BIỆT

''Trong dương quang có ta, trong gió có ta, trong đất trời có ta, trong mộng cũng có ta, ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời khỏi ngươi, ngủ ngon.''

-----------------------------------------------------. Truyện Dị Năng

Cùng lúc đó, ở ngoài ngọn hải đăng, mực nước biển tăng lên không ngừng, con hải quái như đám cá mút đá tụ lại chỗ này, dùng xúc tu quấn lên tháp đèn, bắt đầu leo lên.

Sách vở trên giá càng ngày càng không an phận, mấy lần nhảy ra muốn đánh ba người, Tướng Quân bước nhanh hơn, vịn tay lên cầu thang nhảy vào, Dư Hạo bắt đầu chạy vội, đi theo phía sau bọn họ.

''Liệu có người gác cổng không?'' Dư Hạo nhớ đến người gác cổng cung điện của mình, là đối tượng y thầm mến, người bảo vệ nội tâm hắc ám là một người rất đáng sợ, đối với Thi Nê mà nói, phải chăng người gác cổng của cô bé là mẹ mình?

Tới tầng cao nhất, Tướng Quân thả Thi Nê xuống, nói: ''Tốt nhất thì đừng...''

Tầng cao nhất là một cái gác mái, bốn phía gác mái bồng bềnh bồng bềnh trông có vẻ mơ hồ, hình ảnh loang loáng, tựa như những bức ảnh trong hồi ức lửng lơ vờn quanh.

''Đây là cái gì?'' Dư Hạo nghi hoặc nói.

Tướng Quân và Dư Hạo mỗi người cầm một cái vũ khí, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối chiến, nhưng mà trên gác mái lại trống không. Hai người nhìn quanh bốn phía, Tướng Quân chợt phản ứng: ''Nhân cơ hội này, đi thôi!"

Trong phút chốc, đám lửa đen trước mắt bay tán loạn, tầng cao nhất của hải đăng hiện ra một sân thượng lớn, chính giữa sân thượng, chỉ có một cái ghế xoay làm việc. Ở trên là Thi Lương, cha của Thi Nê, trong tay gã còn cầm một con gấu bông rách nát không thể tả, toàn thân tỏa ra hắc diễm, hóa thành năng lượng bay lên không trung, tụ hợp thành một con ma nhãn to lớn.

Giờ khắc này, con ma nhãn đang nhìn xuống, nhìn qua phía của ba người, giữa con mắt là một ký hiệu bị hắc khí bao vây.

Đồ đằng!

Tướng Quân vung kim cô bổng lên, Dư Hạo hai tay tách pháp trượng ra làm hai cái đoản đao.

''Nê Nê, con đến rồi.'' Tóc Thi Lương rũ xuống, mang theo nụ cười khinh thường, ''Để ba ba nhìn xem nào? Cứ núp ở đằng sao làm gì?''

Thi Nê đứng sau lưng Dư Hạo với Tướng Quân, thở dốc kịch liệt.

Hải quái từ bốn phía hải đăng đi lên, quơ quơ xúc tu, ma nhãn chuyển hướng, bắn ra một vệt ánh sáng, phủ toàn bộ sân thượng.

Dư Hạo và Tướng Quân đồng thời dùng vũ khí đâm đến phía Thi Lương, quát lên: ''Ông xong đời rồi!''

Tướng Quân: ''Bọn ta đã báo cảnh sát!''

Dư Hạo: ''Muộn nhất ngày mai! Ông sẽ phải vào tù thôi!''

Thi Nê tức khắc mở to hai mắt, nhìn thấy. Trong nháy mắt đó, cô bé thấy giữa bầu trời âm u tỏa ra ngàn vạn lôi đình, xoay tròn lao xuống đầu tháp đèn!

''Ba xong rồi----!'' Thi Nê trong giấc mộng của cô bé thả ra toàn bộ lửa giận, nói, ''Ba sẽ không làm hại con được nữa đâu! Đồ ác độc--!''

Tiếng sấm thẩm phán phóng đến, con hải quái đang chiếm cứ ngọn hải đăng tức khắc bị điện giật rơi xuống!

Thi Lương đột nhiên trợn mắt, giận dữ hét: ''Không thể nào!''

Dư Hạo hoàn toàn không tưởng tượng được, trong mơ mà Thi Nê cũng ý thức được bố mình sắp bị đem ra ngoài công lý, cũng lại có thể phóng ra một năng lượng mạnh mẽ như vậy, sau đó chỉ nghe thấy Tướng Quân hô to một tiếng: ''Động thủ đi!''

Hai người đồng loạt xông lên phía trước, thấy Thi Lương giơ một tay lên, ma nhãn bắn ra chùm sáng, lao về phía hai người, Dư Hạo tung cánh ra, từ phía sau lưng ôm lấy Tướng Quân, xoay quanh rồi bay lên không trung. Lôi đình Thi Nê đang phóng đột nhiên biến mất.

Ma nhãn của Thi Lương chiếu theo cường quang về phía Thi Nê, gã cười lạnh một tiếng chấn triệt chân trời. (chấn triệt = trấn động)

''Mày làm cái gì, tao biết hết, nhất cử nhất động của mày đều ở được ba ba theo dõi.''

Thi Nê hét lên một tiếng, lôi đình biến mất không thấy hình bóng, Thi Lương lần thứ hai khống chế được thế giới này.

Dư Hạo: ''Thi Nê!''

Tướng Quân: ''Con bé có thể chống đỡ được! Có bùa hộ mệnh rồi! Tránh ánh sáng kia đi rồi thả ta xuống!''

Thi Nê ở dưới ánh nhìn của ma nhãn, toàn thân bắt đầu đóng băng, thế nhưng tầng băng đóng rồi lại tan ra, trên cổ tay hiện lên một vòng sáng màu đỏ, ngay sau đó, vòng ánh sáng đó phóng ra ngoài một đạo sóng âm, tầng băng nổ tan, vỡ vụn.

''Hắn ta sợ lửa!'' Dư Hạo đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện hôm đó.

Tướng Quân cười hì hì, ném kim cô bổng ra, đầu gậy ầm ầm phun trào liệt viêm hừng hực, quát: ''Vây hắn lại!''

Dư Hạo giống như đang ôm cái súng phun lửa, Tướng Quân quét ngang một lượt liệt hỏa, trên sân thượng phút chốc hóa thành biển lửa, đám lửa không ngừng bao vây lấy Thi Lương, sau khi vây quanh gã, Thi Lương hoảng sợ lùi về phía sau, nhìn xung quanh.

''Đi!''

Dư Hạo buông Tướng Quân ra, trong không trung, Tướng Quân dùng kim cô bổng xẻ núi lớn, mang theo một đạo liệt hỏa, ầm ầm xuyên qua, đốt cháy Thi Lương.

Dư Hạo và Tướng Quân cùng rơi xuống đất, hai người lăn một vòng rồi đứng dậy, bảo vệ Thi Nê ở giữa, hình thành tư thế hoàn vây, Thi Lương ở trong biển lửa không ngừng giãy giụa, rít gào không cam lòng.

''Kết thúc rồi.'' Dư Hạo nhìn Thi Lương trong ngọn lửa, Thi Lương nằm trên mặt đất lăn lộn, bò lên, ma nhãn trên cao đột nhiên phun ra một màn sương đen, bắt đầu vây đến chỗ Thi Lương. Ma nhãn biến mất, Đồ Đằng hiện ra.

''Đoạt lại Đồ Đằng!'' Tướng Quân quát lên, ''Ta đối phó với hắn!''

Bên trong biển lửa, một con hải quái lo lớn biến dị bay lên trời, đám tua vòi đều vung về phía Thi Nê, cuốn lấy cô bé, Thi Nê hét to. Tướng Quân xoay người, vung kim cô bổng ra, lao về phía trước hấp dẫn sự chú ý của nó.

Dư Hạo nhân cơ hội bay lên, hai tay tung ra đoản đảo, trên không trung xoay tròn một vòng, dùng toàn bộ sức mạnh chém tới, đem đám xúc tu vây quanh Thi Nê chặt đứt!

Đồ Đằng chầm chậm rơi xuống, Dư Hạo lăn lộn trên mặt đất, một đám xúc tu nữa xoắn về phía họ, Dư Hạo đẩy Thi Nê ra, chỉ vào Đồ Đằng trên không trung, hô: ''Bắt lấy nó!''

Thi Nê lảo đảo đứng dậy, đồ đằng dường như bắt đầu nhận ra chủ nhân thật sự của mình, bắt đầu hóa thành quang phấn, chảy xuôi về hướng Thi nê, dựng lên trên không trung một cây cầu nối. Dư Hạo thì lại chạy sang một bên, hai cái đoản đao quét ra, quang mang vạn trượng quanh người dẫn đến sự chú ý của con hải quái biến dị.

Xúc tu của nó phải có đến vạn cái, nháy mắt lao toàn bộ về phía Dư Hạo, che kín bầu trời, vào thời khắc này, chỉ nghe thấy một tiếng huýt sáo cách đó không xa.

Con khỉ lớn đang bóp miệng thổi sáo, Dư Hạo vụt qua trước người, Tướng Quân lần thứ hai dẫn đám xúc tu đi xa, ngay sau đó nhảy lên lao về phía xúc tu, nhảy ra sau rồi lại phi lên. Dư Hạo vung cánh, đang định đi đến giúp đỡ thì con khỉ cao giọng hét lớn.

''Chịu,chết,đi---!''

Kim cô bổng nở rộ ra minh hồng liệt diễm chiếu sáng toàn bộ thế giới ý thức, xóa tan hắc ám, dường như giữa bầu trời ngọn lửa ngân hà phóng vụt qua, trong bóng tối gầm thét, đốt lên chòm sao trên vũ trụ mênh mông vô biên vô ngần!

Trời ạ, đẹp trai quá.... Dư Hạo bay lượn giữa không trung, thấy thân ảnh kia vung lên thiên hỏa, tựa như vừa đốt cháy toàn bộ thiên thạch tội ác, nhất thời cảm thấy lý trí của mình cũng bay cùng với nó, chớp mắt vỡ tan rồi!

Tướng Quân vung ra một trượng, một trượng nay tách ra cường quang, thoáng chốc đốt cháy con hải quái.

Trượng thứ hai! Đại địa cũng rung động theo, con hải quái cùng với dãy núi bay lên không trung,

Trượng thứ ba!

Tướng Quân trong không trung xoay người, bờ vai lớn tạo nên một lực đạo khổng lồ nhấc kim cô bổng dậy, kim cô bổng lập tức hóa thành thiết trụ to lớn, một trượng này đánh con hải quái văng ra phía hải đăng!

Con hải quái biến dị bị đốt cháy trên trời, cháy đen, nát bét, xúc tu còn quơ quơ về phía Tướng Quân kéo mạnh một cái.

''Tướng Quân-------''

Tướng Quân thở dốc, lại bị nó cuốn lấy kéo ra ngoài, rơi xuống nộ hải bên dưới hải đăng, Dư Hạo nhào đến phía Tướng Quân.

Tướng Quân mang theo nụ cười chiến thắng, thở hổn hển, biển rộng sau lưng bắt lấy mắt cá chân hắn.

''Đừng.....'' Tướng Quân còn chưa nói hết câu, Dư Hạo đã vọt vào lồng ngực hắn, ôm hắn, cánh tay cực nhanh vòng qua, nhưng con hải quái biến dị kia quá mạnh, nó kéo hai người xuống biển sâu hắc ám.

Dư Hạo chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, cũng không còn sức mạnh giãy giụa nữa, đôi cánh cũng biến mất, ở bên trong một vùng tăm tối với Tướng Quân. Lạnh giá thấu xương che phủ người y, khiến ý thức y trở nên mơ hồ.

Đây là tiềm thức.......Tất cả suy nghĩ của Dư Hạo như bị cái gì đó mạnh mẽ cướp đi, trong đầu chỉ còn lại một mảng hỗn độn, trong mắt chỉ còn Tướng Quân đang lo lắng gào thét với y, trong miệng toát ra một trận bọt khí.

Một khắc đó, y cảm giác được lồng ngực Tướng Quân đập, dường như là nhịp đập của tim hắn, vẫn đang rừng rực cháy lên, âm thanh 'thình thịch' không ngừng khiến y tỉnh táo lại, giúp y không mất hết thảy ý thức.

Dư Hạo và Tướng Quân ôm lấy nhau, không ngừng rơi xuống sâu hơn, nước biển đen ngòm bốn phía đột nhiên lại trở nên trong suốt. Từ màu đen kịt biến thành xanh thẳm, lại chuyển lam nhạt, bích lục, rồi vẫn trở về một màu trông suốt.

Một vệt sáng từ phương xa lao đến.

Thi Nê đứng trên hải đăng, giơ một tay về phía Đồ Đằng, Đồ Đằng biến thành quang phấn tạo nên một ngân hà, quấn quanh lấy thân thể cô bé, hóa thành một bộ váy công chúa trắng như tuyết hoa lệ.

Thi Nê: ''......''

Voan mỏng trên váy tung bay trong gió, khoảnh khắc Đồ Đằng trở về với Thi Nê, một vệt sáng từ đỉnh ngọn hải đăng tỏa ra, tạo thành sóng trùng kích phân tán ra toàn bộ thế giới ý thức.

Tiếng nổ lớn vang lên, quái vật trong biển sâu lập tức bị vỡ nát rồi biến mất, dãy núi hơn trăm thước trên mặt biển sụp đổ xuống, biến mất không còn tăm hơi. Dư Hạo khôi phục ý thức, ôm lấy Tướng Quân, lần nữa rơi xuống biển sâu.

''Dư Hạo.''

Ý thức của y trở lại, đột nhiên Tướng Quân ôm chặt lấy y, một thân sức mạnh của Dư Hạo biến mất toàn bộ, trời đất quay cuồng, một lần nữa rơi từ trời cao trăm mét xuống, hét lớn.

''A a a a a--------''

Hai người như sao rơi tõm xuống mặt biển, thời khắc tưởng chừng như rơi xuống biển thì một tiếng huýt gió vang lên, Tướng Quân ôm lấy Dư Hạo, trên không xoay một cái, một thân kim giáp chiến y ánh sáng lấp lánh, chân cưỡi cân đẩu vân, mang theo y bay lên cao khỏi mặt biển, bay lên trời.

''Yoheee----''

Dư Hạo: ''.......''

Tướng Quân quay đầu, nhìn Dư Hạo quát: ''Ngươi không sợ mình bị làm sao hả!''

Dư Hạo đứng trên cân đẩu vân, từ phía sau ôm lấy eo Tướng Quân, nở nụ cười.

Phía chân trời hiện ra ngân bạch sắc, Tướng Quân cưỡi cân đẩu vân, đưa Dư Hạo bay quanh ngọn hải đăng một vòng, Thi Nê đứng giữa ngọn hải đăng, Dư Hạo quay đầu lại, Thi Nê nâng váy công chúa, chào hai người dưới sao mai.

''Cảm ơn.'' Trong mắt Thi Nê mang theo nước mắt.

Dư Hạo vốn còn muốn xuống dưới nói mấy câu nhưng Tướng Quân một tay cầm kim cô bổng, giơ hai ngón tay với chủ nhân mộng cảnh, sau đó mang theo Dư Hạo không nói lời nào bay mất.

(Raw là 食中二指 là giơ hai ngón tay? Chắc làm kiểu chữ V)

Trên đỉnh núi nguy nga, Dư Hạo cùng Tướng Quân ngồi trên bình đài, mặt hướng về phía đông, nham thạch lộ ra một ít, Tướng Quân ngồi dựa vào vách đá, Dư Hạo thì lại tựa vào ngực hắn, hai người nhìn nhau chăm chú, chờ đợi ánh mặt trời chiếu sáng.

''Có cân đầu vân thì nên dùng sớm đi chứ!'' Dư Hạo dở khóc dở cười nói, ''Tại sao đến cuối cùng mới triệu nó đến?''

''Ta thực sự không biết gì!'' Tướng Quân mặt vô tội, ''Đến thời khắc cuối cùng ta cũng không biết tại sao, kim giáp chiến y cũng có, cân đẩu vân cũng có.''

''Hiện tại ta cảm thấy mình mạnh mẽ vô cùng.'' Tướng Quân lại nói, ''Một phát có thể đánh chết một đám kia luôn, chỉ tiếc không có mà đánh.''

Dư Hạo nở nụ cười, y kề sát lưng vào ngực con khỉ lớn, cảm giác như nghe được nhịp tim mạnh mẽ và ấm áp của người này.

''Mặt trời mọc rồi.'' Dư Hạo nói.

''Ừ.'' Tướng Quân cũng nói, ''Trời đã sáng, cũng nên nói ngủ ngon.''

Mặt trời mọc, soi sáng thế giới mộng cảnh, chiếu lên cả biển rộng khiến nó lấp lánh như một giỏ trái cây nhiều màu sắc, thủy triều đem san hô với vỏ sò dạt vào, trong nháy mắt lại trôi mất, 'ào' một tiếng, lân quang lập lòe.

Trên mặt biển, những đoạn gỗ cây ào ào bay lên, lao về phía vịnh, một lần nữa xây dựng lại thôn trang.

Thái dương dâng lên, vách tường, nóc nhà hiện ra màu sắc rõ ràng, một tòa lại một tòa, như là xếp gỗ tự động, dọc theo núi nhìn ra cảng biển mọc lên thẳng tắp, mãi đến tận đỉnh núi.

Thảm thực vật ở cảng chớp mắt sống lại, như thảm trải nền trải ra, hoa tươi nở rộ.

Mặt trời mọc, dãy núi hóa tuyết, chảy xuống dòng nước trong veo, nhanh chóng hòa vào với biển rộng.

Rừng cây có làn gió êm dịu thổi qua, chim kêu, ngàn vạn lá cây tạo nên tiếng vang sàn sạt. NPC cũng tỉnh lại đồng loạt, xa xa truyền đến tiếng quát tháo.

Hải đăng không còn màu đen, tường ngoài hóa thành tuyết trắng, trong thành vang lên tiếng chuông 'dinh dinh', thuyền đánh cá lúc chìm lúc nổi, căng lên chiếc buồm, hướng về phía biển rộng đầy nắng ấm.

Thái dương dâng lên, chiếu rọi cả trên người Dư Hạo cùng Tướng Quân.

''Chúng ta còn có thể gặp lại không?'' Dư Hạo nhìn kỹ khoảnh khắc mặt trời lên chói chang, Tướng Quân giơ bàn tay lên, giúp y che nắng.

''Lần này có lẽ là không rồi.'' Tướng Quân nói.

Hai người im lặng một lát, Dư Hạo nghiêng đầu nhìn cảng biển như trong cổ tích, nói: ''Tôi có rất nhiều rất nhiều thứ muốn hỏi anh, nhưng tôi biết anh sẽ không nói. Tướng Quân, tôi không muốn cứ như vậy mà từ biệt anh.''

Tướng Quân nói: ''Nói thật, ta cũng từng chờ mong, có phải không sẽ có người nào đó, sau vô số lần mặt trời mọc, còn có thể đứng trước mặt ta, lại một lần nữa tìm đến ta. Như ngươi cho ta Đồ Đằng vậy, ta......mà thôi quên đi, Dư Hạo....''

Nghe được những lời này, tâm Dư Hạo lập tức co lại.

Dư Hạo quay đầu, cực kỳ tự nhiên nói: ''Anh ở đâu? Tôi tới tìm anh! Tướng Quân! Tôi sẽ đến!''

''Chỉ tiếc, mộng chính là mộng, cũng chỉ là mộng, lúc mặt trời mọc cũng là lúc mà chúng ta phải tạm biệt.''

''Từ nay về sau, sống thật tốt vào, ngươi sẽ dần dần quên ta thôi.''

Dư Hạo nói: ''Không! Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ quên anh!''

''Cho đến rất nhiều năm về sau, trí nhớ của ngươi sẽ càng ngày càng trở nên mơ hồ, bắt đầu tự thuyết phục bản thân tin rằng đây chỉ là một giấc mộng thôi.''

''Chờ chút đã!'' Dư Hạo nói, ''Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói!''

Tướng Quân đặt một tay lên trán Dư Hạo, nơi đó phát ra kim quang, hắn ấn xuống, Dư Hạo lại giơ tay lên, chặn bàn tay của hắn lại, tiện đà mười ngón tay đan vào nhau.

Dư Hạo hô lớn: ''Tôi không muốn cứ như vậy mà vĩnh biệt anh! Tướng Quân!''

Dư Hạo lật mình, tay kia của Tướng Quân cũng chạm đến trán y, che phủ trán y.

''Trong dương quang có ta, trong gió có ta, trong đất trời có ta, trong mộng cũng có ta, ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời khỏi ngươi, ngủ ngon.''

Toàn thân Dư Hạo biến thành bột phấn, ở trong trong lồng ngực Tướng Quân phân tán, bay khỏi mộng của Thi Nê.

Trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ phòng khách chiếu vào mặt Dư Hạo. Trong ánh mặt trời chói mắt y khó khăn mở mắt ra, nhớ đến một khắc cuối cùng trong mộng, tim y như đang nhảy nhót rồi lại run rẩy, khiến y thở không nổi.

Y liếc nhìn di động, bảy giờ rưỡi, chắc là Thi Nê vẫn chưa dậy, cứ để cho cô bé cảm nhận ánh mặt trời trong mộng cảnh đi.

Trần Diệp Khải vẫn chưa nhắn tin lại, một lát sau, Chu Thăng nhắn đến.

[Dậy chưa đấy? Tôi rửa mặt rồi đến đây.]

Y trả lời lại tin nhắn của Chu Thăng, đứng dậy đi rửa mặt, hồi ức từ khi biết Tướng Quân từng chút từng chút hiện lên. Người khó nhất là nhận rõ tâm ý của bản thân, Dư Hạo từ trước đến giờ không thích nghĩ nhiều, nhưng rất nhiều ý nghĩ, dù cho chẳng muốn nhớ, mà nó vẫn ở đó.

Tựa như bản thân y mà lại thích một người trong mộng.

Dư Hạo quyết định ghi vào nhật ký, nhất định phải nhớ kỹ Tướng Quân. Mà thực tế từ lúc y tỉnh lại từ trong giấc mộng, ngay cả bộ dạng con khỉ của Tướng Quân, giọng nói đều nhớ không rõ nữa. Mỗi lần tỉnh lại từ mộng, chi tiết, quá trình, thậm chí từng lời nói sẽ dần nhạt phai đi, chẳng khác nào nước chảy trong khối băng, hoàn toàn biến mất trong trí nhớ.

Duy chỉ còn, trong nháy mắt cảm xúc kích động là còn ấn tượng, vẫn như cũ chảy xuôi trong mạch máu y.

Dư Hạo thử đánh mấy dòng chữ, nhưng không cách nào miêu tả chuẩn xác giấc mộng đó, chỉ có thể xóa đi, lại ghi lại, lại xóa, y cố chấp nhớ lại, nhất định phải nhớ kỹ nó, đây chính là hồi ức quan trọng nhất đời này của y.

Thi Nê gửi tin nhắn cho y: [Thầy, anh dậy chưa?]

Dư Hạo rep lại tin nhắn, Thi Nê nói: [Em muốn ăn McDonald sớm chút.]

Dư Hạo liền xuống dưới mua bữa sáng, mang tới cho Thi Nê, Thi Nê vẫn mặc váy ngủ, mặt mày ủ rũ, mở cửa cho y, hỏi: ''Chu Thăng có đến đây ăn không ạ?''

''Ừ có.'' Dư Hạo hơi mất tập trung, trong đầu vẫn là Tướng Quân với giấc mộng, đáp: ''Sắp đến rồi.''

Thi Nê vào phòng thay quần áo, Dư Hạo đến sô pha ngồi, lấy di động ra nhắn tin cho Chu Thăng.

Âm thanh khóa cửa vang lên, y ngẩng đầu nhìn.

Không phải bảo mẫu hôm nay sẽ không đến ư?

Dư Hạo nhanh chóng vắt óc ra suy nghĩ, nghĩ xem nên giải thích làm sao, cửa lớn mở ra, một người trung niên đi vào, đóng cửa, khóa trái, chính là Thi Lương chứ còn ai.

[03/10/2020]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.