Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 109: Chương 109: Kim Nguyên Địa Mạch




Đám đông đang di tản ra đường lớn nghe tiếng Hồng Quyết kêu gào thì khựng lại tiếp tục vây xem nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn lại. Phía sau Thiết lão, Uông lão bất thình lình đứng ở đó từ lúc nào, giọng điệu lão xen chút bực tức nhưng thoát ra hơi thở nhẹ nhàng:

- Vĩnh Phong ngươi lui lại đi.

Tay phải nâng lên, lão xuất ra một Chỉ lực lượng hoá hư quang chỉ tay huyễn ảnh Kim sắc bản rộng tới mười trượng từ trong hư không cắm thẳng xuống đỉnh đầu đám người Hồng Quyết. Ép bọn hắn bộc phát đỉnh điểm tu vi chống đỡ, miệng vẫn không ngừng phun máu.

Hồng Kinh Lân trán rịn mồ hôi, trợn mắt lẩm bẩm:

- Công pháp thượng giai, người thi triển nhuần nhuyễn yêu cầu tu vi ít nhất là Đại Đạo Cảnh tầng một.

Chợt định thần, lại nói:

- Nhưng cho dù Đại Đạo Cảnh sơ kì đỉnh điểm, cũng chưa tính là gì, dám đối đầu với Hồng Gia ta, chính là chọn chết rồi!

Ánh mắt chuyển thành hung dữ, Y quát đến:

- Giả thần giả quỷ, người đầu vào ném tất cả bọn chúng ra ngoài hết cho ta.

Toàn bộ thuộc hạ khẩn trương chen chân nhau lao vào. Bất ngờ từ trên đầu bọn hắn xuất hiện cự ảnh hình bàn chân lam sắc dẫm xuống, bề rộng năm dẫn lôi động lập loè, khí thế bức bách hơn hẳn Kim Sắc Chỉ Thủ kia.

Mười Tộc lão Hồng Gia bên này lẫn cả Hồng Kinh Lân bị đạp mạnh xuống bức bọn hắn phải quỳ gối chống đỡ, số còn lại nhìn không nổi cảnh đầu lĩnh chịu nhục cũng lao đến gánh chịu một phần, không quên dáo dác ánh mắt tìm kiếm kèm lời mắng mỏ:

- Là tên khốn nào dám ám toán đại công tử của Hồng Gia.

Hải lão trên lầu ngồi nhịp dò, lẩm bẩm:

- Sâu kiến!

Huyễn ảnh bàn chân ép xuống thấp hơn chút bức hai mươi hai tên Hồng thị muốn nằm rạp ra đất, máu tươi liên tiếp trào ra. Hồng Kinh Lân được đám thuộc hạ bao bọc nhưng bị thương cũng không nhẹ, tự biết đối thủ không phải dạng tán tu thông thường bèn cất lời kêu ca:

- Là vị tiền bối nào đang trêu đùa bọn ta, ta là nhi tử của Tộc Trưởng Hồng Gia Hồng Minh Tri, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng.

Kim Sắc Chỉ Thủ bên kia nhấn sâu thêm một thước, đám người Hồng Quyết đã trọng thương dường như cổ họng không còn máu để tuôn ra nữa, mặt mũi ai nấy trắng bệt toàn thân run bần bật tựa tuỳ thời có thể gục ngã, mặc cho bị nghiền nát cũng đã vào thế bất lực không có cách lựa chọn khác.

Đám đông bên ngoài chỉ biết trợn mắt kinh hãi, hơn nửa số người tựa rất hả dạ.

Cùng lúc trong không gian bên trên một giọng điệu tang thương chậm rãi vang vọng:

- Hồng Minh Quân có mặt ở chỗ này cũng chưa dám mạnh miệng, Hồng Minh Tri nho nhỏ, ngươi đem ra là để doạ ai?

Hồng Kinh Lân nghe nhắc đến Lão Tổ nhà mình có mặt còn chưa dám mạnh miệng, tự nhận biết đang đối đầu cường giả có hậu thuẫn cường đại, trong tâm nhảy dựng, kiêu mạn ngông ngạo trước đó rớt rụng hẳn, nhanh miệng thấp điệu:

- Là ta có mắt như mù xúc phạm tiền bối, mong ngươi đại lượng đừng trách tiểu bối bọn ta.

Giọng điệu tang thương nọ lại vọng lên:

- Lúc này mới biết nói tiếng người ư!

- Lò Rèn này ta bảo hộ, còn thấy các ngươi lén phén, mất mạng là điều tất nhiên.

Hồng Kinh Lân khẩn trương:

- Tạ tiền bối tha mạng, vãn bối xin hứa sẽ không có lần sau.

Lời Hồng Kinh Lân vừa dứt, cự ảnh ngón tay cùng bàn chân cũng tan biến vô tung.

Tộc lão Hồng Gia thoát khỏi kiềm nén lại hộc ra một đám máu lớn. Hồng Kinh Lân cũng không ngoại lệ bị phản lực gây thương thế nhưng lại cố kiềm bày ra bộ dạng kiên cường, ngữ điệu chững trạc nói:

- Nhanh chóng trở về Hồng Gia, không được chậm trễ nán lại làm phiền tiền bối nghỉ ngơi.

Cả bọn mấy chục người hớt hải gọi đến gần mười cái xe ngựa nhanh chân nhảy lên vội vã rời đi, trên mặt ai nấy đồng dạng một phần mừng chín phần kinh hãi.

Đám đông từ xa cũng hoảng loạn không kém, chen nhau giải tán. Bạch Sử lặng lẽ đứng ở đó, chưa dám tin tưởng thứ mình thấy không phải ảo giác. Thiết lão ra hiệu cho thuộc hạ bắt trói Bạch Sử áp giải về Bạch Gia.

Lại ôm quyền cung kính hướng đám người nhị lão, cẩn trọng từng chữ hơi thở nhịp nhàng:

- Đa tạ chư vị tiền bối đã ra tay tương trợ.

Uông lão bộ mặt thưởng thức, chặn tay đến, một lời hàm ý đáp trả:

- Điều là người mình, không cần khách khí! Tạm thời bọn người Hồng Gia sẽ không đến làm loạn nữa ngươi có thể yên tâm rồi.

Hải lão làm ra vẻ tụt hứng, bĩu môi ngạo thị:

- Hồng Gia cỏn con mà cũng dám giễu võ giương oai, bọn hắn không sớm khóc lóc, ta cũng không ngại phế toàn bộ.

Hoành Lĩnh nhận được truyền âm phù từ đâu đến, nghe qua liền thoáng suy nghĩ gì, hướng Hàn Phi chào bái:

- Hàn thiếu, ta bận ít việc mạn phép đi trước.

Hàn Phi nhẹ gật đầu:

- Được, ta tiễn các vị.

Bốn người đứng dậy hướng cửa đi ra, Hải lão đứng sau cùng chợt ngoảnh đầu hỏi Mãn Y Kiều:

- Tiểu cô nương, không biết trưởng bối ở Mãn Gia là vị nào?

Mãn Y Kiều cung kính đáp:

- Bẩm tiền bối, gia phụ là Mãn Phúc vị trí Hộc Pháp Đại Lão.

Hải lão gật đầu cười:

- Được rồi, ta đã biết!

Hoành Lĩnh, Uông lão ban đầu còn nghĩ Hải lão có tri giao với ai đó ở Mãn Gia nên mới hỏi qua. Nghe đến câu sau thì cả hai nhảy dựng hiểu ra, lúc này tiệc tàn người giải tán, họp mặt một lần trao đổi gì cũng đã nói.

Đến cuối cùng bước ra khỏi cửa lão già kia còn nhanh tay đục khoét thêm một lối quan hệ, nhằm khi tiện việc tặng thêm cho Thiết lão một ít mặt mũi, rút ngắn khoảng cách với Hàn Phi thêm một đoạn. Đây gọi là cùng thuyền đi hái quả ai chăm chỉ thì được nhiều.

Mãn Y Kiều, Thiết lão ở lại Lò Rèn. Hàn Phi tiễn chân ba người nọ tản bộ một đoạn, bọn hắn rỉ rả nhắc đi nhai lại một ít tâm tư. Đến lúc phải dừng, chào bái qua một lượt nhị lão bỏ cả xe ngựa điểm không bay đi.

Làm ra tình huống người đi đường trầm trồ tán dương, vì trong thành cấm phi hành nên rất ít thấy cường giả bay đi bay lại trừ những kẻ có đặc quyền được cho phép. Xuất ra hành động kia cũng là một kiểu chứng minh bản thân xa xỉ đẹp mặt đồng bọn. Hàn Phi bên dưới vẫy tay chào qua loa, quay lưng trở về.

Mãn Y Kiều đợi Y trở lại chào biệt, cư xử lời lẽ cũng từ tốn lễ độ:

- Hàn thiếu tạ ngươi chiếu cố lão Thiết, ta cũng phải đi rồi, ngươi bảo trọng a.

Dứt lời trên mặt ngập tràn nét tươi vui, vừa đi vừa cười bộ dáng tung tăng rất quái lạ.

Hàn Phi đặt vào tay Thiết lão bình Thần Dược cấp ba cực phẩm nói:

- Ngươi đến tiễn nàng!

Tròng mắt Thiết lão như phát sáng, nhận biết thứ này có công hiệu gì, tuy lấy quá nhiều đồ tốt từ chỗ Y khiến lão ngại ra mặt, bất quá cũng không tính mối quan hệ đôi bên nhìn lợi mà phát triển, đây chỉ là bối phận cao chiếu cố bên dưới một ít, liền nhận lấy cúi đầu thật sâu kèm lời đa tạ. Nhanh chân đuổi theo Mãn Y Kiều.

Một lát sau trở lại, ánh mắt cảm kích chân thành nói đủ lời sùng bái thề thốt sống chết tuân theo.

Hàn Phi nhận định ngay từ đầu hắn không có giả dối, gật gù nghe Y tâm sự một hơi, liền đáp:

- Người nhà không cần nói nhiều kiểu lời này.

- Kim Nguyên Mạch kia, đã ghé qua nhìn một chút được chưa!

Thiết lão khẩn trương:

- Hiện tại có thể rồi, ta dắt ngươi đi.

Thiết lão đánh xe ngựa thông đường lớn băng qua cửa chính vào Bạch Gia, tuy lão chưa nhậm chức nhưng trên dưới sáu phần Tộc Nhân đều biết rõ. Vì vậy trên đường đi kẻ gặp đều cúi chào chúc mừng.

Lão đến thẳng chính điện nơi chỉ có cao tầng được quyền ra vào, tìm đến Bạch Trường Kim lão ung dung ứng xử không khép nép như thời còn là Tộc lão bình dị:

- Bái qua Tộc Trưởng, ta muốn mượn lệnh bài vào cấm địa một chút.

Bạch Trường Kim khẽ lưỡng lự:

- Có thể cho ngươi nhưng phải hết ngày mai để tránh có người bất đồng dị nghị.

Thiết lão nhã nhặn:

- Ta cần ngay lúc này!

Bạch Trường Kim chép miệng tiếu dung:

- Vĩnh Phong biểu hiện của ngươi rất tốt, ưu ái cho ngươi vào cấm địa trước cũng được. Bất quá Thần Dược gì đấy..

Thiết lão nhăn mặt đắn đo, Hàn Phi truyền âm nhắc nhở, lão làm theo ý, khí độ cũng chuyển đổi theo hình thái nội dung:

- Xong việc ta sẽ cân nhắc!

Bạch Trường Kim hớn hở rộn ràng, tin tức trong Tộc một chi tiết nhỏ cũng đến tai hắn, chỉ là Thiết lão không thừa nhận hắn cũng không lấy cứng đối đãi được, xét lợi ích chung của Gia Tộc chỉ đành không ngừng dò hỏi.

Tươi tắn lấy ra cái lệnh bài Kim sắc toát ra Kim Khí mạnh mẽ, đưa cho Thiết lão.

Hàn Phi mất kiểm soát trước lệnh bài kia, vì chất liệu tạo ra nó là một phần của Kim Nguyên Mạch. Hắn động thân như muốn lùi lại:

“Không ổn, Kim hệ quá nồng đậm, đồ văn Ngoại Thu gia cố chưa vững chắc chỉ là trận pháp cấp 1 nó đang muốn tự khởi hút Kim Nguyên vào.”

Lúc này Bạch Trường Kim cũng chú ý đến Hàn Phi, nhưng không quá biểu lộ, vờ như tiện miệng hỏi:

- Vĩnh Phong, tiểu tử này là hậu bối nhà nào. Ta xem hơi lạ mắt!

Vừng trán Thiết lão rịn mồ hôi:

“Không xong, cấm địa chỉ dành cho tiểu bối tinh anh trong gia tộc. Hoặc trưởng bối có cống hiến lớn được dắt hậu duệ vào, nghiêm cấm người ngoài.”

Tâm tư loạn lược một hơi, nghĩ ra vài ứng biến, chép miệng đáp:

- À, là hài tử của vị đại nhân có ơn với ta, ta muốn đưa hắn đi tham quan một chút.

Bạch Trường Kim do dự:

- Ngươi chắc không phải không biết nghiêm quy tổ truyền của Bạch Gia?

Thiết lão quyết đoán một lời:

- Ta biết, chỉ là tiện đường tham quan thôi. Như này, ngươi không đồng thuận vị trí trưởng lão kia ta cũng không làm đến nữa.

Bạch Trường Kim trợn mắt chấn động:

“Sứt đầu mẻ trán xuất ra ẩn bài, đoạt được đến tay lại vì một tiểu tử, nói bỏ liền bỏ?”

Bạch Trường Kim điên tiết muốn vung cước đạp Thiết lão cho hả giận, vị trí trưởng lão của Bạch Gia lại bị hắn vì một tình huống nhỏ nói vứt liền vứt thật không xem mặt mũi tổ tông ra gì.

Song, Y đứng đầu một Tộc trải qua nhiều kinh biến luyện thành phong phạm tĩnh như mặt hồ, suy nghĩ vấn đề nhiều hơn là bộc phát cảm xúc. Chợt tính đến trường hợp đủ vị điều khống, tâm trí không khỏi dấy lên bất an:

“Không đúng, lẽ nào hắn tranh chức trưởng lão cũng vì chộp lấy tư cách ra vào cấm địa, dẫn dắt tiểu tử này đến? Rốt cuộc trưởng bối của thiếu niên này là vị nào, có chăng ẩn bài của Thiết đệ đều do một tay Y cấp ra. Ách.. ta xém chút thì lỗ mãng hư bột hư đường. Nên từ tốn gần gũi một chút.”

Bạch Trường Kim nén khí, thở ra một hơi, ánh mắt hiền lương thân thiết, bộ dáng đạo tu thoát tục, nhẹ nói:

- Thôi vậy, bất quá những trưởng lão khác cũng không thật thà như ngươi, phần này tính là ta bù đắp một chút.

Thiết lão hiểu ý ôm quyền tạ lấy lệ, nhanh chân rời đi.

Tiến vào hậu viện Bạch Gia, nơi này không khí khác biệt hoàn toàn bên ngoài mặc dù chỉ cách nhau vài trăm thước thông qua bức tường chắn cao gần trăm trượng, hoàn cảnh yên tĩnh, mấy vạn tinh anh tĩnh tọa rải rác đang không ngừng tu luyện công pháp Kim hệ.

Hàn Phi cảm nhận được Kim Khí khi càng tiến vào càng dày đặc. Đến trước lối vào một thạch động có đỉnh cao hai mươi lăm trượng, bên ngoài là một Đình Trà có hơn mười lão niên Nhập Đạo Cảnh trung kì đang tu luyện kèm bảy người khác thủ hộ một chỗ, thoải mái nhất là một lão giả ngoài trăm tuổi, râu tóc tám phần điểm bạc.

Vừa trong thấy Thiết lão, lão ta cười ha hả chào đến:

- Thập nhất Trưởng Lão, ngươi sao lại nhàn rỗi ghé đến đây!

Thiết lão ôm quyền:

- Lục trưởng lão vất vả rồi, ta nhận lệnh Tộc Trưởng tiến vào cấm địa xem qua.

Kèm lời, xuất ra Kim Bài trước đó lấy ở chỗ Bạch Trường Kim.

Lão giả nọ dò xét lệnh bài kĩ càng, đảo mắt hai người một lượt, lại nói:

- Thập nhất trưởng lão, ngươi có thể vào, nhưng tiểu tử này phải dừng chân ở đây!

Thiết lão nhíu mày, tỏ lời khó hiểu:

- Tộc Trưởng đã ưng thuận rồi, Lục trưởng lão có thể đi tìm Y tra qua.

Lão giả cảnh giác nói:

- Vậy phiền Thập nhất trưởng lão đợi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.