Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 152: Chương 152: Liệu cơm gắp mắm




Hàn Phi càng hiểu rõ, hắn phóng lao tiện bước theo đà, bày ra bộ dạng khoe mẽ trưởng bối trong nhà là gã đại phú làm ăn đâu đó với Lưu Bình, thoáng tay vung ra mấy bộ “Ngân Giáp, Khí Giáp” mỗi loại năm kiện.

Giọng điệu phá tài:

- Mỗi người một cặp, ta đi tu luyện.

Dứt câu, bộ dạng tiêu pha xa xỉ thành thói quen, đến dáng đi cũng tự đắc trông rất buồn cười, may mà Y nhanh chân ẩn vào dãy nhà khác bằng không kéo giãn thêm chỉ e chính mình cũng nuốt không nổi mình.

Khí độ kia của Hàn Phi đem đến cho bọn thuộc hạ tứ phương hội tụ đầy hụt hẫng, một tên xương cốt có chút cứng lại đam mê chi tiêu, hoang phí như đê lớn xả lũ, bọn hắn tuy đem sinh cơ đổi ra truy cầu tài phú nhưng chạy theo loại công tử bột dạng này, cơm no áo ấm chẳng biết cầm cự được mấy hôm.

Một bên Hoành Cát Lân nhìn mặt đếm người trừ đi đám thủ hạ, tính là gần gũi với Hàn Phi thêm cả hắn cũng chỉ năm người, tròng mắt rực sáng như sao đêm, hí hửng một bụng “ta cũng có phần sao!“. Mới gia nhập nhóm này có một đoạn ngắn mà dường như quên hết lễ tiết thường nhật, Y rón rén đến lựa món vừa tay với mình, trông thấy Hàn Phi bận gì có vẻ rất vội, nên chỉ chào cảm tạ qua loa.

Sau trận đánh với Phàn lão, Hàn Phi nhận diện sức mạnh bản thân mới là yếu tố cần thiết phải chú trọng nâng cao. Chặn cướp đoạt bảo một trận bao nhiêu thủ đoạn dùng được đã khoe ra hết, tạm thời không thể sớm dùng trở lại tránh bị phát giác.

Hắn bắt đầu suy ngẫm, tính khả năng hiện tại phù hợp với công pháp dạng nào. Lúc này đề thăng tu vi không phải bản thân muốn tăng cấp là được, một đường tu luyện chẳng giống ai đến bản nguyên võ giả thông thường đối với mình cũng là chuyện xa xỉ khó với tay tới. Công pháp đối với võ tu mà nói chính là vật báu, tu luyện tầng thứ tốt kết hợp lực công kích phóng đại đòn thế lên gấp nhiều lần.

Lược qua Cổ Thư đã nằm lòng đều không có phương pháp phù hợp, tính về “Lục Bộ Kiếm Pháp” uy lực lợi hại, tu luyện cần nhất là tài nguyên, tầng thứ thấp kiếm dùng một thanh mô phỏng kiếm ý đánh ra chưa được một phần vạn “kiếm hình” thực thụ, tầng thứ cao liền phải dùng sáu thanh bảo khí luyện qua cuối cùng dung hợp lại.

Nhíu mày nhăn mặt hồi lâu, bất chợt mắt rực tinh quang “A.. Bản thân không phù hợp với công pháp nào, tự tạo công pháp phù hợp với bản thân không phải xong sao” ý nghĩ lóe lên, giật mình nhận ra từ lâu có sẵn sài sẵn quen rồi xém chút quên mất căn bản cầu sinh chính là “thích nghi“.

Thích nghi không hẳn nghĩa là “chấp nhận” khuôn khổ có sẵn, đem bản thân mình gọt giũa cho vừa vặn phù hợp, mà là nhìn nhận hoàn cảnh có sẵn đem hỗ trợ phát triển tiến hóa bản thân như thế nào cho linh hoạt.

Bỏ xuống tảng đá trong lòng, Hàn Phi phong kín cửa lẫn vách còn cẩn trọng mở ra tiểu tráo. Tĩnh tọa một điểm, mắt khép lại. Đây không phải động thái định thần tu luyện, hắn tiến vào không gian thức hải nhưng phạm vi này như căn phòng riêng biệt chứa đựng hết thảy kinh nghiệm từng trải qua, mọi thứ hóa huyễn ảnh trôi nổi quanh thân đủ dạng hình thù.

Đem “thân linh, tâm, ý” thả vào, buông lỏng ngắm nghía, nhấc tay chạm đến từng mảng quang sắc. Trải qua mấy canh giờ như vậy, sau cùng chạm đến “Xương Văn” bạch sắc đây là đồ văn cơ bản khi luyện trận pháp, búng tay đến một ít tâm lực kim hệ, đồ văn hóa kim sắc biến ảo hình dạng lỗng lẫy.

Hắn không có nghịch ngợm những mảng quang khác, lúc này cảm nhận tâm lực thoáng mỏi, đang muốn trở ra lần khác lại vào nghiên cứu tiếp, tiện tay đùa giỡn, lúc chuyển thân vận chút linh lực xắp đặt lại huyễn ảnh kia nào ngờ “Kim Văn” tản mác ba động kháng cự.

Hàn Phi khựng hướng, tâm tư nhảy dựng:

“Có lực công kích ắt gọi là công pháp!”

Khẽ mở mắt, khi nãy chỉ là một dạng nghiên cứu, lực tác động không thực tế gây sát thương. Hắn đem Kim khí tụ đầu ngón tay vẽ đến khoảng không trước mặt theo hình đồ văn, thoáng chốc đã thành hình có điều quang sắc mờ nhạt đi như bị rút lại từng điểm cô đặc. Thứ hắn dư giả là khí lực nguyên hệ, thúc giục vận chuyển liên tục lấp đầy thiếu hụt đến khi tràn ra bên ngoài mới dừng.

Kim Văn như vật vô động lúc này nhúc nhích thao túng Kim khí biến đổi hình dạng, qua hai mươi thể trạng như đã đến giới hạn, toàn thể cứng ngắc rực lên kim quang năng lượng bên trong trải đều mỗi ngóc ngách. Hàn Phi cảm giác đồ văn huyễn ảnh trước mặt này tựa hóa thực thể, tâm ý chuyển lược qua tia muốn một kiếm chém thử rốt cuộc độ chắc của nó bao nhiêu.

Song chỉ là thoáng nghĩ, ai lại đi dùng quyền nện vào cẳng chân xem bắp thịt thân dưới mình cứng bao nhiêu. Y ngồi một bên vê cằm ngắm nhìn Kim Văn hình tròn bán kính tầm thước rưỡi, lơ lửng một điểm, lẩm bẩm suy tính:

- Lượng khí lực đưa vào tương đương ba phần sức khi công kích thông thường, không biết khi đối kháng địch nhân đem đến uy lực nào, nếu yếu hơn hoặc bằng hay mạnh hơn không đáng kể thì công pháp này không đáng dùng.

Đồ văn này là căn bản luyện trận pháp, nó tựa điểm bao bọc “lực” khi trận thành, dùng khiển ra tác động “công, vây, thủ” theo phương thức định sẵn ban đầu, thông thường khảm lên vật thể để bảo lưu lực lượng trận hình.

Mô phỏng bên ngoài khoảng không khó tránh bị tán lực cần độ tỉ mỉ cao lẫn kỹ nghệ thành thục, rõ ràng toàn diện tác động, sức chứa tùy theo dạng đồ văn lẫn kích thước. Khảm lên vật thể sẽ lặn vào bên trong chỉ khi kích hoạt năng lượng ẩn mới tản ra và tồn động trong phạm vi giới hạn, tương tự nguyên lý của Linh Thạch hay Tụ Hệ Thạch, hai khối kích thước bằng nhau năng lượng đậm nhạt lại khác nhau.

Hắn một thân pháp trận sư nhận định sức chứa dạng đồ văn kia vẫn còn, tiếp tục chuyển Kim hệ vào.

Kim Văn động, thay đổi thêm năm mươi kiểu hình dạng đồng thời phóng to bán kính lên tới mười thước, kim quang rực lên mộ nhịp ngập kín gian phòng. Lượng Kim hệ đưa vào bằng hai lần toàn lực của cơ thể, Hàn Phi ước lượng trọng lực hai vạn cân, bằng với sức nặng một quyền của Nhập Đạo Cảnh cửu tầng, uy lực bao nhiêu phải tìm đối thủ thực chiến mới có thể xác định.

Hắn gật gù tạm ưng ý dù sao lực đưa vào cũng không nhỏ, phất tay tháo gỡ đồ văn, thu lại lượng nguyên hệ, cảm nhận không thanh thuần như trước, mười phần chỉ còn tám.

Chợt nảy ra ý định:

“Dùng hai hệ khí một lúc tạo ra đồ văn thì thế nào?”

Nghĩ đến liền thử, hai tay nâng lên mỗi bên một loại hệ khí, hình thành đồ văn. Nhị sắc văn trải qua hai mươi lần thay đổi hình dạng, dừng lại thể trạng năm thước, trọng lực chưa tới tám ngàn cân, hồi lại khí hệ mười phần hao hụt bốn.

Đắng lời lẩm bẩm:

- Ài.. không thực sự giao đấu, xuất ra thu vào hao hụt nguyên hệ gần một nửa. Thật lãng phí!

Chuyển hướng suy tính:

- Võ đạo luyện thân “Linh Thể Quyết”, kết hợp trận pháp tạo hình ra loại công pháp này, nếu sử dụng được tốt liền gọi “Linh Nguyên Ấn” đi.

- Đơn hệ là nhất tầng, nhị hệ là tầng hai. Lúc này tạm gọi tiểu thành.

Giờ hợi đêm khuya, ai về phòng nấy yên tĩnh tu luyện, họa may vài tên thủ vệ canh gác tụ tập địa điểm nhiệm vụ uống trà ngắm trăng. Lưu thương hội thời điểm này hoạt động thư thả tuần gác thường nhật cũng không nhất thiết tập trung canh giữ hàng hóa như trước.

Hàn Phi gọi đến Lưu Bình, đưa cho Y hắc sắc Giới Chỉ. Bên trong có hai trăm ngàn vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, Dược phẩm cấp ba cấp bốn, Ngân khí Ngân Giáp các loại Y lọc ra từ chỗ đoạt được trong trận loạn chiến thung lũng vừa rồi. Mỗi thứ để gọn trong từng vật trữ cấp thấp khác, chậm rãi căn dặn:

- Đem bồi dưỡng mấy tên thuộc hạ thân tín, mở rộng sạp hàng.

Lưu Bình cẩn tuân trước, mới xem bên trong, nhằm dựa trên tài nguyên sẽ xắp xếp thế nào cho tốt. Quan hệ giữa bọn hắn là tín nhiệm lẫn nhau, một đường làm sinh ý tận lực theo góc độ khả năng. Bất chợt Y trợn mắt khi kiểm kê tài vật vì số lượng kia dư giả gầy dựng thêm hai mươi Thương Đoàn có lực sinh tồn tựa bọn hắn cách đây vài hôm, khi tính theo địa điểm là Phụ thành. Thương Nhân mặt tĩnh như thép, lúc này bối rối suy nam tính bắc.

Hàn Phi cười “xùy” thành tiếng, giảm không khí áp lực nọ, rỉ rả cất lời:

- Chỉ là tiểu tài chớ xem nặng, ta muốn nhìn thấy cảnh mấy tên tiểu hài đến từ Lưu Thương Đoàn, vô tư nô giỡn trong thành phụ vào giờ sửu.

Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.