Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 60: Chương 60: Nhận nhầm đồng nghiệp




A Đẩu luống cuống, chặn tay ngăn cản:

- Quy Vân thiếu gia có gì từ từ nói, Linh Thạch bao nhiêu ta nộp cho các ngươi, Phụ Thành nghiêm cấm ẩu đả, tổn thương người.

Quy Vân xem như không nghe thấy.

“Phụ Thành đích thực nghiêm cấm cá nhân chém giết nhau, muốn giải quyết mâu thuẫn có thể hẹn tại chiến đài, kẻ bất tuân vi phạm, nhẹ thì phạt nhẹ, nặng phạt nặng. Bất quá đều chỉ là phạt, thiếu gia ta chính là khỏi ý thiếu tiền. Chưa nói mặt mũi Địa Long Bang không nhỏ, một chút phạm pháp này cũng phải xem người để phạt.”

Quy Nhị dẫn đầu cùng năm tên khác đều là Luyện Thể Cảnh thất tầng. Hàn Phi chuẩn bị xuất kiếm diệt sát cả bọn, lại nghe thấy lời A Đẩu lọt đến tai, hạn chế phiền phức lớn hơn tìm đến.

Thở dài:

“Đành dùng chiêu cũ vậy.”

Linh Nhãn mở, Mê Ảnh Cuồng Sát khai, thực lực hiện tại đã dễ điều khống linh hoạt mấy thức đầu, thao túng cấp thấp trong nửa nén nhang.

Quy Nhị xông lên trước liền bị trúng chiêu, màn chắn Linh Hải nháy mắt bị phá vỡ, Mị Hoặc xâm nhập khiển lệnh thần tâm, tạo một đường dẫn, Hàn Phi nhanh chóng rót vào ý niệm gieo xuống ấn kí Cuồng Sát.

Chưa đây một hơi thở, đôi mắt Quy Nhị nổi lên đầy gân máu, một bên Hàn Phi lẩm bẩm cổ chú thúc dục, Quy Nhị bộc phát toàn lực xuất song đao điên cuồng chém giết đồng đội. Không có sự phòng bị trước, mấy tên kia bị chém đến toàn thân đẫm máu, đầy rẫy vết thương.

Quy Vân thấy một màn, linh cảm nhắc nhở hình ảnh quen thuộc nhìn đến Hàn Phi bắt gặp ánh mắt đối phương lập loè tử quang động tác cổ quái. Lúc này như đã khẳng định nguồn cơn, hoảng hốt là lên thất thanh:

- Là hắn, chính là hắn giở trò.

Hàn Phi nghe ồn ào từ chỗ Quy Vân qua, nhất thời ác niệm nổi lên:

“Dự tính chỉ dạy giỗ các ngươi một chút, đã tiện tay vậy cũng nên cho ngươi nếm đủ vị thiệt, khi nhiều lần giỡn mặt với ta.”

Miệng lẩm bẩm nhanh hơn, thúc dục ấn kí cực hạn, ấn kí phồng lên phát nổ, Linh Hô Thức Hải của Quy Nhị cũng nứt vỡ, thực lực từ Luyện Thể Cảnh thất tầng tăng vọt lên thành bát tầng đỉnh phong, sát ý càng loạn tứ phía, Quy Vân khiếp hoảng chạy lại can ngăn, cũng không thoát nổi sát đao.

Quy Vân chỉ biết oán độc nhìn Hàn Phi, kèm co cẳng chạy thật nhanh ra xa, mà ngay sát phía sau Quy Nhị truy giết không rời.

Phố chợ mấy trăm người bị vạ lây, chuyện Quy Vân nhị thiếu gia của Quy Gia gây náo loạn, nhanh chóng truyền đi khắp thành.

A Đẩu ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Đan Đồng khiếp hãi vì không phải lần đầu nhìn thấy cảnh kia, khi đã khẳng định chính Hàn Phi động tay gây ra, trong lòng toán loạn kinh tâm, kính sợ đối với đồng bọn càng tăng.

Hàn Phi vờ ngờ nghệch, tựa trấn an đồng bọn, nửa muốn lấp liếm bản thân vô tội, nửa muốn đổ thêm dầu vào tình huống kia, kích động nhân tâm người xem:

- Này này, ta càng xem càng không hiểu, bọn hắn rốt cuộc là nhân vật lớn nào lại có thể tuỳ ý giết chóc trong Thành Trì, chẳng khác nào để Vương Pháp làm ghế kê mông ngồi lên, ta là du khách đến tham quan còn phải trả phí cửa, quan bình bên ngoài không lẽ đều là giả sao?

Đan Đồng tâm tình đang lặng bên trong vực thẳm, nhiều dòng suy nghĩ về đồng bạn vụt qua lược lại, cùng lúc nghe đến thì bừng tỉnh, người ngoài không biết, hắn sao lại đồng dạng ngu ngốc được.

Thầm hiểu Hàn Phi đang muốn mượn số đông tuyên truyền thị phi, đúng món lưu manh mà Y thích, phấn khởi trong dạ, cũng hét lên bồi thêm:

- Đáng sợ, quá đáng sợ rồi. Nơi này không khéo một chút sẽ mất mạng.

Hai người bọn hắn vừa truy hô, vừa động tay níu người này vịn kẻ nọ. Lúc này A Đẩu cũng hiểu ra, a dua theo. Đám đông chốc lát hỗn loạn, sự tình treo cửa miệng nhiều người bàn tới bàn lui, thêm mắm dậm muối.

Thoáng từ xa quan binh phát giác, kéo tới giải quyết trật tự. Bọn Hàn Phi âm thầm rời khỏi.

Cùng lúc đó, trước cửa Quy Gia, Quy Nhị bị một ca tầng kiềm xuống, không ngừng giãy giụa nhưng trước thực lực trên lệch vô phương kháng cự, thời gian nửa nén nhang kết thúc, thần hồn vỡ nát, tuyệt khí bỏ mình. Cao tầng nọ còn ú ớ biện luận, chính mình không có nặng tay đến nỗi lỡ bóp chết hắn.

Quy Vân khiếp vía, hai lần đối diện tình huống kia, bây giở tưởng tượng cũng không dám nhớ lại hình ảnh bộ dạng của Hàn Phi. Trong tâm hắn đã tự xây đắp lên bóng dáng của đối phương chính là Ma Thần ác độc. Linh trí của Y cũng trở nên lúc có lúc không khi tỉnh khi điên.

Nội Tôn của Quy Vân cho người đi điều tra, thoáng một lúc đã truy ra sự tình liên quan đến bọn Hàn Phi, liền cử Quy Chiến thúc của Quy Vân đi đòi công đạo. Quy Chiến điều thuộc hạ là Quy Nhẫn tu vi Luyện Khí Cảnh tầng bốn, dẫn theo mười Luyện Thể Cảnh cửu tầng đến kín đáo bắt bọn Hàn Phi về tra hỏi.

Trăng đêm u tĩnh, gió mát liên hồi, đung đưa càng Liễu rũ ngoài hiên.

Hàn Phi đang tĩnh toạ, chợt mở mắt, Yêu Viên tiến hoá mang đến cho hắn khả năng nghe được âm thanh ở xa, hiện tại có thể nghe trong một dặm trở lại. Phát giác nhiều người tập trung một chỗ bàn tính gì đó, liên quan đến mình, Y nhạy cảm chú tâm.

Cách đó ba trăm thước, một nhóm Hắc Y Nhân lén lút trên mái nhà đối diện. Một tên nói với đồng bọn:

- Quy Phóng, ngươi chắc chắn bọn hắn ở phía trước chứ!

Tên kia thấp điệu trả lời:

- Bẩm Quy Nhẫn đại nhân, ta đã tra rõ không có sai, hai tên thiếu niên nọ trạc tuổi Quy Vân thiếu gia, tu vi Luyện Thể Cảnh trung kì.

Quy Nhẫn nhẹ giọng chỉ đạo:

- Vậy được, chúng ta không kinh động kẻ khác, đến đánh ngất chúng, bỏ vào bao mang về là xong.

Hàn Phi nghe đến, nhướng mày, điểm Túi Trữ Vật thay bộ đồ đen, nhẹ chân lặn vào bóng tối mất dạng.

“Đến đúng lúc lắm, ta còn chưa đủ hạ dạ”

Nhóm Hắc Y Nhân đang lúc tiến đến, bất ngờ một ánh quang lưỡi kiếm từ đâu xẹt qua, một tên ngã xuống bỏ mạng, tên khác bị thương rên lên thành tiếng. Quy Nhẫn phát giác, phất tay ra hiệu cả bọn dừng lại, miệng mắng vào hư không, ngữ điệu hăm doạ:

- Là ai, dám cản trở Quy Gia.

Hàn Phi lộ thân, vun vút chạy đi. Quy Nhẫn tức giận, ra lệnh:

- Đuổi theo!

Hàn Phi một đường không nhanh không chậm, dẫn dụ đám Hắc Y Nhân chạy ra xa 10 dặm, đến một góc đường vắng ánh đèn, mới dừng lại.

Quy Nhẫn bước lên, hằn học:

- Ngươi là kẻ nào, dám ngang nhiên đả thương gia binh nhà ta, còn có ý cản trở Quy Gia ta hành sự.

Quy Nhẫn hành sự trước nay luôn thuận lợi, gặp phải đồng nghiệp trong đêm không phải hiếm hoi gì. Song, mỗi lần cần giải quyết nhanh vật cản, cứ lôi danh tính Quy Gia to đùng ra mà nói, đối phương mười kẻ hết mười khiếp vía nhận lỗi tránh đường, có kẻ còn dâng bảo làm thân.

Hắn trong lòng tự đắc, nghĩ Hàn Phi cũng vậy, đã khiếp sợ rồi. Y đang muốn hung hăng, hoạch hoẹ bắt đối phương bồi tội phạt chút lợi, miệng vừa ớ lên một tiếng.

Hàn Phi cất giọng cắt lời:

- Ồn ào!

Hai từ còn chưa ra khỏi miệng, kiếm khí đã vung đến, tung hoành một chiêu Nhất Bộ Thức một thành uy lực, xoẹt lên ánh quang như tia chớp, cắt ngang cuốn họng bốn tên gia binh, mấy kẻ bị trúng kiếm không kịp la đã ngã lăn ra, chết tại chỗ, máu phun thành vòi.

Hàn Phi lẩm bẩm than vãn:

- Ui trời, tốc độ quá chậm.. ta như này.., Ài.. Kiếm Đạo sao lại xuống dốc thế nhỉ!

Quy Nhẫn trấn tĩnh, hỷ dung sụp đổ:

“Là cao thủ, cả ta cũng không thể trong một chiêu, cùng thời hạn làm ra điểm lợi hại kia. Ta cũng không nhìn ra đường kiếm hắn sự dụng là công pháp giai bậc nào”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.