Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 154: Chương 154: Thả con săn sắt, bắt con cá rô




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước vào chỉ có hai người râu tóc ba phần điểm bạc, thân vận áo bào nhiều lớp, sải chân tự tại tuổi chớm ngoài trung niên.

Mũi giày nhị lão điểm xiên xẹo đôi lúc lại xoay người ngắm nghía kiến trúc đình viện kèm theo mấy cái gật đầu, lẩm bẩm tán dương không rõ chủ ý:

- Không tệ, không tệ!

Người trong đại sảnh thoáng nhận định khí sắc tựa cười lại như không của hai kẻ vừa đến khiến ai nấy chung một cảm khái rằng tâm thái đối phương bí ẩn sâu xa khó lòng nắm bắt. Lưu Bình bước bồi mấy thước, nhìn qua thế mặt nửa đắc tài nửa đắc lộc, cộng với họa tiết thêu thùa trên áo bào nhị lão liền biết bọn hắn do Đan Các cử qua.

Trước đó một ngày theo hướng dẫn của Hàn Phi thư tín Bạch Vĩnh Phong chuyển lời lão phó Các chỉ định Chấp Sự khảo sát, lúc này gửi Quảng Sự mang theo công văn trao đổi khế ước thương lượng phân chia lợi nhuận đường hướng cung cấp độc quyền dược phẩm cho đối phương thao túng phạm vi ngoài.

Đôi bên trao đổi vài câu qua loa ngồi xuống một bên bàn trà dù sao tại chỗ này cũng không thích hợp, Phàn lão lo được lo mất nhanh chân tiến lại, còn chưa hết mát mặt niềm nở giao thiệp với khách lớn, ngoài cửa nhóm người trên kiệu thứ ba vén màn bước xuống.

Cẳng chân đầu tiên thò khỏi kiệu điểm vào mặt đất, tại đỉnh mũi giày tản mác ba động, không khí từ đó uốn éo tán loãng ra theo hình sóng lượn lan rộng. Trong hai mươi dặm, Soái Lĩnh dẫn quân có mặt cảm ứng được khác lạ đảo mắt tra xét, võ giả tu vi Nhập Đạo Cảnh rối nhịp hô hấp, người người hoang mang kinh khiếp bỏ ngang việc dở tay chạy vào trong nhà ẩn nấp, áp lực phải gánh mới giảm đi.

Chớp mắt trước kiệu xuất hiện ba người, nổi trội là lão giả cốt cách thoát tục thân vận bạch y rộng rãi vạt viền lất phất khua động, tóc dài ngang lưng, râu chấm khỏi ngực tám phần bạc trắng, tu vi sâu thẳm.

Nép sau vai lão không quá hai thước một thân vóc dáng mĩ nhân váy dài lam sắc thêu hoa, khí chất không giống nữ nhân thông thường nửa khuê nữ nửa ngoan cường lúc này sắc điệu còn có vẻ rụt rè tựa ít khi xuất hiện trong bộ dạng này.

Nhưng nét xuân đôi mươi kèm thêm mấy đường cong lượn không thấu điểm dừng đủ khiến đám nam nhân quý tử hậu bối thế gia choạng chân vấp ngã hoặc giả nhất thời mất luôn cả trí nhớ cũng nên.

Đứng một bên khác vị thế yểm hậu cách lão nhân mười thước, một gã trung niên nghiêm dáng hắc phục, hơi thở nhẹ nhàng. Khí chất điềm tĩnh sảng khoái giữa khí lưu vặn vẹo, hiển nhiên tu vi của đám người này thuộc dạng đi mây về gió chênh lệch mấy đại cảnh giới so ra những kẻ thường nhật xuất hiện trong phụ thành.

Lão giả nhấc chân khởi bước cho cả ba tiến vào, sóng lực vẫn “ùng ùng” náo loạn nhưng khi chạm tới thành cửa giao động kia cùng lúc tan biến vô tung, như thể bọn hắn đặt đình viện này tại một hạng tôn trọng nào đó.

Ba người dừng giữa đại sảnh, toàn trường tuy không chịu ảnh hưởng uy áp như bên ngoài, song bọn hắn đều là võ giả thoáng nhận diện đối phương lạ lẫm, khí độ ngời ngời lại không đo rõ được tu vi thì ai nấy cũng chẳng dám nhìn thẳng. Lão nhân đầu bạc đảo nhẹ con ngươi liền nhìn ra kẻ nào chủ sự, Y ném mắt thẳng tới chỗ mấy người Lưu Bình, ngữ khí tựa tìm người:

- Lão đến bái phỏng Hàn gia chủ!

Hắc phục trung niên vẻ mặt như vô động, ngoại vi ánh mắt lại để trên dáng điệu của lão nhân, chờ khi lão dứt câu, thái độ hắn như chờ được tới phiên mình, bước thêm mấy bước cũng không dám đứng ngang hàng với lão giả, cử tay thuần thục vuốt Chỉ Giới xuất tráp ngọc, rót vào hơi thở chút lực tránh né đồng bọn truyền ra âm giọng lớn mà không ồn ào:

- Luyện Khí Các có thư tín gửi đến Hàn gia chủ.

Lưu Bình cũng biết Hàn Phi tâm tư không cạn, thời điểm trong thành chính chắc hẳn công sức tìm đường phát triển thương hội bỏ ra rất nhiều, hắn chỉ việc ở nhà đón khách sao cho khéo léo, trường hợp phải đối đãi người chưa từng gặp là khó tránh, nên mỗi khi như này dùng phương thức nào đó trao đổi qua loa cho trôi chảy là được.

Y nhếch mắt thoáng nhìn hướng lên một góc chân mày trái, thúc giục bản thân chuẩn bị ra vài kiểu nói mềm mịn, bộ dạng chào đón nhanh nhẹn đến gần niềm nở đáp:

- Thương đoàn chính là nhà của Hàn gia chủ, ta tổng quản ở đây.

Giọng nói Lưu Bình không quá lớn, thong thả đủ nghe, người có mặt ít nhiều cũng mấy ngàn, tám phần vành tai chờ sẵn, nội dung câu chuyện của đầu lĩnh khiến ai nấy bỡ ngỡ tò mò lẫn nghi hoặc, chăm chú dõi theo.

Gã trung niên cụp nửa vòng mắt, nhíu mày bộc lộ khó xử, tâm trí như đang bận suy nghĩ điều gì, miệng lẩm bẩm câu hỏi tựa lấy lệ:

- Ngươi gọi là gì?

Lưu Bình hơi khom dáng, hai mắt nhìn thẳng đối phương, rõ lời từng chữ:

- Tại hạ tên Lưu Bình đại đương gia của Lưu thương đoàn.

Gã trung niên gật đầu theo bản năng, tròng mắt chấn tỉnh thoáng qua lưỡng lự, miễn cưỡng đưa tới, kèm lời căn dặn như nhờ cậy:

- Phiền ngươi chuyển tận tay Hàn gia chủ, ta chỉ nhận lệnh các chủ hành sự.

Lưu Bình quả quyết:

- Đại nhân yên tâm, ta chính là cửa gần nhất.

Gã trung niên thu lại phiền muộn, đứng qua một bên.

Lưu Bình nhận ra mấy người này tuy cùng xe lại không cùng việc, đem thái độ cung kính hướng qua lão giả, thấp điệu giải lòng:

- Tiền bối, Hàn gia chủ đang tu luyện nơi khác, hôm nay không đến được.

Bộ mặt lão giả đang thản nhiên, trề môi khó chịu, nhìn qua hướng khác.

Chiếc vòng trên cổ tay cô nương bên cạnh lão, tản rung động, từ đó vụt ra khối lệnh bài truyền âm nàng vung tay chộp lấy, khí độ chững chạc thanh thuần nhận loại tin tức nào đó lại báo cho lão nhân, lão ngửa mặt cười rộn lên phất tay ra hiệu đám thuộc hạ chẳng biết đứng ngoài cửa từ lúc nào, nhanh chân đi vào dâng ra mấy rương lớn không biết đựng gì bên trong.

Dứt cười, lão qua loa cất giọng giải đáp kèm thay thế lời chào biệt:

- Hàn gia chủ không có ở đây cũng không sao, ta đến tặng lễ thôi.

Dứt lời xoay lưng dẫn theo mấy người kia trở ra không bồi thêm lễ tiết nào, tựa xem kẻ có mặt như tiểu bối xa lạ.

Lưu Bình không để tâm, nhắm chín phần mắt cũng rõ lão giả nọ liên quan mật thiết Luyện Khí Các kia, bọn hắn cùng Hàn Phi trải qua thương lượng gì, hoặc giả đối phương còn không thật sự từng gặp qua Hàn Phi chăng nữa Y cũng chẳng màn tìm hiểu, chỉ biết nên vun vén thế nào cho ổn thỏa là được, vung tay thu lấy mấy bộ rương kia, chuyển người hướng khách trước hầu trà.

Chân mày Phàn lão ghì chặt vào nhau, bộ mặt bức xúc đến giới hạn, đáng lý nên để sau tiệc rỉ rả riêng tư sẽ rõ phần nào, lão lúc này mịt mờ căng bụng bởi lẽ một lúc xuất hiện nhiều khách nhân dạng không dễ qua lại, liền dời gót chặn trước mặt Lưu Bình, hơi thở gấp gáp hỏi:

- Ngươi mau nói rõ Hàn gia chủ là người nào bên trong thương đoàn này vậy?

Lưu Bình chớp liên tiếp mấy vòng mắt ngụy tạo bộ dạng đang suy tính chuyện gì đó thì bị Phàn lão cắt ngang, điểm chân lách người né qua, nhỏ giọng như nhắc đến điều bí mật, gọn gẽ lấp liếm cho xong:

- Chỉ là danh gọi khác của thương đoàn khi làm việc bên ngoài thôi.

Phàn lão sững sờ nhìn theo, song đã bỏ xuống được sáu phần tâm thái tự làm khổ mình, có điều lão vẫn bán nghi nửa nghờ, không trở về bàn trà mà tẻ qua uống rượu cùng đồng bọn, vì đám người kia chỉ trao đổi với Lưu Bình, lão kín đáo sai thuộc hạ âm thầm điều tra.

Lưu Bình chợt lóe lên thói quen thương nhân, ra hiệu cấp dưới theo mời nhóm lão giả đến khách trọ cao cấp nhất trong hạng ngạch mình thương quản, đây là miễn phí phục vụ níu chút cơ may ngoài rìa, đám người kia xét cường giả cao vị chưa tính xuất nguồn cự đầu ra, thường nhật ít đi lại ngang đây song thuộc hạ chạy việc của bọn hắn càng rất hay lui tới, “thả con săn sắt..” vừa hay tiện lúc chút tình đáp nghĩa là điều phải làm không tính thiệt hại. Sau chuyến này về, mỗi lần hạ nhân bọn họ thi hành nhiệm vụ dừng lại địa phương nghỉ ngơi tám phần đều sẽ ghé đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.