Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 159: Chương 159: Tìm tung tích Thủy Nguyên Mạch




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên thanh niên bề ngoài lớn tuổi nhất trong bọn, dáng vóc cũng cao ráo hơn hẳn nhưng so độ tuổi cùng với Y bộ dáng này không tính là tráng kiện còn có vẻ hơi gầy, gương mặt nhìn thoáng vài nét khiến người ta dễ lầm lẫn với mấy gã lưu manh thường gặp khi đặt chân đến địa phương đất khách nào đó, chăm chú kĩ càng hơn lại trông rất hiền lành còn toát ra chút khí độ đặt niềm tin tưởng được.

Y dường như là kẻ ngóng tai nghiêm túc nghe, tinh ý nhận ra có điểm không bình thường, nhếch mày hướng tới va chạm ánh mắt trừng lớn của Hàn Phi, mới chắc chắn mười phần, nhúc nhích mũi giày lại thoáng khựng vung tay vỗ vào lưng tiểu tử bên cạnh như nhắc nhở, xong mạnh chân bước đến trước mặt Mãn Y Kiều, tay ôm thành quyền hơi khom lưng, cúi đầu nghiêm trang hô lớn:

- Tiểu đệ Liễu Lịch ra mắt đại tỷ!

Thiếu niên vừa rồi được nhắc tâm trí vẫn đọng ngập ắp mờ mịt chẳng rõ như nào chỉ biết mình không tiến lên làm ra hành động giống đồng bọn thì không được, độ tuổi Y sêm sêm Hàn Phi, ngoại hình nhích nhưỡng không xê xịch mấy, mặt mũi có phần chưa trải sự đời bao nhiêu, khí độ lại như con nhà được giáo dục tử tế, lễ phép một lời:

- Lưu A Đẩu bái kiến di mẫu.

Tên béo trắng nhìn hai tên kia làm ra hành động nọ, Y khẽ nhíu mày “khịt khịt” vài đoạn khí, co gấp nét nhăn sau cánh mũi, ánh mắt từ đó đảo lên, bộ dáng nghệnh ngảng tựa muốn khoe ra chính mình tài trí thấu tỏ tình huống, từng bước chân nhỏ chậm rãi, hai tay tranh thủ sửa soạn qua y phục cho thẳng thớm, dừng đến thành hàng ngang với đồng bọn, tít mắt cười nói thân thiết:

- Tiểu đệ Đan Đồng bái qua tiên tử tỷ tỷ.

Hàn Phi lặng lặng cười tinh nghịch, mượn ra giảng sư cho bọn hắn trong hoàn cảnh này còn gì thích hợp hơn, đối phương Nhập Đạo Cảnh cửu tầng nói về kinh nghiệm cảm ngộ hệ khí gần như không tì khuyết, giảng sư mảng này trong Quốc Viện cũng chỉ Luyện Khí Cảnh trung kì trở lại, chưa tính nàng là nữ nhân hướng dẫn sẽ tỉ mỉ hơn.

Song đang thầm thán sự tình thuận lợi mát cả ruột như thể tản bộ hóng mát trên đoạn đường thoáng rộng ít người ngược xuôi ồn ã, bỗng bất ngờ nhìn thấy ngay trước mắt mình là chiếc giới chỉ bị ai đó đánh rơi. Chưa quan tâm bên trong có gì, đã là giới chỉ ắt là lộc rồi, tương tự đám tiểu tử kia giờ nào không đột phá lại bước ra lúc này vừa hay có nàng ở đây.

Lại giật bắn mình, nhăn mặt hướng qua, điểm đầu ngón tay thoát một lượng nhỏ Kim khí cô đặc thành tiểu Côn dài hai thước, vung gõ lên đầu Đan Đồng “cộp cộp” mắng:

- Đại tỷ, tỷ tỷ sao? Thành kính một chút, gọi Đạo Sư cho ta!

Hắn khua tay một lúc đã gõ mấy chục cái, Liễu Lịch bị gõ nhiều nhất ôm đầu méo mặt, Đan Đồng đau điếng rớt cả nước mắt, A Đẩu chỉ nhận phớt qua hai nhịp vì xưng hô trước đó không quá đáng. Tuy Hàn Phi chỉ phẩy nhẹ tay cũng khiến bọn hắn đầu u mấy cục.

Mãn Y Kiều vừa sững người vừa nhịn không được buồn cười, nàng không rõ đám tiểu hài tử này quan hệ thế nào với Hàn Phi, nếu thân thiết gọi như nào cũng được miễn không quá đáng.

Ba tên bị đánh cho mếu máo, song không dám trễ nãi, nhất mực bộ thế bán quỳ ôm quyền hướng thượng mặt gục cúi thấp thái độ tựa không ngừng dâng trào cung kính, đồng thanh một lời:

- Học đồ bái kiến Đạo Sư!

Hàn Phi thu hồi xúc cảm bực dọc thở ra một hơi, hướng Mãn Y Kiều, lời lẽ đan xen tư vị nhờ cậy, khí độ nhã nhặn:

- Phiền Mãn Quản Sự, hướng đạo bọn hắn cảm ứng khí hệ. Ta ra ngoài một lát sẽ sớm trở lại.

Mãn Y Kiều thoáng nửa vòng mắt, đảo xuống cánh mũi lại hướng đám tiểu tử, tâm trí xẹt qua thấu tỏ:

“Mấy hài tử này xem ra có chút thân thiết với Hàn đại sư, chỉ e chưa rõ thân phận của Y bên ngoài.”

Liền khẽ gật đầu, cười thân tình:

- Hàn công tử yên tâm cứ giao cho ta.

Hàn Phi chào qua, xoay lưng rời đi vừa ngang chỗ Liễu Dung, Y chậm lại bước chân nhìn đến căn dặn:

- Ngươi ở nơi này, phòng lúc Mãn Quản Sự bận việc, thay ta bảo vệ bọn hắn.

Dứt câu, thân động hướng ra, nhưng lời vẫn mắng vọng trở lại chụp lên đám người Đan Đồng:

- Chăm chỉ nghe theo tu luyện, khi ta trở lại tên nào chưa cảm ứng ra được khí hệ, ta liền đuổi hắn khỏi chỗ này.

Cả ba đang nhăn nhó xuýt xoa đầu, giựt mình thu lại động thái thiếu nghiêm trang, run giọng đáp to:

- Bọn.. bọn ta sẽ chăm chỉ..

Mãn Y Kiều vung lên ngọc thủ che hờ trước miệng, nheo mắt khẽ lung lay thân cười khúc khích, nàng khó mà nhịn được tiếu ý trong tình huống này.

Hàn Phi rảo bước một mạch ra tới khu vực Phi Yến hồ, lúc này nhằm vào những ngày nước rút, hắn đảo mắt nhìn về xa xăm quan sát thật kĩ Phi Yến đình, một cụm kiến trúc trang hoàng đẹp mắt song lại tản ra cảm giác tiêu diêu thong dong, khác biệt lối hình thể đủ đầy họa tiết, khu nhà này nằm trên mõm đá lớn vững chắc trên hồ. Đánh chú ý đến vách thạch bích nhàn nhạt bám rêu vài vết huyết sắc đã khô.

Y thuê một chiếc thuyền nhỏ, vận khí trôi đến giữa hồ thì không tiến thêm được giống như bị ngăn lại bởi bức chắn cứng rắn vô hình, mà dòng nước lại cứ vô tư chảy qua được trông rất lạ. Y chép miệng lẩm bẩm:

- Kết giới này bày biện ra tiêu tốn rất nhiều công sức, ngăn cấm phi hành trên cao e là găm sâu cả dưới lòng hồ, song bên dưới hẳn không chắc chắn bằng.

Hàn Phi thả neo một điểm, kín đáo lặn xuống, khua động linh lực Địa Giao bao bọc cơ thể, men theo nép vách bức chắn tìm điểm yếu nhược, trận hình to như này khó tránh trữ lượng tài nguyên hình thành trải ra thiếu hụt.

Khoảng năm trăm thước thì dừng lại, thi triển kĩ nghệ pháp trận xé ra lối thông nhỏ nhanh chóng bơi vào, đảo mắt dò xét song nước quá đục thực lực hiện tại của bản thân không tra được rõ. Hắn điều Địa Giao thay thế dò xét, thời gian ba lần hít thở trôi qua Địa Giao truyền tới tin tức.

Hồ này sâu không thấy đáy, nước chia làm nhiều tầng có kết giới ngăn cách, tầng một nước đục sâu ba ngàn thước. Nước tầng hai trong hơn, Thủy Sinh lẫn Thủy Động rất nhiều, sâu mười ngàn thước. Hình thể hồ này dạng bình chứa, càng xuống dưới thể tích càng nở rộng, trong một Thủy Động khá lớn của tầng hai lưng lửng gần đáy có cửa kết giới đi vào tầng ba.

Tầng ba sâu năm vạn thước, khu vực gần đáy thủy quái bát giai không dưới ba trăm con, quanh quẩn một nơi nhưng bọn chúng không tản mác hung tính, ngược lại Thủy Trận rải rác rất nhiều.

Xuyên qua tận cùng đám thủy quái này, bắt gặp cửa vào tầng bốn, có điều cửa này khá quỷ dị, linh cảm nghuy hiểm chờ đón phân hồn Địa Giao quay ngược trở ra.

Hàn Phi lược kĩ một hơi, chép miệng thoảng qua nuối tiếc, xen lẫn không cam lòng, tặc lưỡi nhẩm tính qua:

- Tạm thời trở về chuẩn bị thêm một ít thủ đoạn đối kháng lẫn tự vệ dưới nước, ta không tin như thế này không có Thủy Nguyên Mạch.

Động tay qua loa lấp lại vết rách kia, lui ngược trở lên, thu liễm khí tức lặng lẽ rời khỏi.

Hắn lại không hay rằng thời điểm chiếc thuyền của Y neo tại đó, đã vô tình dẫn dắt sự chú ý của ai đó bên trong Phi Yến đình, lúc này đang lấp ló nép mình sau cây cột lớn dõi theo bóng lưng của Y.

Hàn Phi thư thả tựa đi hóng gió, thực chất là bộ dáng chậm rãi để dễ suy tính sự tình trong hồ nước nọ hơn, bất ngờ chắn giữa đường xảy ra ẩu đả hình thành một đám đông nhỏ vây xem.

Hắn không muốn để tâm, dự định lách qua. Bỗng bên trong có tiếng người kêu khóc vọng ra:

- Đại nhân, là ta mắt mù ngu ngốc va phải ngươi, bất quá ta cũng vì nhận nhiệm vụ giao thư tín gấp gáp cho thương đoàn. Mong được đại nhân giơ cao đánh khẽ.

Giọng một tráng niên sa sả mắng quát tựa đáp lời tên vừa nói kia:

- Thương đoàn thì đã làm sao, ngươi chạy việc cho thương đoàn nào, ta tới vả mặt luôn cả đại đương gia của ngươi. Ngươi có biết đại nhân nhà ta là ai không!

Người khi nãy run giọng lắp bắp:

- Ta.. ta thuộc Lưu thương đoàn..

Giọng một lão niên cười phá lên nói:

- Ha ha, Lưu thương đoàn thì giỏi lắm sao? Lưu Bình ở chỗ này còn phải gọi ta một tiếng Cửu Cửu. Bất quá, xuất ra một vạn Linh Thạch bồi phí là xong chuyện, bằng không ngươi để nửa mạng lại đi.

Người nọ ngữ điệu đau khổ van xin:

- Đại nhân, thương hại ta mới gia nhập chưa lâu, tranh thủ một chút kiếm thêm một chút. Đại nhân rộng lượng bỏ qua cho ta, đại ân suốt đời ta ghi tạc.

Tráng sĩ khác bên cạnh lão giả, trợn mắt đạp người kia một cái lộn hai vòng, khiến cho hắn nhem nhúa y phục ôm đầu rên la.

Tráng sĩ vừa vung cước, bồi tiếp lời chửi rủa:

- Đại nhân đã nói rồi, ngươi bồi phí một vạn Linh Thạch chính là đang cho Lưu Bình mặt mũi. Ta nói ngươi còn không phục sao? Hôm nay cho dù thoát phế, Lưu Bình cũng không dám nhận lại ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.