Mắt lóe tinh quang, đem Bảo Linh Lầu kẹp vào ngực áo, mở ra Yêu Giới khảm lên đỉnh đầu Yêu Lang bệ yên đai Kim - Mộc hệ khí kèm tiểu trận bảo hộ, xuất Phi Đao khống tàn ảnh điểm không bước ra. Mặc vào Hắc Bào y phục quét mắt toàn trường, từ độ cao sáu trăm mét vạt áo tung bay thả lỏng lao xuống.
Khoảng cách đến mặt đất chưa đầy hai trăm mét, Yêu Lang hiện thân đón đỡ Y trên đỉnh đầu, từ nơi này một mảng băng lạnh dày đặc lan rộng. Cự ảnh Yêu Lang ba đầu dữ tợn sải cánh bay lượn, nơi nó vụt qua từ thềm địa đến vách núi phủ lên lớp cực hàn.
Chớp mắt tản rộng hai dặm, nó lượn chưa đầy hai vòng sáu phần chiến loạn đã nhuộm một màu trắng xóa che lấp hoàn toàn khói lửa hỗn độn, hố sâu cây gãy một phần ba Thi Yêu cũng bị tuyết trắng phủ qua.
Vòm trời bất chợt biến dạng chẳng biết từ độ cao nào tựa sinh ra mặt hồ rét lạnh ánh nắng không thể xuyên qua, không khí cô đặc hình thành mấy trăm vạn bông tuyết lắc lư trong gió nhẹ rơi xuống nơi này, tạo ra khung cảnh cánh rừng về đông tuyệt mĩ khiến cho tâm tư ai nấy có mặt thoáng tĩnh một chút.
Yêu Lang đáp xuống phiến đá to, ba cái đầu nghía lên rống lớn “Gào..” chấn thành âm ba uốn éo khoảng không trong một dặm, dứt hơi một cái phun vài chục cột lốc xoáy cuốn bay mọi vật trên mặt băng trong phạm vi năm trăm mét.
Một bên đầu phụ khác từ trong cổ họng phóng ra mấy trăm cây giáo băng nhọn hoắc xuyên thủng hộ giáp Võ Binh, lủng đầu Thi Yêu “Phập..phập..phập” một diệt một ghim chặt bọn hắn vào thềm địa.
Cái đầu ở giữa hướng tứ phía khạc đến hàng ngàn Lôi Cầu va chạm tới đâu lôi quang chạy loạn vật cản nổ tung hoặc cháy đen.
Cự cánh vỗ xuống trong ba dặm không chút vật thừa, Yêu Lang bay thẳng lên trời lúc lượn lại cả ba cái đầu đồng loạt công kích oanh tạc toàn trường. Bộ dáng Hàn Phi thoải mái thư thả, chân vắt chéo tay chống thái dương tỳ vào thành ghế quang huyễn, linh nhãn quỷ dị một màu tử kim.
Trong lòng thoáng đánh giá:
“Dư lực Yêu Lang còn rất nhiều, khỏe khoắn bậc này e là Địa Sư Cảnh tầng một cũng không cản nổi nó”
Người có mặt rúng động một màn, không chỉ vì bất thình lình xuất hiện cự Lang Yêu Hồn quá cường hãn, trên thân một tên Hắc Bào bí hiểm còn chưa ra tay, mà vì Yêu Lang kia không hoàn toàn tấn công một phía, hầu như là tấn công loạn xạ, xem cả hai phe đều là địch.
Nhóm sợ hãi nhất là ngũ quỷ, Luyện Thi Sư có kẻ thù truyền kiếp là Luyện Linh Sư. Tuy từ thời thượng cổ vốn xuất thân một nguồn sau lại chia ra thành hai đại Tông Môn tranh đấu lẫn nhau kịch liệt. Ngũ Quỷ hiện tại chỉ ở hàng tiểu bối điều khiển được lục giai trở lại, nhìn đến cự hồn bát giai biến dị cả đám suy sụp tinh thần, run lên bần bật cử chỉ luống cuống.
Yêu Lang giương oai một thoáng, chuyển hướng bay đến sườn núi. Ánh mắt lão Đạo Bào bình thản trở lại, riêng Y đối đầu không lo ngại còn có đám thủ hạ dắt theo. Phía Võ Binh cũng thở ra một hơi nhẹ cả lồng ngực.
Yêu Lang liên tiếp khạc lôi cầu ma sát đánh vỡ lồng xương, ngũ quỷ nháo nhào tay chạm đến bảo khí trên thân. Hàn Phi tóe lên sát khí chụp tới. Đầu nhỏ Yêu Lang phun đến mười mấy thanh giáo băng dọa dẫm, ngũ quỷ run loạn đứng sát vào nhau nép qua một góc, dũng khí đối kháng một nhúm nhỏ cũng mất tăm.
Hàn Phi ngoài mặt nhìn như ma thần trong dạ cười rộn lên:
“Khà.. khà, mấy tên tiểu quỷ đạo tâm thật mỏng, cũng dám ra ngoài học người ta nhận việc kiếm ăn sao.”
Bản thân hắn biết rõ cội nguồn kia, lúc này đôi bên chưa rõ thực lực nhau, ai dữ tợn hơn bên còn lại chịu lép vế thôi. Mối thù truyền kiếp của đại Tông Môn Sư Luyện đâu phải chuyện nhỏ để tiểu bối tự ý làm ra quyết định gì. Chỉ biết gặp gỡ bên ngoài chính là không đội trời chung, tìm mọi cách để diệt đối phương. Hoặc tránh đi nhanh chóng về báo lại với cao tầng lão.
Hàn Phi búng tay ra một tiểu trận lồng ghép lực lượng nhị hệ hóa thành ba đạo kim tỏa trói chặt Hắc Bào trước mặt, khống lực lôi tới. Hắc Bào giùng giằng lơ lửng đến gần, cử tay vuốt Giới Chỉ như muốn lấy ra pháp bảo chống đối.
Hàn Phi nâng cánh tay lên, mấy đầu ngón tay khua động lực lượng tán ra kết thành một loại khóa ấn khóa chặt động tác đối phương. Ngũ quỷ một bên mồ hôi lạnh đổ như mưa vì phát giác kẻ lạ mới tới không chỉ là Luyện Linh Sư còn là Pháp Trận Sư, nếu Y động sát cơ hai bên nổ ra ác chiến bọn hắn lấy vốn liếng gì để ngạnh kháng đây.
Hắc Bào bị đem tới, cách ba thước thì dừng lại. Hàn Phi chuyển khóa ấn thành trảo huyễn ảnh lực lượng siết chặt như muốn vặn cổ đối phương. Hắc Bào giãy giụa để lộ một góc gương mặt trắng sữa điểm chút hồng nhạt, mái tóc đen tuyền cài châm ngọc, đôi mắt trong trẻo tựa mặt hồ thanh tịnh, lớp lụa mỏng chắn ngang sóng mũi che đi nửa phần dưới.
Tuy vậy ở khoản cách này chưa nói Hàn Phi đang sử dụng Linh Nhãn, chú ý chút liền nhìn rõ bộ mặt mĩ nữ kiều diễm. Hắn cũng không để tâm, lạnh nhạt một lời:
- Bỏ ra Giới Chỉ, mạng ngươi có thể giữ.
Hắc Bào đang lúc bất khuất, khóa ấn giam cầm linh lực không mấy dễ chịu. Bất giác sững ra khi nghe thấy lời kia, đôi mắt đẹp chớp động, âm giọng tựa dương cầm trong đêm, cất lên:
- Ngươi đến chỉ để đánh cướp tài phú?
Hàn Phi chép miệng, quát:
- Ngươi giả ngốc sao! Không đến đánh cướp, thời tiết oi bức như này hai ba lớp áo, hắc bào kín thân, đến để dạo chơi ư!
Hắc Bào hiểu ra ý tứ chửi xéo chính mình, lại thoáng ngẫm nghĩ, thong thả đáp:
- Bọn ta chỉ muốn mạng tiểu tử Lập Thanh, vật bảo ngươi cứ tùy ý.
Hàn Phi thế nào không tỏ nữ nhân này đang muốn hắn trợ giúp, tính kế làm ra một cái giao dịch. Phía sau khăn che mặt, Y bĩu môi:
“Nha đầu chết tiệt, ngươi khôn quá?”
Bất quá lúc này hắn đang cần tài nguyên, một lần ra tay đoạt cả hai nơi, làm sao không động tâm.
Ngữ khí nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
Hắc Bào đánh mắt hướng lão Đạo Bào:
- Đả thương lão đầu kia.
Hàn Phi thả lỏng phần tay đối phương, lại xòe tay mình ra, trầm giọng:
- Thành ý làm tin?
Hắc Bào nửa đắc ý nửa khinh thị, xóa ấn niệm Giới Chỉ, ném tới.
Hàn Phi chộp lấy, hí hửng quay lưng, vọng nhẹ lời:
- Thành Giao!
Yêu Lang ngoảnh đầu gầm lên, hướng đám người tiểu Hầu Gia phun ra vô số lôi cầu, phong bạo, băng thương. Thoáng chút đã đánh bay kha khá võ giả.
Đạo Bào lão giả nhăn mặt, chắt chiu một chưởng đánh tới, miệng hét dọa:
- Nghịch tặc ở chỗ nào, hổ nháo nơi này, muốn tìm chết sao!
Hàn Phi dụng Yêu Ngữ:
“Tiểu Giao, tới lượt ngươi rồi!”
“Bảo Linh Lầu” không cần xuất, chỉ thấy từ trong thân Hàn Phi chui ra Linh Thể hình hài Địa Giao sơn yêu, đầu to năm trượng thân dài một dặm, vừa hiện thét dài tiếng lớn trên trời mây đen ùn ùn kéo đến lôi đình ẩn hiện lập lòe phong bạo thức giấc quét qua tứ phía.
Địa Giao há lớn miệng nuốt cự chưởng trước mặt đồng thời phun ra vòi lửa vào thân thể Đạo Bào lão, lão đang bận đối kháng hai Hắc Bào không kịp đón đỡ, y phục trên người bị cháy sém hơn nửa.
Toàn trường kinh động, trên dưới hét toáng lên, ngũ quỷ hoảng sợ càng thêm khiếp vía “Yêu Linh cửu giai!”
Hắc Bào bên sườn núi kích động:
“Còn có hậu chiêu này? Khi nãy ta chỉ nghi binh lẫn khích tướng, ý nguyện rất mong manh không tin rằng hắn có khả năng thực hiện, dù sao Đạo Bào kia chẳng phải Địa Sư Cảnh tầng ba thông thường.”
Đến Yêu Lang cũng bị giảm khí thế xuống một tầng, Hàn Phi để Địa Giao lơ lửng ở đó chặn đường Đạo Bào, hắn khiển Yêu Lang rẽ qua đám người bên dưới, vỗ chụp áp bức linh lực lên, chiêu cũ dùng lại khóa ấn ném ra trói chặt tên tiểu Hầu Gia trảo thủ bóp nghẹn cổ họng đối phương.
Ngữ khí lạnh lẽo tựa đao phủ hành hình:
- Bỏ ra Giới Chỉ, bằng không ta ném ngươi vào giữa đám Thi Yêu kia.
Tiểu Hầu Gia này tuổi khoảng hai mươi lăm, tu vi Nhập Đạo Cảnh tầng ba, trước áp lực của Yêu Lang hắn gần như chẳng khác người không tu luyện bao nhiêu.
Địa Giao trên không hung mãnh một màn lại đối mặt với Hắc Y Nhân quỷ dị, tâm tư tên tiểu Hầu Gia loãng ra như vũng nước nhất thời lo cho sinh mệnh cao quý của mình ngoan ngoãn phế bỏ ấn niệm, giao ra cả thảy ba chiếc. Hàn Phi thu lại, tay xách theo Y lại khiển Yêu Lang bay vút ngược lên trời cao khoảng năm trăm mét áp bức nới ra, đám thủ vệ bên dưới nhao nhao la hét:
- Nghịch tặc mau thả tiểu Hầu Gia xuống.
Hàn Phi bay tiếp lên độ cao tám trăm mét thì buông tay, cười mỉm:
- Trả cho các ngươi.
Một trong hai lão giả Bạch Bào hồi thần, nhún thân bay lên đón lấy Lập Thanh, phóng ra khí lực bao bọc “Ầm” một tiếng. Nơi lão rơi xuống mặt băng vỡ nát lún thành hố to sâu hai trượng rộng năm dẫn, máu tươi từ cổ họng phọt ra, xương cốt nứt vỡ sáu phần.
Quang cầu bảo hộ Lập Thanh cũng tan biến, hắn không tổn thương gì, ánh mắt cảm kích nhìn qua lão giả vừa cứu mình, sắc độ lại chuyển thành oán giận hướng Hàn Phi, hét lớn với đám thuộc hạ:
- Mọi giá bắt lại cho ta, lễ vật của Hầu Phủ tất cả đang trong tay Y.
Cường giả có mặt đều đang bận rộn với địch nhân của mình, duy có Đại Thống Lĩnh bên này nhàn rỗi, Y lầm bầm mắng xéo Bạch Bào lão giả:
- Khổ nhục kế rất tốt.. Xí..
Lấy tu vi của lão giả kia, trong tình huống nọ bay lên đón một người đang rơi, nghịch lực khi đáp xuống chỉ bị chật gân, lão ta là vì hổ thẹn chuyến đi này không làm ra được cống hiến lớn bảo hộ, được dịp nhanh trí làm quá vấn đề lên dùng hết lực lượng hóa thành quang cầu bao lấy chủ tử, chính mình ăn thiệt.
Từ lúc này trở đi công bảo hộ xếp hàng đầu mà lỡ tiểu Hầu Gia có thêm tổn thất gì hắn cũng đã có lý do để trốn trách nhiệm. Hoàn cảnh thập diện mai phục viện binh chưa biết bao giờ mới đến, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão giả tựa như là một lần ra chiêu, danh lợi đều có đủ.
Hiệu lệnh thuộc hạ xong, Lập Thanh bày ra bộ dạng nhân nghĩa thân thiết đỡ lão giả lên, khi nãy bị đối phương đánh úp, nhất thời bối rối, lúc này khí thế hậu duệ Hầu Gia đã khôi phục, uy nghiêm dáng điệu.
Thế nhưng lời hắn nói chỉ như gió thoảng, đám võ giả còn sức đa phần là thủ hạ của Đạo Bào lão, bọn hắn không nghe lệnh người ngoài.
Lập Thanh lại thêm một phen đen mặt, lớn giọng lấp đi tổn hại hình tượng:
- Ai bắt kẻ kia, thưởng lệnh bài Kim Khách Hầu Phủ.
Đạo Bào lão bên trên chính là đợi câu này, hắn nhận ủy thác của huynh trưởng nhưng cũng không để thuộc hạ chịu thiệt với chuyện ngoài lề, tựa như nhiệt huyết vọng lời:
- Toàn lực làm theo ý tiểu Hầu Gia.
Tám phần thuộc hạ bộc phát tu vi, xuất ra pháp bảo khẩn trương lao vun vút truy đuổi lên.
Hàn Phi cười nhạt, nén lực vào lòng bàn tay ném ra “thiết cầu bát giác” tốc độ như lưu tinh, va chạm mặt đất vỡ toang thành mấy trăm mảnh vụn phóng ra xung quanh, sắc bén như bảo khí chém qua đất bùn cắt lìa cẳng chân Võ Binh lẫn Thi Yêu.
Liên tiếp nhiều nơi vang lên âm thanh “soặch..soặch..” trải rộng thềm địa, kèm theo sau là tiếng hét thảm vọng lên. Năng lượng Tụ Hỏa Thạch kèm Tụ Phong Thạch túa ra, sóng nhiệt tản rộng mấy dặm, ánh lửa hắt quang nổi trội chiến địa, võ giả la ó thê lương, Yêu Thi không có linh trí vẫn lũ lượt xông đến.
Ai nấy kinh khiếp tránh khỏi khu vực kia, năm tên Hắc Bào lắc đầu ngao ngán, cường giả trên không cùng cảnh bàng hoàng đảo mắt tìm kiếm đồng bọn.
Hắc Bào tại sườn núi động dung:
“Có pháp khí bậc này lại đi chặn cướp sao? Đem bán đấu giá còn lo thu về không đủ cơm áo?”
Ngũ quỷ giật mình xém chút ngất xỉu, thực lực địch thủ càng lớn, tỉ lệ giữ được mạng mà rời khỏi của bọn hắn càng nhỏ. Lại nhìn đám Thi Yêu đang đâm đầu qua điểm lửa, mặt quỷ Vô Ưu gượng dậy xuất Quỷ Kỳ ném ra, cây cờ trên tay Y một màu đen ngòm thêu hình đầu lâu quái thú, phất tay phe phẩy mấy lượt, cây cờ quỷ dị bốc hơi tan vào không khí.
Tinh không chẳng biết từ chỗ nào vọng ra âm thanh “Um..um.” kéo dài, Thi Yêu bên dưới theo đó vừa đến điểm lửa thì chạy vòng qua. Mỗi bộ Thi Yêu đều là tài phú của bọn hắn vất vả luyện được, đem đi làm nhiệm vụ hao tổn khó tránh nhưng trơ mắt nhìn lãng phí vô lợi Luyện Thi Sư nổi tiếng là xa xỉ tài nguyên cũng không cam lòng.
Hàn Phi câu thông với Địa Giao hút đi mấy phần hỏa nhiệt để Yêu Lang Băng hệ bay đến, lúc vụt ngang Địa Giao thân thể Yêu Lang chỉ bằng một phần mười, khí thế lại không thấp há lớn miệng khạc vô số lôi cầu đánh tới lão Đạo Bào “Ầm.. Ầm.. Ầm”, lôi quang nổ tung chạy loạn, khiến lão đau điến hộc ra máu tươi, buông lỏng hai địch thủ Hắc Bào.
Địa Giao tò mò xen lẫn chút đố kỵ hỏi:
- Tổ thượng Yêu Hồn này là?
Hàn Phi nhẹ giọng đáp:
- Hắn là Hồn Vật ta dưỡng không thể so nổi với ngươi.
Địa Giao yên tâm hơn, nó lo Hàn Phi bận rộn với nhiều Yêu Linh, sự tình hỗ trợ nó đoạt xá tiến Vương Thú trở nên mong manh. Linh trí chuyển động, thoáng dấy lên một tia ích kỉ.
Hàn Phi Luyện Linh thuần thục tự khắc hiểu rõ lại không để tâm, hướng hai Hắc Bào nói lớn:
- Chủ tử của các ngươi nhờ ta đến hỗ trợ, các ngươi nhanh dâng lên Giới Chỉ góp phần đổi lấy tên Đạo Bào này bị thương.
Hai Hắc Bào do dự, ngoảnh mặt nhìn về sườn núi, trông thấy đồng bọn gật đầu ra hiệu mới gỡ trói buộc ấn niệm ném ra.
Lão Đạo Bào thấp thỏm, mắng dọa:
- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, dám đối đầu với Lục Phong ta!
Hàn Phi nhướng mày:
- Lục Phong?
Lão Đạo Bào hí hửng:
- Đúng, bọn ta chủ quản ngũ đẳng Tiên Sơn tại thành Đông Hoàng đến Điện Chủ Võ Phủ Điện cũng phải nể mặt bốn phần.
Hàn Phi thoáng sững ra:
“Thành Đông Hoàng nho nhỏ có Tiên Sơn? Không phải nhận vơ đấy chứ?”
Cất vào Giới Chỉ của Hắc Bào, hờ hẫng đáp:
- Lục Phong, Ngũ Phong gì đó.. chưa từng nghe qua.
Dứt lời ngầm thúc giục Địa Giao đem Lôi Hệ công kích hắn.
Đạo Bào lão nghẹn họng, tức mắng một chữ:
- Ngươi..!
Hai kẻ Hắc Bào bộ dạng như đang kín đáo đắc ý cười sặc.
Bất ngờ trên đỉnh đầu mây đen kéo tới, Lôi Đình ẩn hiện, mấy ngàn cột lôi quang “rẹt..rẹt” tụ hình “ầm..ầm” trút xuống lão Đạo Bào. Tạo thành Lôi Trì nuốt lão vào trong. Hai Hắc Bào trợn mắt, thoáng nhìn nhau như tương thông tâm ý, cùng lúc đánh bồi vào một chưởng mượn lực phản chấn bay vụt ra xa.
Trong đầu hai ả còn nghĩ tình huống kia là lão Đạo Bào phạm lời thề Thiên Đạo bị Thiên Lôi đánh đến đòi nợ.
Trôi qua năm lần hô hấp, các khớp xương trên thân Đạo Bào lão muốn gãy rụng, áo bào cháy trụi hết chín phần, bộ dạng đen đúa tóc xõa, máu tươi phun ra mấy ngụm, khổ sở chống đỡ, tròng mắt ươn ướt ghen tị nhìn bên ngoài vì phát giác mấy ngàn đạo tiểu lôi chỉ nhằm mình lão mà đánh.
Thời gian qua thêm năm hô hấp, lão như chỉ mặt đúng cái khố trên người, da thịt ngâm đen chằn chị vết lôi tạc, mỗi lần xông ra gần thoát lại bị Yêu Lang công kích ngược trở vô.
Hàn Phi lạnh giọng:
- Bỏ ra Giới Chỉ mạng ngươi có thể giữ.
Hai Hắc Bào một bên tức nghẹn. Lão Đạo Bào mặt mũi như đang mếu máo than khổ, nghe đến mắt lóe sinh lộ, phấn khởi nói:
- Nếu chỉ là tài phú, ngươi hỗ trợ ta, Ngũ Phong ta sẽ..
Lời hắn chưa nói xong, Hàn Phi thúc giục Địa Giao đánh xuống một lần mười đạo lôi đình. Khiến kẻ hứng chịu la thảm, khí sắc nhợt nhạt như muốn tùy thời kiệt sức ngất đi. Tám phần người có mặt đang dõi mắt quan sát qua không khỏi rùng mình kèm khó hiểu nhận lời hỗ trợ một phía xong việc tài phú đến tay một đằng khá khẩm lại không gây thù với ai, lẽ nào không tốt hơn.
Lão Đạo Bào bỏ xuống cố chấp, phế niêm phong trên Giới Chỉ ném qua. Hàn Phi đón lấy ra hiệu Địa Giao thu lại Lôi Đình, quét mắt xung quanh nhìn đến tên Đại Thống Lĩnh khiến Y bắt gặp ánh mắt kia thoáng lo âu. Song Hàn Phi lại nhẹ lắc đầu, nói với hai ả Hắc Bào:
- Giao dịch đã xong, các ngươi tự lo liệu.
Dứt câu, xoay lưng trở về hướng cũ. Mà tên Đại Thống Lĩnh kia nhận thấy Hàn Phi không để tâm đến mình chẳng biết vì gì lại nhăn mặt bực tức.