Trước khi ra khỏi nhà, Nhan Tầm Châu đi lên lầu nhìn Nhan Thư Đông. Cậu
bé đang ở trong phòng chuẩn bị chơi trò chơi, nghe được âm thanh ở cửa,
cậu vội bật người dậy, bắt chéo chân bắt đầu đọc một vài từ tiếng Anh
đơn giản “Morning —– afternoon ——evening—–“
Tai của Nhan Thư
Đông khá thính, chỉ cần nghe được tiếng bước chân ngoài cửa là biết ai
tới, cước bộ mạnh mẽ đó chính là ba ba, chầm chậm là dì Hứa, hỗn loạn là của Nhan Ý Tuấn, còn âm trầm giống quỷ là của Trương Mộ Mộ.
“Morning —– afternoon ——evening—–“ Nhan Thư Đông một bên đọc từ, một bên lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, lúc Nhan Tầm Châu đẩy cửa vào, cậu cố ý đọc to hơn một chút, giống như là không nghe tiếng bước chân người vào phòng, cũng không có ý định quay đầu lại nhìn.
Nhan Tầm Châu trực tiếp đi tới sau lưng cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu.
Nhan Thư Đông tiếp tục đọc “Morning, buổi sáng, sáng sớm. . . .”
Nhan Tầm Châu nhíu mi, đưa tay xoay cái ghế lại, thuận tiện nhìn vào
mắt cậu con trai, sau đó Nhan Thư Đông không đọc nữa, nâng mắt nhìn Nhan Tầm Châu “Có chuyện gì ạ?”
“Mẹ con đến trường học tìm con có phải không?”
“Ai là mẹ con, con không biết” Nhan Thư Đông trả lời.
Nhan Tầm Châu khẽ hừ một tiếng, sau đó cầm quyển sách tiếng Anh của
Nhan Thư Đông lật hai trang, không có hứng thú lại để xuống, bình tĩnh
nói với cậu “Không phải nói muốn ăn cơm sao, dì Hứa đã làm xong rồi, mau xuống ăn đi”
Nhan Thư Đông quay đầu lại “Nhưng hiện tại con không muốn ăn nữa rồi”
Nhan Tầm Châu ‘hừ’ một tiếng rồi xoay người đi ra phòng, ra đến bên
ngoài liền gọi một cú điện thoại “Chương Tử, cho người ra đường Tây Ninh chờ tôi”
Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, Nhan Tầm Châu đưa tay xoa xoa mặt, sau đó ra khỏi nhà.
__________
Ngã tư đường, xe cộ đông đúc như thủy triều, xếp hàng dài, tuy rằng
trung tâm thành phố sáng bừng như ngọc minh châu, thế nhưng bóng đêm hôm nay lại rất yên lặng, không có một ánh trăng, cũng không có mây.
Lâm Diễm kéo tay Phan Tuyền trên bả vai mình ra, sau đó cô lùi ra xa
một chút, mở miệng nói lảng sang chuyện khác “Anh Tuyền, cám ơn anh hôm
nay mang tôi đến làm khách ở Nhan gia, cho xe chạy tới quảng trường Thế
Kỷ là được, tôi có hẹn bạn ăn khuya ở đấy”
“Ăn khuya? Tiểu Yến, em đừng cho rằng tôi không biết em nghĩ gì?”
Phan Tuyền không buông tha cô, mà càng lúc càng ôm chặt cô, đúng lúc
này, lái xe ở phía trước cũng phi thường tự giác đem tấm bình phong hạ
xuống, từ từ ngăn cách hai người vào một không gian nhỏ hẹp trong xe,
Lâm Diễm sợ hãi, trong đầu chợt nhớ tới Nhan Tầm Châu đã dặn dò cô trong phòng của Đông Đông : “Phan Tuyền rất thích giao hoan cùng xác chết”
“Tôi còn có thể nghĩ được gì” Trái tim LÂm Diễm đập bình bình “Tôi chỉ cảm thấy chuyện này . . . có chút hơi nhanh. .. .”
“Đúng, quá nhanh” Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Phan Tuyền vì câu
nhấn mạnh vừa rồi của anh ta. Một chút ánh sáng ít ởi trong xe, gương
mặt Phan Tuyền lúc ẩn lúc hiện, Lâm Diễm chủ động đặt tay lên tay anh
ta, làm cho chính mình tới gân anh ta một chút, mở miệng nói “Anh căn
bản không tôn trọng tôi. . . .”
“Ha ha. . . . .” Khí lực Phan
Tuyền thật lớn, một phen liền ôm cô đặt lên đùi mình, sau đó gắt gao ôm
cô ở trước ngực “Thật giống một cô nữ sinh a, được, tôi tôn trọng em,
hảo hảo tôn trọng em. . . .”
Lâm Diễm ghé đầu vào vai Phan
Tuyền, đột nhiên cô hiểu được một số chuyện nhỏ nhặt, trước khi vô ra
tù, cô muốn tiền tài cùng quyền lực, bởi vì cô cảm thấy nếu có được hai
thứ này, có thể đổi lấy sự tôn trọng. Thế nhưng hiện tại cô mới hiểu
được, cho dù có một ngày cô thật sự đứng ở chô cao, trước đó cô đã đánh
mất đi tự tôn của chính mình, dùng tự tôn đổi lấy sự tôn trọng? Giao
dịch này có lợi không?
Bên ngoài chợt có cơn mưa nhỏ, Lâm Diễm nói với Phan Tuyền “Có thể mở cửa kính xe ra không?”
Phan Tuyền híp mắt nhìn cô, nhìn thấy bộ dáng ngoan hiền của cô, liền
kéo tấm bình phong lên, sau đó bảo lái xe hạ cửa kính xuống, nhất thời
khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, Lâm Diễm làm bộ trấn tĩnh đẩy đẩy tay
Phan Tuyền “Anh Tuyền, cho tôi xuống ở phía trước đi”
Phan
Tuyền mạnh mẽ vỗ vỗ lưng cô, như thay đổi thành người khác, phong độ như một nhà bác học, có thể nói, những tin tức trước kia cô thu được về
Phan Tuyền, tất cả căn bản đều là giả.
“Bớt đùa giỡn đi thôi”
Phan Tuyền nói bên tai Lâm Diễm “Tôi đã kiên nhẫn với em lắm rồi, cho
nên đêm nay em hãy biết điều một chút”
Lâm Diễm đưa đôi mắt đẹp nhìn Phan Tuyền “Tâm tư của tôi. . . . chẳng lẽ anh không hiểu?”
Phan Tuyền dựa lưng ra sau, tay trái vẫn di động trên người cô “Yên
tâm, đi theo tôi, tất nhiên tôi sẽ không để em chịu ủy khuất”
Lâm Diễm cố gắng đè nén sự ghê tởm mà nở nụ cười với Phan Tuyền, cô còn
muốn nói cái gì, nhưng lại không nói được, sau đó Phan Tuyền như nhận
thấy cái gì, nói với lái xe “Không đi khách sạn, về biệt thự Hoa Khê đi”
Hoa Khê biệt thự nằm ở giữa sườn núi, lòng bàn tay Lâm Diễm đổ mồ hôi,
yết hầu của cô như bị ai bóp chặt làm côn không nói được, cả người cực
độ khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng không thể được.
“Anh Tuyền. . . Đi khách sạn đi . . . .” Lâm Diễm nói.
“Vì sao lại đi khách sạn?” Khóe miệng Phan Tuyền nở nụ cười, một đôi
mắt rất sắc bén, như là liếc một cái liền có thể hiểu thấu con người cô, loại cảm giác này thật đáng sợ.
“Bởi vì khách sạn gần . . ..” Đối với cô mà nói, đi khách sạn dù sao cũng an toàn hơn nhà của Phan
Tuyền, Phan Tuyền nhìn bộ dạng run rẩy của cô, đưa tay nắm lấy cằm cô
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Thời điểm Lâm Diễm giao dịch với
Lý Đường, cô nghĩ anh ta muốn gì cô cũng có thể đáp ứng, bởi vì ở trong
cái nơi kia càng làm cho người ta sợ hãi, cho nên khi anh đưa cô vào
Quân Nhan, sau đó cô đáp ứng Lý Đường tiếp cận Phan Tuyền. . . . Chỉ
là cô giấu đi mà thôi, hiện giờ cô phát hiện : ‘ Mình quả thật là một
con người vô liêm sỉ, không phải trước kia cô có một ước mơ sao, vì cái
gì, bây giờ so với người khác, cô sống thật thấp hèn?’
Xe chạy
càng lúc càng chệch quỹ đạo khỏi trung tâm thành phố, thế nhưng trong
người cô lại trỗi dậy sự kiên cường, trong áo khoát của cô có cất một
cái dùi nhỏ, cái dùi này rất sắc bén, Lâm Diễm nhìn mặt Phan Tuyền, sau
đó cô chủ động hôn lên mặt anh.
Lâm Diễm kỳ thật không có kỹ
thuật hôn nhiều cho lắm, cho nên khi hôn đến một nửa, Phan Tuyền cười ha hả vươn tay để sau đầu cô, giành quyền chủ động.
Tốt lắm, như
vậy tốt lắm, Lâm Diễm run rẩy đôi tay, đang muốn đưa tay vào trong áo,
Phan Tuyền đã bắt lấy tay cô “Em muốn làm gì?”
Nhưng đã không
kịp, Lâm Diễm dùng khí lực toàn thân đem Phan Tuyền ấn ra sau, trong tay cầm một cái dùi sáng loáng. Lâm Diễm đem cái dùi đè lên cổ Phan Tuyền,
bởi vì khẩn trương và sợ hãi, tuy rằng cô đang uy hiếp Phan Tuyền, nhưng người khóc lại là cô, cô thút thít nói với Phan Tuyền “Cho tôi xuống
xe. . . .”
Đây là đang làm cái gì?!
Phan Tuyền cảm thấy Lâm Yến này điên rồi, cô là đang muốn diễn trò với anh sao, đầu óc cô có vấn đề gì sao?
Đúng lúc này, phía trước có ánh sáng chiếu tới, lái xe vội dừng lại,
Phan Tuyền thuận thế đá cô ra, thế nhưng bởi vì xe thắng lại quá gấp,
cho nên lúc anh muốn mở miệng nói, có ánh đèn pin chiếu vào, Phan Tuyền
thực sự ngây ngẩn cả người.
Là cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát áp hai bên, lái xe đã ra ngoài để trình giấy tờ, sau đó là Phan Tuyền.
“Cảnh sát, khẳng định là có gì đó hiểu lầm rồi, tôi làm gì giấu bạch
phiến trong xe. . . Chắc là hiểu lầm rồi. . .” Phan Tuyền đứng ở ven
đường giải thích với cảnh sát.
“. . . . .”
Lâm Diễm
bỗng nhiên nở nụ cười, có loại vui sướng khi chạy trốn, trong lòng bàn
tay cô tuyền đến cơn đau, cô vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy lòng bàn
tay mình bị cái dùi xẹt qua, máu chảy ra ngoài, cô càng lau, nó càng
chảy ra. Bởi vì vội vã, cho nên người cô hơi lảo đảo, đang lúc sắp té
ngã xuống, một đôi tay vững vàng đỡ lấy cô.
Bàn bay rắn chắc,
mặc cảnh phục, là một chàng trai thanh tú, giúp đỡ cô đi tới xe cảnh sát “Chương Tử, ở đây có một cô gái bị thương, mau đưa cô ấy tới xe cảnh
sát”
Người được gọi là Chương Tử sang sảng lên tiếng, lại đỡ
cô, Lâm Diễm được dìu ra ngoài đường thì nôn rất nhiều. Mà bên kia, Phan Tuyền đã bị hai, ba cảnh sát cưỡng chế lên xe, Lâm Diễm nôn cho tới khi Phan Tuyền tới đây, đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt hai người chạm nhau,
ánh mawdt đó, tựa như muốn giết cô vậy.
Việc là làm gì có khả
năng lúc lúc như thế, Lâm Diễm nghĩ, người đến cứu cô hẳn là người của
Lý Đường, thế nhưng hai cảnh sát này lại mang cô lên một chiếc xe việt
dã màu đen, lúc nhìn thấy người ngồi bên trong là Nhan Tầm Châu, cô kinh ngạc một hồi.
“Như thế nào, thực ngoài ý muốn?” Nhan Tầm Châu
hơi nhíu mi, sau đó nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, khóe môi
còn nhếch lên một nụ cười châm biếm.
Hai người sắm vai cảnh sát cũng cười hì hì nhảy lên xe, trong đó có một người là anh chàng đẹp
trai khi nãy đỡ cô, hai người ngồi lên xe bắt đầu nói giỡn “Ha ha! Cái
tên Phan Tuyền kia khi nãy sợ xanh cả mặt, nghĩ tới mà vui. . . .”
Phan Tuyền cũng không phải cậu, đừng có mà khinh thường người đàn ông
này, Phan Tuyền là người có lá gan rất lớn, lúc trước không phải ngay cả xác chết….” Người nói một nửa đột nhiên dừng lại, sau đó cười hai tiếng “Nhan ca, chúng ta đi đâu?”
“Sông Bắc Dương”
“Đi tới đó làm cái gì?” Lái xe liền hỏi.
Nhan Tầm Châu liếc nhìn người bên cạnh, sau đó đưa khăn giấy cho cô
“Nơi này không phải còn một đồng phạm của Phan Tuyền sao, tránh đêm dài
lắm mộng, nên xử lý đi thôi”
Chương Tử và Minh Hỗ nhìn nhau, đều cười nói “Nhan ca, anh đang đùa à?”