Đoạt Tử

Chương 24: Chương 24




Lâm Diễm từng nghe thấy danh Giang Nham ở chỗ nào?

Cô ở chỗ Phó Thiên làm kế toán sở vụ mấy ngày nay, Phó Thiên muốn biến Giang Nham thành đối tượng giới thiệu cho cô, chẳng qua ngày hôm sau lại nghe nói Giang Nham đã có bạn gái, sau đó một bên hùng hùng hổ hổ, một bên bao che khuyết điểm nói: “Tuy rằng tiểu tử kia lớn xác, nhưng là tâm địa vẫn rất lương thiện, hiện tại Giang gia chỉ có một đứa con là nó, hai ông bà đều cực kì cưng chiều, tuy rằng tôi là anh rể nó mỗi ngày đều đang nhìn nó trưởng thành, nhưng tiểu tử kia bây giờ vẫn có chút chưa chịu lớn, hơn hai mươi rồi có đôi khi tính tình vẫn y như trẻ con.”

Theo như lời Phó Thiên nói, Lâm Diễm tổng kết một chút thì chính là ——bại gia tử (con cái bất tài).

“Nghe nói gì về tôi, có phải là cái kiểu bại gia tử phải không?” tiếng cười của Giang Nham sang sảng, hì hì giải thích nói, “Kia đều là người ngoài nhìn vào thôi, con người của tôi có nét đẹp nội tâm, bình thường lại không hay đi quảng bá bản thân, có đôi khi nói chuyện lại vô cùng thẳng, bất tri bất giác đắc tội không ít người, cho nên sau lưng tôi không biết đã bị người xấu bôi đen đến mức nào đây?”

Lâm Diễm nhịn không được cười: “Nói chuyện với Giang công tử thực sự thú vị, chẳng qua tôi nghe được đều là những điều tốt về anh Giang, ví dụ như người đẹp trai, tâm tính thiện lương thật thà.”

“Thật vậy sao?” Giang Nham tươi cười sáng lạn, sau đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, “Chẳng qua lần này tôi thật sự có việc đây, Gia Luân đã cho tôi xem trang phục cô thiết kế, rất phù hợp với phẩm vị của tôi, phụ nữ hẳn là phải mặc quần áo cô thiết kế mới xinh đẹp…”

Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Từ Gia Luân, Từ Gia Luân hướng cô nháy nháy mắt, anh dùng ánh mắt nói cho cô biết người đàn ông trước mặt cô đây chính là thần tài a.

“Này quả là vinh hạnh của tôi.” Lâm Diễm tươi cười, “Như vậy đi, lần sau Giang công tử có rảnh chúng ta cùng ngồi xuống bàn cụ thể một chút.”

Giang Nham: “Tôi mấy ngày nay đều có không có có việc gì, cho nên cô Lâm cứ căn cứ vào thời gian của bản thân để sắp xếp đi.”

Lâm Diễm gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Vì hợp tác sau này, chúng ta đều uống một chén?”Từ Gia Luân cầm ba chén rượu lại đây, Lâm Diễm nhận một ly, một khác chén Từ Gia Luân đưa cho Giang Nham.

“Cạn ly!”



Lâm Diễm buổi tối được Từ Gia Luân đưa về , lúc cô cởi bỏ dây an toàn xuống xe, Từ Gia Luân mở miệng : “Lâm Diễm, em và con em hiện tại sống có tốt không?”

“Rất tốt .”Lâm Diễm nói.

“Thằng bé hiện tại đi theo ba nó, cũng là ý của em?” Từ Gia Luân cảm thấy bản thân thật lắm vấn đề, mấy ngày trước anh còn đang suy nghĩ muốn bảo trì khoảng cách nhất định với Lâm Diễm, cũng đã tự nói với bản thân không thể động tâm đối với phụ nữ đã có con, vậy mà về rất nhiều phương diện khác anh luôn không kiềm chế được mà quan tâm người phụ nữ này.

“Em và anh ta mấy ngày trước cố ý thương lượng chuyện này, em bây giờ đã có quyền thăm hỏi đứa bé, bởi vì trong khoảng thời gian này em có nhiều việc bận, đứa bé vẫn nên đi theo anh ta, đến khi em ổn định rồi anh ta sẽ đưa đứa bé cho em.”

“Vậy thì tốt rồi.” Từ Gia Luân nói, quay đầu nhìn về phía Lâm Diễm, cô gái có khuôn mặt rất đẹp, dưới ánh sáng xanh mờ ảo lại càng tinh mỹ mê người, kỳ thật màu da của cô rất trắng, rất thích hợp mặc màu đen, hôm nay một thân lễ phục màu đen da thịt càng có vẻ trắng trẻo đến nõn nà.

“Em xuống đây, ngày mai gặp.” Lâm Diễm nói, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt, “Cảm ơn anh đưa em về.”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Từ Gia Luân lịch sự theo xuống xe, cho đến khi nhìn thấy Lâm Diễm lên lầu mới một lần nữa trở lại trong xe, tâm phiền ý loạn rút một điếu thuốc. Trong đầu anh đọng lại tất cả đều là hình bóng Lâm Diễm có ở hiện tại, hồi còn ở trong trấn cũng có, khi đó cô ấy chính là cô gái trắng trẻo trong lớp buổi tối, mỗi buổi tối tự học đều ghé vào bàn viết lách gì đó rất chăm chú bộ dáng im lặng xinh đẹp tuyệt trần, anh chỉ cần hơi quay đầu là có thể thấy cái gáy trắng nõn, có đôi khi bên trên gáy cột một cái dây, anh ngứa tay kéo một cái: “Đây là cái gì?”

Từ Gia Luân mím môi bật cười, lúc ấy Lâm Diễm là bộ dạng gì, khuôn mặt đỏ giống như có thể lấy máu, trong mắt tràn đầy phẫn hận: “Triệu Nghiêu, cậu buông tay ngay ra cho tôi.”

“Không buông, trừ phi cậu nói cho tôi biết là cái gì…”



Từ Gia Luân tính toán làm sao tự cởi được cái nút thòng lọng của mình, nếu ngày nào đó đến lúc anh có thể làm tốt vai trò của một ông bố dượng, anh cảm thấy cùng một chỗ với Lâm Diễm cũng không phải không ổn, ít nhất trước mắt, Lâm Diễm cho anh cảm giác rung động, so với mấy cô bạn gái trước đây cảm giác mạnh liệt hơn rất nhiều.

Có câu nói như thế này, tình yêu khiến người ta nhìn thấy tuổi trẻ, mấy ngày nay anh luôn hồi tưởng chuyện cũ lúc còn trẻ, hơn phân nửa là có liên quan đến tình yêu, mà tình yêu của anh, hơn phân nửa là vì cái người phụ nữ tên Lâm Diễm kia.

Lâm Diễm lên lầu sau đó cửa phòng, liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu ngồi trên ghế sô pha, Lâm Diễm cúi xuống đổi giày, hôm nay đi giày cao gót chân cảm thấy khó chịu, giữa trưa ở nhà máy lúc xem hàng hóa đã bị rách da, nhân viên mới đưa cho cômột hộp băng miệng vết thương, nhưng lúc sau Lâm Diễm đi ra ngoài xã giao ở gót chân lại thêm đau.

Thay dép lê, Lâm Diễm hỏi Nhan Tầm Châu: “Sao anh lại ở đây ?”

Nhan Tầm Châu không trả lời, Lâm Diễm không hề tự thấy mất mặt, đến phòng bếp rót một chén nước uống, lúc đi ra Nhan Tầm Châu nâng mắt nhìn cô, tầm mắt nhìn một lượt từ dáng người Lâm Diễm thon dài thẳng tắp, sau đó là đến miếng dán miệng vết thương ở gót chân.

Lâm Diễm uống cạn cái cốc rồi để lại bàn ăn, sau đó đi đến trước mặt Nhan Tầm Châu, ngồi vào cái sô pha nhỏ bị Nhan Tầm Châu chiếm mất một nửa, người đàn ông này trời sinh khí lực cường đại, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp thon dài, lúc không cười liền làm cho người ta có cảm giác không lạnh mà run, Lâm Diễm nhớ tới mình trước kia từng ngầm gọi anh là “mặt sát nhân” .

“Tôi tính quá vài ngày sẽ xong công việc, sau đó là có thể có thể để Đông Đông theo tôi dài ngày rồi .” Lâm Diễm nói với Nhan Tầm Châu.

Nhan Tầm Châu dựa vào sô pha bật cười, “Hiện tại cô một ngày, tôi một ngày không phải rất công bằng sao?” Nhan Tầm Châu nói xong một tay kéo Lâm Diễm ngồi trên đùi mình, “Tôi nói , nếu cô muốn nhiều hơn một ngày, thì theo giúp tôi một lần.”

Váy Lâm Diễm hôm nay thật ngắn, hai chân bị Nhan Tầm Châu tách ra ngồi trên đùi anh làm cho toàn bộ váy bị kéo lên trên, lộ ra cặp đùi trắng mịn.

Lâm Diễm muốn đứng lên, Nhan Tầm Châu không cho, Lâm Diễm không hề giãy, ngược lại hai tay ôm đầu Nhan Tầm Châu: “Như vậy là đêm nay tới tính sổ, vẫn là số lần?”

Cô hôm nay có uống rượu, hơi thở đều mang theo vị rượu, lúc nói chuyện mùi rượu phun ngay trên mặt Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu nhíu mày nhìn Lâm Diễm, thấy mắt Lâm Diễm có chút choáng váng, sau đó anh một phen đẩy ra cô ra: “Bẩn thỉu!”

“Ghét bỏ tôi ô uế?” Lâm Diễm trưng ra khuôn mặt tươi cười dưới ngọn đèn trông thật chói mắt, Nhan Tầm Châu càng chói mắt hơn, cô cố tình cười càng sáng lạn: “Vận khí của tôi thật đúng là tốt, như vậy Nhan tổng, anh định hôm nay sẽ thả tôi?”

“Hôm nay sẽ tha cho cô?” Nhan Tầm Châu một lần nữa lặp lại câu nói của Lâm Diễm, trong mắt ánh lên hàn ý giống như dao nhọn đâm vỡ tan khối băng lạnh, “Lâm Tiểu Diễm, cô thật sự là nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

Buổi tối Nhan Tầm Châu tổng cộng làm hai lần, lần thứ hai anh đem Lâm Diễm sát nhập từng chút một kích động khó dằn nổi, cuối cùng lúc đi ra đem chân trái Lâm Diễm nâng cao lên, làm rớt miếng dán tại miệng vết thương ở gót chân: “Lúc tắm rửa xong nhớ bôi thuốc, cái hòm dưới tủ tivi có hộp thuốc.”

Lâm Diễm không biết Nhan Tầm Châu đã để hòm thuốc ở nhà trọ từ lúc nào, bên trong hơn phân nửa đều là vải băng bó và cồn sát trùng, ngoài ra còn có chút thuốc cảm mạo giảm sốt.

Lâm Diễm tắm rửa xong mặc áo ngủ ngồi ở trên sô pha bôi thuốc, tiện tay mở ti vi xem, ti vi là cô mua từ lúc ở thành phố C không đến một trăm ngàn, nên lúc truyền phát tin tạp âm so với tiếng người dẫn chương trình còn to hơn, bất quá cô còn chưa quăng đi được, lần trước từ thành phố C về lại đem chuyển cả theo.

Nhan Tầm Châu tắm rửa xong đi ra, anh nói: “Cô còn chưa ngủ?”

“Anh đi rồi tôi ngủ tiếp.”Lâm Diễm nói.

Nhan Tầm Châu lập tức bất động.

Lâm Diễm quay đầu: “Anh còn không đi, chẳng lẽ anh muốn ở lại qua đêm?”

“Tôi ở lại không được sao? Nếu cô chịu được, tuần sau Đông Đông có thể đi theo cô?” Nhan Tầm Châu cười lạnh.

Lâm Diễm cũng cười lạnh, quay tầm mắt nhìn về phía ti vi, sau đó cũng không biết qua bao lâu, cô nghe được “Ba” một tiếng, là tiếng Nhan Tầm Châu đóng cửa rời đi.

Sau khi Nhan Tầm Châu rời đi, Lâm Diễm đổi kênh khác, bên trong đang ở phát tin cuộc ẩu đả của người thứ ba, Lâm Diễm nhìn nhìn liền nở nụ cười, sau đó cô rút trên bàn một cái khăn tay, lau lau hốc mắt, nước mắt tràn ra.

——

Nhân viên mới của Lâm Diễm lúc học đại học là sinh viên chuyên khoa máy tính, cùng họ với Nhạc Phi, tên chỉ có một chữ Minh, tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng học việc rất được, chỉ trong thời gian một ngày liền đem tấm bản trước của hàng của Lâm Diễm thiết kế xinh đẹp lại có phong cách.

“Nhạc Minh, các cậu ở trường học có bình chọn hoa hậu giảng đường hay hoạt động linh tinh gì đó không?” Lâm Diễm hỏi.

“Việc này em không chú ý mấy ạ.” Nhạc Minh đem số điện thoại và thông tin của trường cao đẳng học viện ngoại liên bộ sửa sang rồi đưa cho Lâm Diễm, “Chị Lâm, đây chính là phương thúc liên hệ với trường cao đẳng ngoại liên bộ.”

Lâm Diễm đại khái xem qua một lần: “Vất vả rồi.”

“Đây là việc em phải làm .”Nhạc Minh sờ sờ đầu.

Lâm Diễm hẹn Giang Nham giữa trưa ăn cơm, về việc cô cùng Giang Nham hợp tác lần này là một cơ hội không tồi , tuy rằng Lâm Diễm cũng không muốn lại tiếp xúc cùng người có liên quan đến cảnh sát.

Buổi sáng Giang Nham lại gọi một cuộc điện thoại xác nhận chuyện cơm trưa: “Cô Lâm, hẹn trưa nay cô đừng quên.”

Lâm Diễm: “Làm sao có thể quên, thật vất vả có thể mời được Giang công tử ăn bữa cơm, tôi xong việc liền xuất phát.”

“Ha ha.” Giang Nham ở đầu kia điện thoại cười ha hả, “Tôi như thế nào có thể để đại mỹ nhân như cô Lâm đây mời ăn cơm chứ.”

Lâm Diễm cũng cười: “Khó mà khác được, bằng không có vẻ tôi không có nhiều thành ý.”

“Được rồi, cô mời khách, tôi chi trả, không có vấn đề gì đi?”

Lâm Diễm chưa bao giờ chán ghét kẻ có tiền, ngược lại từ nhỏ cô đã hướng tới trở thành một người có tiền, lúc ở Lâm gia, cô biết chỉ có đọc sách mới có thể thay đổi vận mệnh, chính là cô còn chưa kịp thay đổi vận mệnh của chính mình, câu nói đầu tiên của mẹ của Nhan Tầm Châu đã thay đổi tất cả.

Giang Nham lúc ăn cơm cùng Lâm Diễm nói đến đề tài “Duyên phận”, nếu không phải biết Giang Nham có một cô bạn gái lâu năm, Lâm Diễm quả thực nghĩ đến Giang Nham có ý tứ gì đó với cô.

“Nói thật, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô Lâm liền cảm thấy rất có duyên phận, chính là cái loại vừa gặp đã thương… Không không không, chính là cái loại . . . ờ hình dung như thế nào đây, giống như trước kia đã từng gặp rồi.”

Lâm Diễm nghĩ nghĩ: “Có thể là do khuôn mặt giống tôi quá phổ biến chăng?”

“Làm sao có thể.” Giang Nham rót cho Lâm Diễm một ly trà, ngữ khí ân cần, “Nếu khuôn mặt cô Lâm mà còn gọi là phổ biến, vậy những cô gái đi trên đường kia thật không biết nói thế nào…”

Lâm Diễm mím môi bật cười, Giang Nham cười nhìn Lâm Diễm: “Ai nha, cô có thể cảm thấy con người của tôi có chút lỗ mãng, kỳ thật tôi ở trước mặt người khác cũng không nói nhiều, tôi thật tình muốn cùng cô Lâm tiểu thư làm bạn bè.”

“Nếu đã làm bạn, gọi tôi Lâm Diễm là được rồi.”Lâm Diễm cầm lấy chén trà Giang Nham đưa nhẹ nhấp một ngụm.

“Thật vậy sao, biết vậy tôi đã nói sớm hơn.” Trong giọng nói Giang Nham mang chút kích động, “Vậy cô cũng không thể cứ gọi tôi là Giang công tử ,tôi nào có là công tử cái gì, mẹ tôi nói đức hạnh này của tôi chỉ đáng 24K vàng ròng Trung Quốc.”

Lâm Diễm thật sự bị Giang Nham chọc cười , đúng lúc này, một thanh âm phía sau cô vang lên, là Trương Mộ Mộ.

“Giang Nham, mấy ngày không thấy, hóa ra là ở đây hẹn hò với người đẹp?”

Lâm Diễm tay cầm chén trà, ngón tay cứng ngắc.

“Chị quản cũng thật nhiều, thừa thời gian chị lo mà quản chồng chị và đứa con đi.” Giang Nham nói với Trương Mộ Mộ với một ngữ điệu một chút cũng không khách khí, như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên không hề kiêng kị.

Trương Mộ Mộ cười hớ hớ, nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm, sau đó rời đi, giống như căn bản không hề nhận ra Lâm Diễm.

“Ai, chị ta tính tình cứ như vậy, cuồng muốn chết.”Giang Nham đợi sau khi Trương Mộ Mộ rời đi mới nói với cô.

Lâm Diễm cười trừ, vừa mới rồi thời gian không quá lâu, trong lòng bàn tay cô đã toàn bộ đều là mồ hôi .

Giang Nham tiếp tục nói tiếp: “Từ nhỏ liền ỷ vào ba mẹ tôi quý chị ta, tìm mọi cách ức hiếp tôi.”

“Thật không?”Lâm Diễm nói.

“Đúng vậy, kỳ thật tôi cảm thấy ba mẹ tôi hiểu rõ nhất là chị ta.” Giang Nham muốn nói lại thôi, do dự mãi vẫn nói ra, “Cô không biết đâu, từ đầu tôi đã từng có một chị gái, sau lại bị bọn buôn người giết con tin , Trương Mộ Mộ cùng tuổi với chị tôi, ba chị ta trước là cấp dưới của ba tôi, trước kia ở cùng một khu với chúng tôi , bởi vì tầng quan hệ này ba mẹ tôi đối với chị ta đặc biệt tốt, coi như là con gái.”

“Tôi rất lấy làm tiếc cho anh.”Lâm Diễm nói.

Giang Nham hung hăng nắm chặt tay: “Những người đó đều đáng chết, lúc ấy chị tôi còn nhỏ như vậy, tại sao chúng nỡ hạ thủ được…”

“Đừng đau lòng nữa, chị ấy cũng đã qua đời.” Lâm Diễm an ủi nói.

Giang Nham gật gật đầu: “Để cô chê cười rồi, không tán gẫu nữa, chúng ta nói chuyện cụ thể hợp đồng đi.”

Lâm Diễm: “Được.”

——

Nhan Thư Đông mấy ngày nay vẫn còn giận dỗi, bởi vì cảm thấy Lâm Diễm lừa gạt nó, nhưng mỗi lần Lâm Diễm tới đón nó như hôm nay nó đều hủy trận bóng với mấy bạn học, nhìn thấy cô cũng chủ động cầm tay cô, chỉ là còn tức giận gọi cô là “Kẻ lừa đảo” .

“Kẻ lừa đảo, buổi tối con muốn ăn món hôm kia mẹ làm cho con.”

“Hôm nay chúng ta không ăn món đó.” Lâm Diễm nắm tay con nói, “Chúng ta ăn thịt vịt được không?”

“Mẹ thật tàn nhẫn.”Nhan Thư Đông nói.

Lâm Diễm thật không ngờ là do nguyên nhân này, đang suy nghĩ có nên về nhà đem con vịt trong tủ lạnh ra không, Nhan Thư Đông mở miệng : “Vậy mẹ nói buổi tối thịt làm món gì?”

“Nấu cháo nha.”

“Không, con muốn thịt kho tàu.”

“Mẹ đây cần phải cẩn thận nghiên cứu thịt kho tàu là kho như thế nào …” Lâm Diễm cười tủm tỉm nói.

“Mẹ sẽ không nuốt lời?”Nhan Thư Đông có điểm tiếc nuối.

“Làm sao có thể, mẹ là mẹ siêu cấp toàn năng nha.”

Nhan Thư Đông yên lặng quay đầu, nhếch miệng nở nụ cười.



Cơm chiều với món thịt vịt kho thật lâu, Lâm Diễm sợ Nhan Thư Đông đói bụng, nhớ tới hôm nay mua một túi đồ ăn vặt lớn, vội vàng đặtlên trên bàn cơm.

“Đói bụng không, ăn trước ít đồ ăn vặt…”

Nhan Thư Đông rất ít ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy Lâm Diễm bỏ ra một túi đồ ăn vặt, ánh mắt đều không mấy hứng thú, bất quá miệng lại nói: “Loại nào ăn ngon nhất đây?”

“Có thể là cái này đi.” Lâm Diễm cũng rất ít mua đồ ăn vặt, lôi bên trong túi ra một gói khoai chiên, “Trước nếm thử món này đi.”

“Được rồi.”Nhan Thư Đông nói có chút miễn cưỡng.

Lâm Diễm cười cười quay trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, chuẩn bị tốt một mâm đồ ăn thật ngon, canh tỏa mùi bốn phía, cô mở nắp hương vị tỏa ra, sau đó quay đầu nhìn Đông Đông, nó đã ăn gần hết một nửa gói khoai tây, sau đó còn liếm liếm đầu ngón tay.



Nhan Thư Đông buổi tối ngủ hơi sớm, đại khái là buổi chiều học thể dục có trận đá cầu, trước khi ngủ Nhan Thư Đông còn kể chiến tích trận bóng với cô, nói một hồi liền ngủ mất.

Lâm Diễm từ trên giường đứng lên, lúc đi đến phòng khách tìm di động thời phát hiện bát còn chưa rửa, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.

Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu có chìa khóa cửa, cô cởi cái bao tay đi ra khỏi phòng bếp, Nhan Tầm Châu đã ngồi ở trên sô pha, thấy cô thì mở miệng: “Tôi chưa ăn cơm chiều.”

Lâm Diễm mặt không chút thay đổi: “Tôi rửa bát rồi.”

Nhan Tầm Châu ôm Lâm Diễm đến một cái phòng khác, phòng này lúc trước là Nghiêm Kha ngủ, Lâm Diễm sau đó thu dọn lại biến thành một gian thư phòng nhỏ có thể nghỉ ngơi.

Bên trong bày một chiếc giường gỗ nhỏ, Nhan Tầm Châu khó nhịn đem Lâm Diễm đặt ở trên giường gỗ, Lâm Diễm mở miệng: “Tôi hôm nay đã gặp vợ anh …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.