Đoạt Tướng

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Lý Toàn vốn là võ tướng, thân thể cũng rất cường tráng, sau khi được đại phu trị liệu, chỉ hai ngày sau vết thương trên vai hắn đã không còn trở ngại, thấy hắn từ từ khỏi hẳn, Phượng Lăng cũng không nén được mà lộ ra vài phần vui mừng.

Nhưng mà, có một số việc Phượng Lăng lại không muốn đề cập tới, Lý Toàn hiểu rất rõ tính cách của Phượng Lăng, cũng biết được sự vô lễ của bọn sơn tặc ngày đó vẫn như cục đá nghẹn ngang trong họng y, tuy rằng Phượng Lăng không nói ra trước mặt gã, nhưng Lý Toàn vẫn biết y đã bí mật triệu hồi hai gã thị vệ, sai bọn chúng mang tín vật của mình tới chỗ quan phủ để bọn chúng dẫn binh lên núi tiêu diệt sơn tặc, ngay cả một người sống cũng không lưu lại, thi thể thì bị ném vào trong núi cho chó sói ăn thịt, những điều này có thể thấy được trong lòng Phượng Lăng có bao nhiêu phẫn hận.

Lý Toàn có thể hiểu được cách làm của Phượng Lăng, hơn nữa chuyện này cho dù Phượng Lăng không hạ lệnh thì Lý Toàn hắn cũng đã có chủ định đi xử lý đám sơn tặc kia, chỉ là hắn không nghĩ ra, rõ ràng Phượng Lăng không cam lòng chịu nhục, thế nhưng khi đó vì sao lại tự miễn cưỡng bản thân mình phải thuận theo hành vi đê tiện *** đãng của bọn sơn tặc kia? Với thân phận của Phượng Lăng, căn bản không cần ban ơn cho một thần tử bình thường như hắn, cho dù Phượng Lăng có khoanh tay đứng nhìn, Lý Toàn tuyệt đối cũng sẽ không có nửa câu oán hận.

Thế nhưng, sự tình hết lần này tới lần khác đều vượt ra ngoài sự dự đoán của mọi người, Phượng Lăng vì cứu hắn mà không hề do dự đã hy sinh bản thân, không chỉ như vậy, sau khi thoát thân cũng không hề có nửa lời trách phạt hắn vì tội hộ giá bất lực. Lần này Phượng Lăng lâm vào hiểm cảnh, theo lý mà nói đều là do sai lầm của hắn, mà Phượng Lăng cũng không có trách tội, thực sự là khoan dung tới mức người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nếu là bởi vì hắn đang bị thương, thì vẫn không thể nào lý giải được, bởi nếu Phượng Lăng thật sự bị làm nhục, thì đó chính là vũ nhục hoàng tộc, tội lớn ngập trời, hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân Phượng Lăng lại làm như vậy vì hắn…

Trong lúc dưỡng thương, Lý Toàn vẫn vô cùng buồn bực, rốt cuộc là vì cái gì mà tam hoàng tử chuyên tùy hứng làm bừa kia lại có quyết định quên mình vì người khác như vậy? Bất quá những điều này đều là giấu kín trong lòng, hắn không dám nói ra miệng.

Kỳ thực, không chỉ một mình Lý Toàn phải suy nghĩ về vấn đề này, ngay cả Phượng Lăng cũng rất đau đầu. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại chuyện ở sơn trại một hồi lâu, Phượng Lăng thật sự cảm thấy run rẩy cả người, âm thầm sợ hãi không hiểu tại sao lúc đó y lại có dũng khí như vậy, thế nhưng, khi nhìn thương thế của Lý Toàn chậm rãi khôi phục, y lại cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định đúng, nếu lúc đó không được cầm máu, sợ rằng lúc này trên đời đã không còn tồn tại một người tên Lý Toàn nữa. Bởi điều đó còn khiến y kinh hãi hơn cả việc bản thân phải chịu khổ.

Đối với loại cảm thụ xa lạ này, Phượng Lăng làm sao cũng không thể nghĩ ra duyên cớ, thỉnh thoảng, y lại nhịn không được mà quan sát Lý Toàn một lượt từ đầu tới chân, cũng không kiêng nể gì mà chăm chú quan sát khuôn mặt Lý Toàn, giống như là muốn tìm được lời giải thích hợp lý từ trên người của Lý Toàn vậy.

So với những người y từng gặp trước đây, tướng mạo của Lý Toàn có thể nói cũng chỉ là dạng bình thường, không có làn da trắng nõn mềm mại, cũng không có ngũ quan tinh xảo, điều duy nhất khiến người khác cảm thấy ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ có ảnh mắt sắc bén của một võ tướng cùng vẻ anh dũng kiên nghị của hắn mà thôi, hơn nữa hắn lại còn là một kẻ không biết ăn nói.

Nhưng đôi môi của hắn nhìn qua cũng có vẻ rất mềm mại a?

Phượng Lăng chống cằm quan sát Lý Toàn, vẻ mặt giống như đã đi lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, cũng không cần biết sự quan sát chăm chú này của y đã khiến Lý Toàn đang ngồi trên giường cảm thấy thập phần khó khăn, không thể ngồi yên.

Nhàn nhã nghỉ lại khách *** này vài ngày, sau khi hai gã thị vệ giải quyết xong bọn sơn tặc và quay về phục mệnh, lúc này Phượng Lăng mới có thể coi như đã trút giận xong, còn đáp ứng khi nào trở về cung sẽ trọng thưởng cho bọn họ.

Mấy ngày này, vết thương của Lý Toàn gần như đã bình phục hoàn toàn, thấy hai thị vệ kia cũng đã trở về, liền đề nghị Phượng Lăng không nên tiếp tục ở bên ngoài như vậy nữa mà để hai người đó nhanh chóng hộ tống Phượng Lăng hồi cung.

Trải qua một lần lâm nạn, Phượng Lăng cũng không muốn tiếp tục dừng lại ở bên ngoài, y cũng rất nhớ nhà, chỉ là nghe thấy ý tứ trong lời nói của Lý Toàn giống như là muốn để y quay về một mình, nên trong ngực cảm thấy không thoải mái.

“Vậy còn ngươi?” Y hỏi Lý Toàn.

“Thần còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, chờ làm xong rồi thần sẽ lập tức quay về.” Lý Toàn vô cùng xấu hổ, một lần thất trách vì không bảo hộ được Phượng Lăng, hắn cảm thấy không có mặt mũi nào để bẩm báo với hoàng thượng là việc kia cũng chưa làm xong.

Không ngờ Phượng Lăng lại nói, “Không được, ngươi cũng phải theo chúng ta trở về.”

Lý Toàn có chút bối rối nói, “Thứ cho thần không thể tuân theo, lần này khiến ngài lâm vào hiểm cảnh cũng là do sai lầm của thần, nếu không thể lập công chuộc tội, thần cảm thấy vô cùng hổ thẹn với ngài và hoàng thượng.”

“Ngươi hộ tống ta lông tóc vô thương trở về cung còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hoàng huynh quan trọng hơn ta?” Phượng Lăng tức giận nói.

“Thần tuyệt đối không có ý này, chỉ là thần còn có hoàng mệnh trong người, nếu như trở về tay không, thần không thể báo cáo kết quả với hoàng thượng được.”

Phượng Lăng hất đổ chén trà trên bàn rồi nói, “Ngươi vẫn đang bị thương, còn muốn báo cáo kết quả cái gì? Lẽ nào Hỏa Phượng quốc ta chỉ có Lý tướng quân ngươi có bản lĩnh tìm người, những người khác đều là kẻ bất tài hay sao?”

Mắt phượng lạnh lùng đảo qua, ngay cả hai gã thị vệ đang cúi đầu đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Phượng Lăng.

Phượng Lăng chỉ vào hai gã thị vệ kia rồi nói, “Hai người bọn họ có thể tiếp tục lưu lại truy tìm tung tích của hoàng huynh, ngươi theo ta hồi cung.”

“Tam hoàng tử, thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Lý Toàn nóng lòng cầu tình, trong lúc không cẩn thận đã làm động đến vết thương, nhất thời nhíu mày lại, vẻ mặt có chút khó khăn.

Phượng Lăng chậm rãi đứng dậy, vốn định tiến lên xem vết thương của Lý Toàn ra sao, thế nhưng vừa nghĩ tới bản thân còn đang nổi giận liền dừng lại, khẩu khí cứng rắn nói, “Biết rõ bản thân mang thương tích, còn cố cái gì chứ, ta thấy ngươi tốt nhất nên theo ta trở về, có tiếp tục ở bên ngoài cũng chẳng làm được việc gì đâu.”

“Thương thế của thần vốn đã không còn trở ngại, khẩn cầu ngài cho phép thần tiếp tục tìm kiếm đại hoàng tử, thần đảm bảo rất nhanh thần sẽ tìm được ngài ấy.” Lý Toàn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu.

Phượng Lăng bị Lý Toàn chọc giận, tức sôi người lên, ở chung lâu như vậy rồi, đối với tính tình của Lý Toàn, y cũng coi như là hoàn toàn thấu hiểu, người này nếu đã nhận định chuyện gì thì cho dù có cho chín trâu đến kéo cũng không chịu quay đầu lại, y có tiếp tục tranh cãi cũng chỉ là uổng công mà thôi.

Mệt, y còn tốn công suy nghĩ nhiều như vậy cho cái gã ngu ngốc này nữa, nhiều kẻ có tài hơn thì y lại không thèm để ở trong lòng.

Nghĩ đến đây, Phượng Lăng hậm hực mở cửa đi ra ngoài, Lý Toàn đành phải sai người nhanh chóng đuổi theo y.

Thẳng đến lúc chập tối, khi tùy tùng quay lại truyền tin tức, Lý Toàn nghe kẻ kia báo cáo lại thì dở khóc dở cười một trận. Hắn vốn tưởng Phượng Lăng tức giận một hồi sẽ nhanh chóng trở về, không nghĩ tới Phượng Lăng là đi tìm khoái hoạt, lúc này đang ở kỹ viện chơi đến bất diệc nhạc hồ, nói thế nào cũng không chịu rời đi, hai thị vệ đi theo có khuyên thế nào cũng không được, lại không dám ngang ngược ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là đành phải sai người về khách *** báo tin cho Lý Toàn.

Lý Toàn lấy ra chút ngân lượng thưởng cho kẻ đưa tin, sau đó kêu hắn dẫn đường cho mình tới chỗ Phượng Lăng.

Kỹ viện lúc này cũng mới mở cửa, oanh thanh yến ngữ không dứt, thỉnh thoảng lại có một cô nương y phục kiều diễm tiến đến quấy rầy hắn, thế nhưng Lý Toàn một mực không để ý đến các nàng, chỉ chăm chú quan sát xung quanh, ngay lập tức đã nhìn thấy người hắn cần tìm.

Hai bên Phượng Lăng đều là mỹ nữ, bọn họ ăn uống linh đình, thoạt nhìn có vẻ vô cùng sung sướng.

“Tam công tử.” Lý Toàn khom người thỉnh an.

Phượng Lăng bừng tỉnh nhưng lại giả bộ như không nghe thấy, cần cổ thon dài tuyệt mỹ, đôi môi anh đào đang nhấm nháp hảo tửu mà mỹ cơ vừa dâng lên, khóe mắt lộ ra vẻ phong lưu sành sỏi. Uống rượu xong, mắt phượng mông lung mới nhìn tới Lý Toàn lúc này vẫn đang đứng ở bên cạnh.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Ngữ khí vô cùng tùy hứng cợt nhả, Phượng Lăng vươn tay nâng cằm một mỹ cơ lên, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng một cái.

“Tam công tử, về thôi.” Lý Toàn cúi đầu, trong thâm tâm hắn không muốn nhìn thấy hình ảnh trước mắt này chút nào.

“Quay về chỗ nào?” Phượng Lăng cười lạnh, nói: “Ngươi nếu tới mời ta quay về… về nhà, vậy thì mau cút, bản công tử hiện tại đang khoái hoạt, đừng có tới đây làm phiền ta.”

“Ngài đừng lấy an nguy của bản thân ra để tức giận với một hạ nhân như ta, dù có nói gì, ngài cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này được.” Lý Toàn tha thiết khuyên can.

Phượng Lăng nghiêm mặt nói, “Đừng tự đề cao bản thân như vậy, ta có trở về hay không, ngươi quản được chắc? Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút ra ngoài cho ta.”

Lý Toàn đang muốn mở miệng khuyên can lần nữa thì một mỹ cơ đột nhiên đi về phía hắn, nhẹ nhàng cười rồi nói, “Vị khách quan kia, ngươi đúng thật là không hiểu phong tình, công tử nhà ngươi thích tỷ muội hầu hạ, không muốn rời đi, sao ngươi cứ ép buộc công tử như vậy?”

“Ngươi không cần phí lời với tên đầu gỗ này làm gì, nếu hắn hiểu được tư vị trong đó thì đã là kỳ tích lắm rồi.” Phượng Lăng cười khẩy nói.

Lý Toàn mím môi, trầm giọng nói: “Ta chỉ biết ôn nhu dịu dàng chính là nấm mồ của anh hùng thôi.”

“Ngươi!” Phượng Lăng trừng mắt nhìn hắn.

Mỹ cơ cười khanh khách nói: “Công tử đừng tức giận, vị khách quan kia đang giận dỗi thôi, vì chúng ta chỉ chăm sóc công tử mà xem nhẹ hắn nên hắn tức giận đó thôi.”

Nói xong, nàng ta liền tiến tới vuốt ve bờ vai rộng lớn của Lý Toàn, thân thể nhu nhược vô cốt như muốn ngã vào trong lòng hắn.

Vết thương trên vai Lý Toàn vẫn chưa khỏi hẳn, nhất thời chưa ngăn cản được, ngược lại chính là Phượng Lăng thấy thế liền hô lên.

“Không được chạm vào người đó!”

Lý Toàn và mỹ cơ kia cùng ngẩn người ra, không biết là y đang nói đến ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.