Edit: Ryal
Hôm nay là cuối tuần, Khấu Sâm ở nhà.
Tối qua hai ba ngủ chung nên giường nhỏ của bé bị dọn đi mất rồi, phải ngủ cùng dì bảo mẫu.
Đây là lần đầu tiên Khấu Sâm bị tách khỏi Khấu Lệ, có thể do thấy mới lạ nên bé không hề khóc quấy.
Giờ chính bé đang bừng bừng hứng thú mà thu dọn những món đồ chơi mình thích nhất vào ba lô, bởi ba nói sẽ dẫn bé đi đảo chơi.
Khấu Lệ thì đang ở trong phòng ngủ.
Hắn rút gói thuốc nhét trong gối ra – có tác dụng rồi. Gói thuốc có mùi rất nhạt, như hương đốt bình thường, là thuốc giúp ngủ ngon bác sĩ kê cho hắn và Biên Ý.
Hắn và Biên Ý đều phải nghỉ ngơi.
“Thưa ngài, đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ”. Chú Hoa liếc đồng hồ. “Chắc giờ cậu chủ Ý chưa cất cánh đâu”.
“Đúng rồi, bác sĩ Giản đang chờ ngài dưới lầu”.
Khấu Lệ vứt gói thuốc vào thùng rác: “Ừm, tôi biết rồi”.
Xuống đến nơi, quả là Giản Dịch đã tới, anh chàng đang ngồi trên sô pha trêu Khấu Sâm.
Cái tên bác sĩ này ác với trẻ con vô cùng, không trêu cho bé con cười thì thôi, toàn cướp đồ chơi để chọc bé con khóc lên.
Khấu Sâm đã quen từ lâu, lần này bé chẳng thèm khóc nữa, còn dám ngẩng đầu mắng Giản Dịch: “Chú trẻ con vừa thôi!”.
Bác sĩ Giản bị mắng ngã người xuống sô pha cười không ngớt nổi, thấy Khấu Lệ bước xuống mới trả món đồ chơi mình vừa cướp lại cho bé con.
“Khụ”, Giản Dịch ngồi dậy, để ý thấy chú Hoa đang kéo theo hành lí của Khấu Lệ. “Muốn đi chơi à? Ủa, vợ cậu đâu?”.
Khấu Lệ không thèm để ý tới anh chàng, hắn nhìn Khấu Sâm đưa những thứ không được chọn mang theo cho dì bảo mẫu.
Bị lơ đẹp mà Giản Dịch cũng chẳng thèm xấu hổ, còn nhìn hắn chằm chằm.
Chú Hoa thấy thế đành phải thay Khấu Lệ đáp lời: “Thưa bác sĩ Giản, cậu Ý đã đi quay chương trình ở đảo E rồi”.
“Không có đây à?”. Giản Dịch nhướng mày thật cao nhìn Khấu Lệ, như đang hỏi: Không có đây thì cậu gọi tôi tới làm gì?
Cuối cùng Khấu Lệ cũng liếc anh chàng một cái rồi bảo chú Hoa dắt Cây Nhỏ lên xe trước, mình sẽ theo sau.
Rõ ràng hắn có ý muốn nói chuyện riêng với bác sĩ, đương nhiên chú Hoa không hỏi thêm gì nữa. Ông dắt Khấu Sâm ra ngoài, đưa hành lí cho người tài xế đã đứng đợi từ sáng sớm.
Chẳng còn ai khác xung quanh, gương mặt Giản Dịch đột nhiên nghiêm túc hơn nhiều. Anh chàng bước đến trước mặt Khấu Lệ xem xét rồi hỏi: “Sao vẫn ngủ không ngon? Lẽ ra thuốc lần này phải tương đối hiệu quả chứ”.
Khấu Lệ tháo kính rồi ngồi xuống, lấy khăn lau kính – không có gì che đi, bọng mắt hơi xanh của hắn càng lộ rõ, chắc chắn hắn đã không được ngon giấc. Hắn đeo kính lên lại, sau đó mới trả lời: “Tôi tỉnh dậy giữa chừng”.
“Xì”. Giản Dịch cũng ngồi xuống. “Một đêm dậy mấy lần?”.
Khấu Lệ im lặng một chốc như đang đếm. “Không nhớ nữa”.
Giản Dịch đảo mắt, lại hỏi tiếp: “Thế dạo này còn gặp ảo giác không?”.
Khấu Lệ lại im lặng. Đáp án hắn đưa ra khiến bác sĩ Giản cạn lời: “Không biết”, dù hắn đã được dạy cách phân biệt giữa thực và mơ.
Giản Dịch xua tay. “Thôi thôi được rồi, lúc nào cậu qua chỗ tôi đi – à đúng, tốt nhất là dẫn cả vợ cậu theo cùng, để tôi khám luôn một thể. Lúc trước cậu còn chẳng phối hợp trị liệu, giờ vợ về rồi thì phải ngoan đi chứ?”.
Lần này Khấu Lệ không im lặng nữa, hắn đáp: “Biết rồi”.
Giản Dịch trò chuyện với Khấu Lệ thêm một chốc, đưa số thuốc mình cầm theo cho hắn rồi lại vươn tay: “Phú ông của con ơi, phòng thí nghiệm không có tiền, ông cho con xin thêm với”.
Khấu Lệ liếc mắt một cái rồi đưa tiền cho anh chàng.
Giản Dịch là bác sĩ riêng của Khấu Lệ, là bạn học, đồng nghiệp, đối tượng hợp tác, còn là bạn thân cấp độ quý hiếm – dù sao Khấu Lệ cũng chỉ có một người bạn thôi, hắn tin tưởng anh chàng vô cùng.
Giản Dịch cười hề hề, trông như kẻ sống ngoài vòng pháp luật mới lừa đảo được một số tiền khổng lồ vậy.
Hai người cùng bước ra ngoài. Giản Dịch vỗ vỗ vai Khấu Lệ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Đi chơi vui vẻ”>
Sau khi lên xe, trợ lí mới nhận việc chưa lâu không nhịn được mà hỏi anh chàng: “Giáo sư ơi, tổng giám đốc Khấu sao lại… Trông anh ta bình thường lắm mà”.
Một trợ lí khác hiểu biết hơn, đáp: “Chú không hiểu đâu, có những người trông càng bình thường thì thực ra càng không bình thường. Chú không thấy cái lúc tổng giám đốc Khấu mới đến tìm giáo sư để trị bệnh đâu, dáng vẻ ấy quả là-“.
“Được rồi”. Giản Dịch vuốt ve tấm thẻ trong tay, ngắt lời hai người.
Tuy câu chuyện đã bị ngắt giữa chừng nhưng anh chàng vẫn không khỏi nhớ lại kí ức một năm về trước, khi Khấu Lệ mới tìm đến, trông chẳng khác nào một con quỷ.
Từ đầu Khấu Lệ đã nói Biên Ý là giả. Giản Dịch không tin, sau này càng tiếp xúc nhiều anh chàng lại càng sinh nghi. Hơn nữa trạng thái của Khấu Lệ cũng chẳng giống một người mất vợ mấy tháng, mà lại giống kẻ điên đã mười mấy năm chẳng tìm được người mình muốn gặp.
Thực ra, từ khi bắt đầu nghi ngờ, Giản Dịch và Khấu Lệ đã cho người theo dõi “Biên Ý”. Cái ngày tên “Biên Ý” kia bại lộ thì người họ cài vẫn ở xung quanh, nhưng “Biên Ý” lại tránh được mọi con mắt, thậm chí là cả những máy móc truy tìm.
Điều này khiến Giản Dịch hưng phấn vô cùng.
Giản Dịch liếm răng, nói với tài xế: “Quay lại phòng thí nghiệm ngay đi”.
Phía kia, sau hai giờ bay, Biên Ý đã tới đảo E.
Tổ chương trình cũng không bắt y tham gia trò chơi ngay lập tức, mà cho người dẫn y về khách sạn nghỉ. Buổi sáng quay những trò cần thể lực, đến chiều là chơi giải đố, khi ấy Biên Ý lộ mặt là được.
Sự sắp xếp này rõ ràng là để chăm sóc Biên Ý, còn Hứa Duệ tới cùng y thì đi ghi hình ngay lập tức.
Khi rời đi gã ta chẳng chào Biên Ý lấy một câu, đã mất mặt một lần rồi, không thể mặt dày thêm được nữa.
Hứa Duệ chỉ là một trong số những kẻ thông đồng với Quan Hi. Trừ cảm giác ghê tởm khi thấy gã ta và Quan Hi lên giường và nghe cách gã ta gọi “Tiểu Ý” lúc đối diện với Quan Hi, thì thực ra Biên Ý chưa đến mức hận gã ta, thậm chí y còn hơi thương hại.
Kiếp trước, một khi đã thành công chinh phục ai là Quan Hi sẽ chán ngay, gần như vứt bỏ người đó ngay lập tức. Quan Hi ve vãn một mớ người, có khi còn cùng một lúc, rất dễ để những người đang bị tán tỉnh bắt gặp lẫn nhau. Gã vừa sợ vừa vô cùng thích thú với dáng vẻ tranh nhau sứt đầu mẻ trán của những người đàn ông ấy.
Hứa Duệ chính là kẻ chịu thiệt hại nhiều nhất. Gã ta xui xẻo vô cùng. Khi ấy Quan Hi đang tán tỉnh người đứng đầu của một tập đoàn tài chính mới nổi nào đó, gã ta lại chạy tới chất vấn lí do tại sao Quan Hi lại muốn chia tay, rồi bị người đang hú hí với Quan Hi bắt gặp. Mấy ngày sau gã ta đã bị rạch mặt, khi đã khỏi hẳn cũng chẳng nhận được kịch bản nào tiềm năng, dần trôi xuống tận tuyến mười tám, cuối cùng rời khỏi giới giải trí một cách ảm đạm.
Nhưng đó là kiếp trước. Kiếp này chắc hẳn Quan Hi chưa mời gọi được bao nhiêu người, có lẽ vẫn còn chút tình cảm với Hứa Duệ.
Nhiếp Phương mở cửa phòng, Biên Ý liếc nhóm trợ lí theo sau rồi cũng bước vào.
Không thể phủ nhận rằng tổ chương trình chu đáo vô cùng. Căn phòng dành cho Biên Ý nằm ở vị trí tốt vô cùng, ánh sáng rực rỡ, liếc mắt một cái là thấy được biển xanh rộng lớn.
Biên Ý ngồi nghỉ trên sô pha, còn Nhiếp Phương cầm thực đơn khách sạn hỏi y muốn ăn gì.
Y cầm lấy thực đơn, nhóm trợ lí cũng đã vào phòng, bắt đầu sắp xếp hành lí.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Chắc là tổ chương trình đấy”. Nhiếp Phương nói, rồi bảo Văn Tiểu Bạch gần cửa nhất mở cửa.
Quan Hi trong lốt Văn Tiểu Bạch vẫn cảm thấy bị sai vặt chẳng thoải mái gì, nhưng gã vẫn nhớ giờ mình chỉ là một trợ lí mới, bèn rầu rĩ mở cửa.
Thứ đầu tiên gã nhìn thấy là một cái eo, mũi ngửi được mùi cây cỏ lành lạnh – chỉ bằng hai chi tiết này, gã đã có cảm giác người mới tới là một anh trai đẹp có chất lượng tốt vô cùng. Vừa chuẩn bị ngẩng đầu xem mặt mũi, gã đã thấy một bóng dáng nhỏ bé thò người ra từ phía sau.
Quan Hi cứng đờ, nghiến chặt răng. Nghe tiếng Nhiếp Phương hỏi dò, gã mới lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng bước qua một bên.
“Ba ơi!”. Giọng nói giòn giã vang lên từ phía cửa.
Những người trong phòng không hẹn mà cùng ngẩng đầu, kể cả Biên Ý. Y ngẩng đầu thì bóng dáng bé nhỏ kia cũng đã chạy tới.
Biên Ý vội vàng dang tay đón bé, tự động mỉm cười: “Cây Nhỏ à? Sao con lại tới đây?”.
“Hehe, ba ngạc nhiên không? Ba vui không ba?”. Đôi mắt Cây Nhỏ cong cong như vành trăng non, bé con nghịch ngợm trông đáng yêu vô cùng.
“Vui, ba vui lắm”. Biên Ý cười tươi hơn nữa, y nhìn ra phía cửa, quả nhiên thấy được Khấu Lệ với trang phục thường ngày.
Vì Quan Hi nên Nhiếp Phương đã đổi hết mọi người trong đoàn đội, cả các trợ lí và chuyên viên trang điểm trong phòng cũng chưa từng gặp hai cha con này.
Họ tò mò liếc nhau nhưng tiếc là chẳng ai biết gì, chỉ trừ Quan Hi. Gã lúc nào cũng cúi đầu, chẳng một ai chú ý tới.
Lúc này Biên Ý mới giới thiệu: “Đây là con trai tôi Cây Nhỏ, người ở cửa kia là… Chồng tôi, Khấu Lệ”.
Trong phòng vang lên những tiếng hô nhỏ, chẳng biết là của ai. Nhưng cả gia đình người ta đã tới thì họ cũng chẳng tiện ở lại, Nhiếp Phương nhanh chóng dắt những người khác ra khỏi phòng.
Quan Hi là người ra ngoài đầu tiên.
Những trợ lí mới lặng lẽ liếc nhìn Khấu Lệ đang bước tới cạnh Biên Ý.
Những người khác đều chú ý tới chồng Biên Ý, tuy không ai bàn tán gì, nhưng ánh mắt nào cũng ngạc nhiên vô cùng.
Tuy đều là người mới nhưng thực ra chẳng ai non nớt cả, ai cũng biết hầu hết những tin tức mới nhất hiện giờ. Còn cả những lời dỗi dằn Biên Ý nói với Hứa Duệ trên máy bay nữa, câu đầu tiên họ nói khi ra khỏi phòng là: “Chẳng biết tên hàng giả kia nghĩ sao nữa, chồng đẹp trai đến thế mà còn muốn ve vãn thêm thằng khác”.
Nhanh chóng có người đáp lại: “Tôi thấy ấy, có khi vì là chồng chồng thật nên nhận ra điều gì đó không đúng. Người ở bên mình sớm chiều, dù có giống y đúc thì giả vẫn là giả thôi, ai thực sự thân thiết thì liếc cái là nhận ra ngay”.
Nghe những lời này, lưng Quan Hi túa mồ hôi lạnh.
Thực ra gã có cảm giác Khấu Lệ đã phát hiện từ lâu, nhưng hắn chẳng nói gì và cũng chẳng làm gì.
Cái cảm giác ấy khiến gã sởn tóc gáy, lúc nào gã cũng sợ Khấu Lệ vô cùng.
Sự sợ hãi ấy như bắt nguồn từ trong tiềm thức.
Vậy nên gã chưa bao giờ dám giở trò xáp lại gần Khấu Lệ. Lần này bị hệ thống bắt quay về, gã chỉ dám tới bên người Biên Ý, nhưng gã lại quên mất – Biên Ý trong kia là thật, Khấu Lệ cũng sẽ chẳng lạnh nhạt với y như đã lạnh nhạt với gã. Họ là chồng chồng, sau này có thể sẽ luôn như hình với bóng.
Nghĩa là, sau này rất có thể Quan Hi sẽ phải thường xuyên chạm mặt Khấu Lệ.
Vừa làm việc bên người Biên Ý chưa đầy một ngày, Quan Hi đã bắt đầu sợ hãi.