Edit: Meo
Beta: Ryal
Chị Khương cảm thấy Giang Thạch có gì đó là lạ, nhưng vẫn chưa ngờ tới việc nguyên nhân lại đến từ phía Giản Dịch.
Chị nghĩ chẳng qua là vì Giang Thạch đang mải nghĩ ngợi gì đó, nên cậu mới không cẩn thận ấn nhầm nút mà thôi.
Kí hợp đồng xong, lúc ra ngoài chị Khương rất ngạc nhiên, vì bọn họ lại lần nữa chạm mặt nhóm Giản Dịch.
Tuy không thân thiết lắm, nhưng dù gì cũng đã gặp nhau vài lần nên phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có. Chị Khương đành dẫn Giang Thạch qua chào hỏi anh.
Tạo quan hệ vẫn tốt hơn là làm lơ rồi lưu lại ấn tượng xấu cho người ta chứ, dù Giản Dịch có không ở trong giới giải trí cũng thế thôi.
“Chào anh Giản, lại gặp nhau rồi“. Chị Khương cười nói.
Giản Dịch cười lại với chị, sau đó hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua người chị Khương, nhìn sang Giang Thạch: “Bạn nhỏ này hình như không muốn gặp tôi lắm thì phải, đến thang máy cũng không cho tôi đi cùng“.
Biết anh đang đùa nên chị Khương định đáp lời, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Giang Thạch cuống quýt thanh minh: “Không phải đâu! Không phải đâu, đó là em lỡ ấn nhầm thôi!“.
Giản Dịch nhướng mày, túm ngay dáng vẻ hãi sợ ấy vào trong mắt. Anh vừa chạm mắt cậu một cái thôi là tên nhóc kia đã cuống quít rụt mắt lại rồi.
Biểu hiện rất khác so với hai lần trước gặp anh.
Hai lần kia lúc nào Giang Thạch cũng nhìn Giản Dịch, hơn nữa còn nhìn rất ngang nhiên, dù có hơi thẹn thùng xấu hổ nhưng vẫn quang minh chính đại.
Hơi ngây thơ, là kiểu người không biết khống chế cảm xúc.
Giản Dịch âm thầm bình luận.
Anh lại nhìn chị Khương, nói: “Tâm trạng của bạn Tiểu Giang đang không được tốt cho lắm thì phải“.
Chị Khương lễ phép cười, đáp lại bằng vài câu có lệ như là do cậu tập luyện mệt mỏi quá này nọ, dáng vẻ rõ là không muốn thảo luận thêm gì về chuyện riêng tư của cậu nghệ sĩ nhà mình với người chị chỉ mới gặp qua có vài lần là Giản Dịch.
Giản Dịch cười nhẹ, thong thả phụ hoạ hai câu, nói xong cũng chuẩn bị rời đi.
Không ngờ đột nhiên Giang Thạch lên tiếng: “À anh ơi, đúng là gần đây em có hơi không ổn thật, vậy nên em có thể đặt lịch khám với bác sĩ Giản được không ạ?“.
Chị Khương sửng sốt, quay đầu lại nhìn Giang Thạch, ngẫm nghĩ xem mấy lời cậu vừa nói rốt cuộc là thật hay giả.
Biểu cảm của Giản Dịch cũng chẳng có vẻ gì là bất ngờ cho lắm, nhưng anh cũng không vội vàng đồng ý ngay, chỉ bảo cậu tự hẹn thời gian với trợ lý của anh.
Giang Thạch làm theo.
Cái từ “khám bệnh” đã bị hệ thống phản diện liệt vào hàng từ nhạy cảm, chỉ cần Giang Thạch nhắc tới từ đó thì nó sẽ trở nên rất cảnh giác. Nhưng mà hệ thống phản diện cũng chẳng phát hiện ra tín hiệu nguy hiểm gì trong đầu cậu, nên chỉ đành cảnh cáo cậu một phen rồi thôi.
Giang Thạch nhìn Giản Dịch rời đi, sau đó cũng theo chị Khương lên xe.
Sau khi lên xe, cậu nhắm mắt lại nói với hệ thống phản diện: “Chắc mày biết rõ lí lịch của bác sĩ Giản, đúng không? Ngoài việc tìm anh ấy khám bệnh thì mày nói tao nghe thử xem, còn cách nào khác để tao tiếp cận anh ấy nữa?“.
Từ đầu họ đã thuộc về hai thế giới khác nhau.
Từ đầu, Giang Thạch chỉ muốn ngắm nhìn anh một chút.
Hệ thống phản diện cứ muốn cậu dây dưa với anh. Nhưng phải làm thế nào để tiếp cận anh mà không làm anh cảm thấy quá đường đột đây?
Chỉ có thể bắt đầu từ vị thế của bác sĩ và bệnh nhân mà thôi.
Đương nhiên hệ thống phản diện biết rõ điều này, vì lúc trước Giang Thạch đã suy xét không dưới ba lần về việc đi khám bác sĩ để hỏi xem nó có phải một loại bệnh hay không.
Lúc này Giang Thạch nhắc tới việc kia, đối tượng vẫn là Giản Dịch, nhưng nó lại chẳng có phản ứng gì.
Giang Thạch mỉa mai: “Mày còn lo lắng cái gì cơ chứ? Chẳng phải tao nói gì cũng bị mày giám sát trước sao?“.
“Chỉ cần mày phát hiện có gì đó không đúng là lại làm như lần trước, khiến tao đau đầu tới mức á khẩu, còn nói năng gì được nữa đâu. Hơn nữa, mày cũng có thể giết tao bất cứ lúc nào còn gì“.
Hệ thống phản diện cũng chẳng thèm để tâm tới thái độ căm ghét của Giang Thạch, nó đang nửa tin nửa ngờ hành vi của cậu.
Nhưng rốt cuộc thì nó vẫn không ngăn Giang Thạch tới chỗ Giản Dịch khám bệnh.
Ở bên kia, hai trợ lý của Giản Dịch bắt đầu trao đổi suy nghĩ qua ánh mắt:
“Hẹn trước? Hẹn trước cái gì cơ?“.
“Ờ đó, không phải tổng cộng chỉ nhận mỗi hai người à?“.
“Vậy ý giáo sư là có nhận lịch hay không?“.
“Hầy...“.
Đương nhiên vẫn là nhận lịch rồi.
Ba ngày sau Giang Thạch đã tới gặp Giản Dịch.
Trên danh nghĩa là bệnh nhân.
Giản Dịch đưa cho Giang Thạch một bài kiểm tra trắc nghiệm tâm lý, trong đó có một ít mục là do anh tự chế ra. Đợi Giang Thạch viết xong, anh hỏi cậu vài câu đơn giản.
Giang Thạch nói vấn đề của cậu chủ yếu đến từ những áp lực quá lớn. Hơn nữa cậu còn muốn tham gia show “Thần tượng” trong khi bản thân lại đang thiếu tự tin, từ đó dẫn đến việc mất ngủ, đôi khi còn khiến cậu đau đầu chóng mặt.
Giản Dịch im lặng ngồi nghe cậu trợn mắt nói dối.
Cũng biết ăn nói ghê.
Đương nhiên anh cũng sẽ không phủ nhận bệnh tình của Giang Thạch ngay. Ghi chép xong, anh tiễn cậu về. Lúc này Giản Dịch mới cầm bảng trắc nghiệm của cậu lên đọc, vẻ mặt thay đổi hẳn.
Tờ trắc nghiệm toàn câu hỏi về truyện cổ tích, ngây thơ bay bổng, trông qua thì rất giống bảng khảo sát mức độ yêu thích đối với truyện cổ tích của trẻ em.
Nhưng giới hạn thời gian Giản Dịch đặt ra lại rất ngắn, ngắn đến độ người ta chưa kịp tự hỏi trong đầu thì tay đã viết ra đáp án rồi.
Mà đáp án của Giang Thạch là:
Cậu bị một phù thuỷ đen tối xấu xa khống chế. Phù thuỷ muốn cậu giết hại người vô tội. Cậu bị phù thuỷ nhốt trên tháp cao, cậu cực kì muốn trốn đi, muốn mở ô cửa sổ trên toà tháp cao ấy để nhảy ra ngoài, dẫu rằng phải ngã cho tan xương nát thịt cũng không từ.
Giang Thạch cất tờ giấy vào túi hồ sơ, ngoài bìa viết tên Giang Thạch.
Anh cầm túi, Giang Thạch hơi khác so với anh tưởng tượng. Cậu vừa kiên cường, lại còn rất tàn nhẫn.
Hòn đá, hòn đá nhỏ.
Giản Dịch khẽ lặp lại nickname của Giang Thạch mà anh vô tình nghe được từ người đại diện của cậu, đột nhiên cảm thấy nó đáng yêu vô cùng.
“Tăng lên rồi, độ yêu thích lại tăng thêm 5 điểm rồi!“.
“87!“.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
Vốn dĩ nó còn rất lo lắng sẽ bị Giản Dịch nhìn ra gì đó, nhưng xem ra độ yêu thích của tên biến thái này dành cho kí chủ mới là không hề tầm thường.
Giang Thạch cắn môi, bị âm thanh của hệ thống đánh thức từ trong trạng thái ngẩn ngơ.
Sao lại vậy được? Rõ ràng là cậu đang nói dối, cố tình lãng phí thời gian của Giản Dịch cơ mà, vì sao độ yêu thích lại tăng lên được?
Làm bác sĩ cũng giống như làm cảnh sát vậy, ghét nhất là người ta nói dối mình. Hơn nữa, Giản Dịch hiển nhiên không phải là loại người chỉ cần tiền mà bán rẻ y đức.
Giang Thạch không nghĩ ra lý do vì sao độ yêu thích không giảm bớt mà còn tăng thêm.
Rõ ràng ba ngày trước Giản Dịch còn trừ bớt ba điểm mà.
Bằng mặt không bằng lòng à?
Aaaaaa.
Lúc này hệ thống phản diện cũng lười tra hỏi Giang Thạch, dù sao thì chỉ cần nó đạt được mục đích là được, còn tâm trạng cậu thì kệ xác.
Nghiên cứu của Khấu Lệ tiến hành rất thuận lợi, có hai hôm hắn còn về nhà sớm.
Đêm nay cũng vậy.
Gia đình ba người ra ngoài ăn cơm, điểm đến là một nhà hàng có cảnh đêm rất đẹp, dưới tầng còn có cả rạp chiếu phim, đối diện là công viên và quảng trường lớn.
Quảng trường rất đông đúc, tập trung đủ mọi lứa tuổi. Đủ mọi hoạt động từ trượt ván, khiêu vũ, viết chữ đến chụp hình, quay phim cực kì nhộn nhịp.
Công viên cạnh quảng trường đã sáng đủ màu đèn, trong yên tĩnh lại bung nở vẻ đẹp rực rỡ và lãng mạn vô cùng.
Một nơi đầy sức sống thế này không phải do Biên Ý tìm được, dĩ nhiên cũng chẳng phải nhờ Khấu Lệ, mà là do thư kí của hắn đề cử - “địa điểm thích hợp nhất để gia đình đi chơi buổi tối“.
Là nơi mà Biên Ý và Khấu Lệ trước nay chưa từng đến.
Biên Ý nhìn về phía quảng trường và công viên, nói với Khấu Lệ: “Sau này thường xuyên tới đây đi“.
Khấu Lệ vừa lột xong hai con tôm, một con đặt vào đĩa của Cây Nhỏ, một con đặt vào đĩa của Biên Ý, nghe vậy ngẩng đầu lên cười với y: “Được chứ“.
Biên Ý mỉm cười rồi nhanh chóng nhận ra, bất mãn nói: “Ai cần anh lột đâu, anh tự ăn của anh đi!“.
Khấu Lệ chưa kịp trả lời, đã nghe Cây Nhỏ phấn khích hét lên: “Con muốn con muốn! Ba ơi ba ơi cho con!”
Biên Ý: “...“.
Cuối cùng hai người ba nọ không thể không ra tay. Bạn nhỏ Khấu Sâm cũng dùng thực lực của bản thân để chứng minh món tôm trên bàn ngon đến độ nào, bé thích ăn chúng biết bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, Biên Ý ngụy trang đơn giản, đi dạo cùng Khấu Lệ và Cây Nhỏ rồi mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, Khấu Lệ ôm Cây Nhỏ đã ngủ quên trên xe về phòng bé. Lúc này, Biên Ý lại nhận được điện thoại của Nhiếp Phương.
Một chương trình muốn mời y làm khách mời đặc biệt, Nhiếp Phương hỏi Biên Ý xem y có hứng thú đi xem thử không, coi như đi thưởng thức biểu diễn nghệ thuật cũng được.
“Không có hứng“. Biên Ý từ chối ngay tắp lự. Mấy tiết mục kiểu này toàn thu hình vào buổi tối, y không muốn đánh mất khoảng thời gian đáng trân trọng như tối nay vào mấy việc không đâu.
“Anh còn tưởng cậu sẽ đi chứ“. Nhiếp Phương hơi thất vọng. Từ sau khi Biên Ý trở về chỉ nhận mỗi một buổi phỏng vấn và một gameshow, so với trước kia thì độ xuất hiện quá thấp – đấy là so với Quan Hi trước kia, Biên Ý trước kia.
Mặc dù hắn hiểu Biên Ý không muốn đi, nhưng cát xê cao thế mà y vẫn không chịu nhận, lúc nào cũng nhàn nhã nhởn nhơ không chịu làm gì cả, thì chỉ có nước chuẩn bị rút khỏi giới mà thôi.
Biên Ý không rảnh quan tâm tới những suy nghĩ của Nhiếp Phương, vừa nghe hắn nói vừa hỏi: “Sao anh lại nghĩ là tôi sẽ muốn đi?“.
Nhiếp Phương mới đáp: “Tiệc tối từ thiện lần trước anh thấy cậu và Giang Thạch trò chuyện vui vẻ lắm, mà cậu ấy lại là thí sinh của chương trình này nên anh đoán cậu sẽ muốn đi xem thử“.
“Giang Thạch à...“. Biên Ý lặp lại tên của cậu nhóc kia một lần, tự hỏi không biết tiến độ bên phía Giản Dịch tới đâu rồi.
Suy nghĩ trong lát, Biên Ý đáp: “Ừ, vậy đi xem thử cũng được“.
Lúc y cúp máy thì Khấu Lệ đã trở lại.
Biên Ý kể lại việc này cho hắn nghe.
Khấu Lệ im lặng trong chốc lát, sau đó đưa cho Biên Ý một món đồ hắn đem về từ phòng thí nghiệm: “Đây là thiết bị ngụy trang mini, khởi động nó là em có thể được che chắn, vô hiệu hoá hệ thống trong thời gian ngắn. Cho anh mượn điện thoại một tí...“.
Biên Ý đưa điện thoại cho Khấu Lệ, nhìn hắn lần mò chương trình gì đó trong điện thoại mà y nhìn chẳng hiểu nổi.
“Sau khi khởi động chức năng ngụy trang, em mở phần mềm này lên là anh có thể tìm được em, dù em đang ở đâu cũng được“. Khấu Lệ thao tác xong để giao diện của một phần mềm hiện lên, rồi hắn trả lại điện thoại cho Biên Ý.
Biên Ý nhận di động, nhìn phần mềm bị ẩn đi, rồi nhìn về thiết bị che chắn trong tay Khấu Lệ, hỏi: “Dù em không mở phần mềm này thì anh vẫn có thể định vị được em phải không?“.
Khấu Lệ không giấu giếm gì y: “Ừ, đề phòng trường hợp xấu nhất“.
Để phòng ngừa Biên Ý đột nhiên biến mất, rồi bị cái hệ thống khốn nạn nào đó không biết ở đâu chui ra làm hại.
Khấu Lệ sợ hắn lại chậm chân.
Hắn không nói ra, nhưng Biên Ý vẫn hiểu.
Biên Ý cất điện thoại đi, y không vì hành động theo dõi của Khấu Lệ mà giận dữ - có thể nói, những gì hắn đang làm lại y cảm thấy yên tâm lạ lùng. Cái cảm giác bất an giảm đi trong phút chốc.
Còn cả thiết bị ngụy trang kia nữa.
Biên Ý nhớ rõ, y có thể sống lại kiếp này là do hệ thống báo thù dùng công dụng “che chắn” giúp y trốn thoát.
Biên Ý nắm chặt thiết bị, bình tĩnh nhìn vào mắt Khấu Lệ, hỏi hắn: “Là anh phải không?“.
“Người cứu em ra lúc ấy là anh phải không, Khấu Lệ?“.