Đoạt Vị

Chương 16: Chương 16: Lần đầu tiên hai người hôn nhau




Edit: Ryal

Khấu Lệ bước khỏi phòng. Giản Dịch tưởng hắn đi tìm vợ, nên đứng lại thêm một chốc.

Anh đã nảy ra vài ý. Giản Dịch vừa mỉm cười vừa nhìn Quan Hi đang co người run bần bật trong phòng, nhẹ giọng thở dài: “Ngoài miệng thì kêu là mình sai, nhưng thực ra mày không thấy mày sai chỗ nào đúng không?”.

“Lừa mình dối người, tự coi bản thân là trung tâm, lúc nào cũng là do người khác có lỗi với mày – mày còn chẳng có dũng khí thừa nhận sai lầm”.

“Hừm…”. Giản Dịch nhẹ sờ bàn điều khiển bên cạnh. “Để tao đoán xem mày ngày trước sống ra sao nhé? Không có bằng cấp cao, không có tiền tiết kiệm, không có công việc ổn định, bạn bè hay người thân cũng khinh thường mày, chẳng có tình nhân, ngày nào cũng rúc mình trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, ba bữa ăn toàn cơm hộp hoặc mì gói, còn khuôn mặt… Không thể tầm thường hơn được nữa, đã tàn nhang còn hay nổi mụn, nói ngắn gọn, chắc chắn cuộc đời mày và Biên Ý khác nhau một trời một vực”.

Nghe vậy, Quan Hi cắn chặt môi, run như cầy sấy.

Gã như cảm giác được rằng người đàn ông kia chẳng nhìn mình qua căn phòng kính, mà anh đang lột sạch cả người gã ra, thấy được một “gã” chân thật nhất dưới lớp da thuộc về Biên Ý này.

Cảm giác ấy thực sự đáng sợ vô cùng.

Gã lại hối hận, lẽ ra mình không nên cầu xin người đàn ông này giúp đỡ.

Đây là ác ma – tên ác ma vô sỉ nhìn lén thâm tâm con người.

“Hầy, mày lại đang thầm chửi tao đúng không? Đê tiện, vô sỉ, nham hiểm hay biến thái nào?”. Nhìn mấy hành động nhỏ của gã là Giản Dịch biết ngay. “Mày cũng coi thường tao quá đấy. Cậu Quan này, mày chưa bao giờ thấy thiên tài đúng không? Thực ra thì cái loại như mày ấy à, cần gì tao để tâm tới. Nhìn một cái là biết mày thuộc loại người nào, đang nghĩ gì, vì mày dễ đoán quá mà. Đây chắc là sự khác biệt giữa thiên tài và một thằng ngu nhỉ”.

Quan Hi không phản bác được câu nói cao ngạo đầy khinh thường này. Trước khi bị bắt, có lẽ gã còn cảm thấy một người như Giản Dịch chỉ vô cùng hấp dẫn tới mức kẻ khác muốn chinh phục, nhưng tiếp xúc rồi mới biết anh đáng sợ thế nào.

Rõ ràng anh đang cười, nhưng Quan Hi lại cảm thấy ánh mắt kia như con dao phẫu thuật lạnh căm – toàn thân gã đã bị con dao ấy rạch bung, xé toác.

Mà đáng sợ hơn cả là câu nói biến thái ngay sau:

“Cậu Quan à, trong khoảng thời gian tới đây, mày nhớ bảo vệ đầu mình cho tốt nha. Đến khi tao có đủ hàng mẫu để nghiên cứu rồi, mất hết hứng thú, thì – mày cũng biết thứ gì trên người mình là đáng giá nhất mà đúng không?”.

Nói xong, Giản Dịch cũng rời đi.

Nhưng tiếng cười khẽ cuối cùng anh để lại khiến Quan Hi suýt ngất xỉu – nếu không có dịch dinh dưỡng Giản Dịch tiêm cho gã thì gã đã ngất thật rồi. Nhưng gã cũng không lết nổi lên giường, bởi dù sao trước đó cũng sử dụng dụng cụ sinh tồn của hệ thống, không có thuốc Giản Dịch đặc chế thì có khi gã còn đang mềm như bún trên giường ấy chứ.

Cơ mà giờ Quan Hi làm gì còn thời gian mà nhớ tới tác dụng phụ của dụng cụ sinh tồn.

Trong đầu gã chỉ có duy nhất một câu: Mình thực sự, thực sự sẽ bị mổ sọ!

A a a a!!!

Đây không phải kết cục dành cho gã, nhất định không phải kết cục của gã, gã là người xuyên vào trong sách, gã mới là nhân vật chính, dù tiểu thuyết này có ra sao thì một người xuyên không như gã là nhân vật chính mới phải chứ? Sao nhân vật chính lại chết được? Nhân vật chính nhất định sẽ không chết!

Lừa đảo lừa đảo, nhất định sẽ có người tới cứu gã!

“Hệ thống? Hệ thống! Cứu tao với, cứu với, nhất định mày sẽ có cách mà đúng không? Tao sẽ làm bất cứ nhiệm vụ gì, sẽ không so đo những chuyện mày lừa tao khi trước nữa, tao chỉ xin mày cứu tao thôi, cứu tao với…”.

Nhưng một kẻ đã bị Biên Ý và Khấu Lệ bắt giam, lại bị mục tiêu chinh phục mới phản đòn như Quan Hi, coi như là vô dụng. Sao hệ thống có thể tốn năng lượng cứu gã được? Nếu muốn trốn, gã chỉ có thể tiêu hết số điểm tích cuối cùng để mua đồ trong chợ.

Chỉ tiếc trong đầu gã giờ đây ngập tràn nỗi sợ, gã đã quên hết rồi.

Có nhớ cũng vô dụng, dùng hết điểm tích để chạy ra ngoài rồi sao nữa? Ngoài kia ai cũng muốn bắt gã, về cơ bản gã đã trở thành tội phạm bị truy nã, kết cục khi trốn ra ngoài cũng chẳng khác gì ở đây.

Biên Ý đứng nơi đường hầm trong suốt, bên ngoài là các loại cá đang tự do bơi giữa biển khơi.

Y nghĩ, mình và Khấu Lệ đúng là đã hẹn hò ở một nơi tương tự thế này, tại một công viên hải dương nào đó.

Khi đó y thấy hai con cá màu xanh đậm đang miệng dán miệng trong nước, bèn vừa nhìn sang Khấu Lệ vừa cười quái dị, chưa kịp nói gì đã bị hắn hôn.

Đó cũng là lần đầu tiên hai người hôn nhau. Khấu Lệ dịu dàng như đại dương xanh thẳm, khiến người ta chỉ muốn thoải mái nhắm mắt, bềnh bồng giữa biển khơi.

Khi Biên Ý tỉnh táo lại, y đã thấy Khấu Lệ qua khóe mắt. Hắn cũng đang đứng bên phải y hệt như năm ấy.

Biên Ý hơi xoay người nhìn hắn, nhưng Khấu Lệ còn đang ngắm đại dương, chẳng biết nghĩ gì.

Y bèn hỏi thẳng: “Nghe bạn anh bảo anh đã nhốt hệ thống lại đây?”.

Khấu Lệ dời mắt khỏi bầy cá đang bơi sát đường hầm, gật đầu: “Ừm”.

Thực ra Biên Ý chẳng nghi ngờ gì. Khấu Lệ vô cùng thông minh tài giỏi, hắn đạt được rất nhiều giải học thuật, có một số giải y còn chẳng nêu được đầy đủ tên. Hắn cũng thích kinh doanh, năng lực kiếm tiền tương đương năng lực nghiên cứu khoa học. Y cũng chẳng rõ rốt cuộc hắn cố gắng nghiên cứu để kiếm tiền mua phòng thí nghiệm và dụng cụ thí nghiệm, hay kiếm tiền để nghiên cứu nữa. Hoặc có lẽ đơn giản là hắn thích cả hai.

Nhưng những cái đó không quan trọng, quan trọng là…

Biên Ý hỏi: “Thế anh có cách nào moi nó ra, hoặc giết chết nó luôn không?”.

Khấu Lệ quay sang nhìn y, thật thà đáp: “Giờ thì không”.

Biên Ý cũng chẳng thất vọng mấy, nếu nó thực sự dễ đối phó thì y sẽ không bị giam giữ lâu đến thế.

Nhưng chắc hệ thống có thể đối phó với hệ thống chứ?

Có thể hệ thống báo thù trong đầu y sẽ có cách, rồi nó sẽ yêu cầu một cái giá lớn vô cùng.

Biên Ý không biết mình còn gì đủ giá trị để trao đổi với cách giết chết hệ thống phản diện hay không.

Lúc này, y lại nghe Khấu Lệ nói: “Cứ giao cho anh”.

Biên Ý nghe thấy, nhưng y chẳng để tâm.

Khấu Lệ nhìn y định nói thêm gì đó, nhưng Giản Dịch cũng đã bước ra.

Không thể ở trên hòn đảo này quá lâu được. Quan Hi đã mất tích, nếu họ cũng dừng chân trong thời gian dài thì rất dễ bị nghi ngờ, hơn nữa cuối tuần của Cây Nhỏ cũng kết thúc rồi. Đoàn người bèn quay về thành phố.

Họ đi rồi, Quan Hi cũng chính thức trải qua những ngày bị giam cầm hệt như Biên Ý xưa kia.

Lúc đầu gã sợ vô cùng. Gã sợ hôm sau thằng biến thái Giản Dịch kia sẽ tới mổ sọ mình, nhưng cũng may là hình như tên đó đã đi nghiên cứu mấy mẫu máu rút được từ người gã nên anh chẳng tìm tới.

Đồ ăn thức uống sẽ được đưa tới đúng giờ bởi máy móc, không hề có người sống xuất hiện. Trình độ khoa học kĩ thuật ở thế giới này cao hơn thế giới cũ của Quan Hi một chút, cũng may gã đã sống ở đây hơn môt năm trời, không đến mức phải sợ hãi.

Thêm nữa, không thấy bóng người gã lại càng yên tâm.

Sau hai ngày nơm nớp lo sợ, Quan Hi cũng đã bớt dần. Ở đây có đồ ăn và nước uống, chỉ thiếu mỗi tự do; nhưng chính điều ấy chẳng hiểu sao lại giúp gã thấy an toàn hơn chút ít – dĩ nhiên là trên tiền đề mấy người Giản Dịch không xuất hiện.

Trong khoảng thời gian ấy, gã vẫn tìm mọi cách muốn hệ thống đáp lời.

Nhưng Quan Hi không biết, trong lúc gã hôn mê, Giản Dịch đã làm một tiểu phẫu nho nhỏ. Thực ra gã đã bị mổ não rồi, chỉ là miệng vết thương bé xíu, thứ được cài vào cũng chỉ là một con chip tí hon.

Con chip này có hai tác dụng chính, một là để định vị, hai là để giám sát những hoạt động diễn ra trong não bộ gã, cũng là giám sát những phản ứng khi gã và hệ thống giao lưu với nhau. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hệ thống không dám đáp lời Quan Hi.

Hệ thống không đáp lời Quan Hi, điều này khiến gã lo lắng vô cùng. Nhưng điều khiến gã mừng rỡ chính là chợ mua bán trong hệ thống vẫn mở được, Quan Hi nhanh chóng dùng số điểm tích cuối cùng còn sót lại mua kĩ năng chạy trốn. Đến khi chuẩn bị dùng nó, gã đột nhiên dừng lại.

Quan Hi thông minh đột xuất mà nghĩ ra: hết điểm tích rồi thì gã không mua được kĩ năng ngụy trang, nghĩa là một khi bước chân ra khỏi nơi này, gã sẽ bị kẻ khác nhận ra.

Chỉ cần có thế, kết cục đang đợi gã cũng sẽ chẳng tốt đẹp hơn bây giờ là bao.

Vào tù ư? Trong đó có bao nhiêu tội phạm độc ác vô cùng, liệu gã sẽ bị tra tấn ra sao, sống được mấy ngày? Thoát được rồi gã cũng chẳng có tiền hay giấy tờ, nếu bị những phần tử ngoài vòng pháp luật tìm thấy thì chẳng những bị giải phẫu mà có khi còn bị bán đứt luôn. Hơn nữa hòn đảo này gần như chắc chắn là của Khấu Lệ, ra ngoài rồi chẳng phải gã vẫn ở trong địa bàn của Khấu Lệ hay sao? Có khi chưa tới hai phút gã đã bị tóm về.

Quan Hi tuyệt vọng ngồi trên giường, hóa ra, gã chẳng hề có chỗ trốn.

Thậm chí kết cục trước mắt còn là kết cục nhẹ nhàng nhất gã có thể có được. Dù sao Biên Ý cũng nói phải nhốt gã tròn mười sáu năm, dù có bị lôi ra làm vật thí nghiệm cho tên Giản Dịch biến thái kia thì gã vẫn còn mười sáu năm để tồn tại.

Từng ngày trôi qua, đến ngày thứ bảy thì một màn hình sáng được lắp lên, trên đó là hình ảnh Biên Ý tới quay chương trình trên đảo E.

Quan Hi nhìn Biên Ý, đôi mắt ửng đỏ.

Đến khi xem xong, rốt cuộc gã cũng hiểu tại sao mình lại bị nói là tội ác tày trời, bị giam giữ nơi đây.

Phải trơ mắt nhìn kẻ khác cướp mất cuộc đời mình, mà mình lại bị nhốt trong căn phòng nhỏ xíu, chẳng thể làm được bất cứ đều gì.

Rõ là tên cướp kia đang hưởng thụ hết thảy mà còn giả vờ bất đắc dĩ, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là…

Cuối cùng Quan Hi cũng ý thức được, rằng mình chỉ là một tên trộm vô sỉ, không hơn không kém.

Lại tới cuối tuần, Biên Ý không xem chương trình mình quay mà cũng chẳng để ý những lời dò dẫm bình luận về mình trên mạng.

Y đang cùng Khấu Lệ đưa Cây Nhỏ đi công viên chơi.

Sau này, y sẽ ở cùng Cây Nhỏ mỗi cuối tuần.

Cũng vì là cuối tuần nên công viên giải trí vô cùng đông đúc. Biên Ý ngụy trang đơn giản để không ai nhìn thoáng cái là nhận ra, làm ảnh hưởng đến ngày đẹp trời của gia đình mình.

Dạo gần đây y rất hợp tác với chuyên gia dinh dưỡng nên trông có da có thịt hơn, sức lực cũng mạnh thêm một chút, có thể chơi một hai trò với bé con nhưng vẫn rất dễ mệt.

Khấu Lệ cũng nhận ra, nên không cho Cây Nhỏ kéo y đi chơi nữa.

Biên Ý mỉm cười ngồi trên ghế dài nhìn Cây Nhỏ. Nhóc con nhỏ xíu tràn trề sức lực dĩ nhiên muốn đi chơi, y để hai cha con dắt nhau đi, về phần mình ngồi đợi.

Khấu Lệ bị Cây Nhỏ dắt tay đi, Biên Ý nhìn theo bóng dáng họ, nụ cười thoắt cái biến mất.

Lần đầu tiên chạy khỏi nơi giam giữ của hệ thống y cũng đã tới một công viên giải trí, tuy không phải chỗ này.

Khi đó công viên kia cũng đông đúc vô cùng, y chạy thoát mà trái tim đập thình thịch, thấy bóng chồng con trong đám người phía xa thì lệ tràn khóe mi. Đến khi y lau sạch nước mắt muốn bước tới nơi ấy, Quan Hi lại xuất hiện.

Kẻ có khuôn mặt giống y như đúc đang cầm kẹo bông gòn màu hồng nhạt, ngẩng đẩu lên nhìn Khấu Lệ với vẻ mặt ngọt ngào.

Cây kẹo bông gòn ấy đã che mất sườn mặt Khấu Lệ. Biên Ý ngơ ngác, mà chỉ trong vài giây ngơ ngác ấy, y đã bị tóm về căn phòng tăm tối kia.

Chẳng còn công viên nào, như thể y vừa mới trải qua một giấc mộng.

Biên Ý nhắm mắt tựa người vào lưng ghế, sợ mình lại lộ vẻ mặt đáng sợ, dọa tới mấy đứa bé đang chơi.

Nhưng vừa nhắm mắt y đã cảm giác được có người chạy tới, là Khấu Lệ ôm Cây Nhỏ quay về.

Biên Ý ngước nhìn, trong mắt người đàn ông ấy toàn những hoảng loạn không che giấu nổi như vừa tỉnh cơn ác mộng; đến khi thấy được y thì lại rất đỗi bình thường, như thể cơn ác mộng đã hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông nhếch khóe môi, nụ cười cứng ngắc: “Em đỡ mệt chưa, mình cùng đi thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.