"Chị họ, em không nhìn nhầm, đây là xe của anh rễ." Thích Tân Nhã dè dặt nói, ban nãy, bọn họ không đi qua đây, cho nên không thấy.
Haizz, lớn chuyện rồi.
Thích Tân Nhã có ngu cũng biết xe của anh rễ xuất hiện ở đây để làm gì,
phải biết rằng bọn họ vừa mới đấu với con tiện nhân Mặc Tiểu Tịch một
trận.
Anh rễ cũng ở đó? Những lời lúc nãy bọn họ nói, không phải anh ta đều nghe được chứ!
Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên vô cùng khó coi, nhớ tới những lời giống như
nói đùa của Mặc Tiểu Tịch vừa rồi, cơ thể của cô ta có chút lảo đảo, lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã.
"Chị họ, cẩn thận." Thích Tân Nhã vội vàng đỡ cô ta: "Hay là chúng ta
lên đó, bắt bọn họ hiện ra nguyên hình, lá gan cũng thật lớn, ở dưới mí
mắt chúng ta tư thông, nếu chị mặc kệ không quản, anh rễ sẽ càng quá
đáng hơn."
Trong lòng của Ninh Ngữ Yên chịu rất nhiều đả kích, nhưng cô ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại: "Không được, nếu chị tuỳ tiện chạy lên làm ầm ĩ,
Niên cảm thấy mất mặt, đến lúc đó anh ấy sẽ đứng về phía Mặc Tiểu Tịch
và giúp cô ta, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có thể là chị."
"Nhưng chị họ, chị nhẫn nhịn như vậy, không phải là dễ dàng cho con tiện nhân Mặc Tiểu Tịch lắm sao, nếu là em, mặc kệ tất cả, xông lên đánh rồi nói sau, tiện thể cho anh rễ một cảnh cáo." Thích Tân Nhã thật sự không hiểu, từ trước đến nay chị họ rất lợi hại, sau lại nhẫn nhịn chuyện
này.
Ninh Ngữ Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Em thì biết cái gì, anh rễ
em là người bình thường sao? Chọc giận anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ mượn cơ hội ly hôn với chị."
"Không đâu, còn có cậu, Tập Bác Niên sẽ không có can đảm ly hôn với chị, chị không thể dung túng anh ta, chúng ta xông lên, đánh con tiện nhân
Mặc Tiểu Tịch một trận, xem cô ta còn dám vẫy đuôi loạn nữa không."
"Đừng nói nữa, đỡ chị lên xe trước đi." Bây giờ trong lòng Ninh Ngữ Yên vừa ghét vừa hận.
Bọn họ trở lại xe, không chạy đi liền, mà đậu ở một góc khuất, Ninh Ngữ
Yên nghĩ tới mình bị Mặc Tiểu Tịch đùa giỡn, nghĩ tới bọn họ làm chuyện
cẩu thả ở trong phòng, đáy mắt của cô ta từ từ nổi lên sát khí, năm đó
nên dùng một dao giết chết người phụ nữ này.
Lát sau, bọn họ nhìn thấy Tập Bác Niên đi ra, sau đó lái xe rời đi, vẻ mặt vô cùng khác thường.
Chẳng tránh chị họ không dám chọc tới anh rễ, anh ta thật khủng khiếp:
"Bây giờ chúng ta làm gì đây, có nên lên đó đánh không, không nói gì cả, kéo ra mà đánh."
"Lái xe đi, dạy dỗ cô ta, chỉnh chết cô ta, chị có hàng ngàn cách, cách
em nói, là cách hạ đẳng nhất trong các cách, chị phải để cô ta trả giá
thật đắt." Ninh Ngữ Yên nham hiểm nhìn vào nơi nào đó, trong lòng nổi
lên một kế hoạch đáng sợ.
Hai năm trước tôi chỉ mới làm cho cô sống không bằng chết, hai năm sau tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây.
Tập Bác Niên quay lại công ty, nghĩ tới Mặc Tiểu Tịch, trong đầu anh
giống như có một hòn đá lớn, khiến cho anh vô cùng buồn phiền, rốt cuộc
anh nên làm gì mới tốt.
Buổi tối trở về nhà họ Tập, Ninh Ngữ Yên và Hàn Hàn đang ăn tối,Tập Bác Niên cũng ngồi xuống ăn.
"Ba, ba đã về rồi ạ." Hàn Hàn ngọt ngào gọi một tiếng.
"Ừ, hôm nay ở nhà có nghịch ngợm, có làm ầm ĩ tới mẹ không." Tập Bác Niên vuốt đầu Hàn Hàn, yêu thương nói.
Hàn Hàn suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hôm nay mẹ không có ở nhà, Hàn Hàn ở nhà chơi một mình."
"À..., mẹ không có ở nhà." Tập Bác Niên mỉm cười nói tiếp theo lời của
Hàn Hàn, lơ đãng nhìn về phía Ninh Ngữ Yên: "Hôm nay đi làm đẹp sao?"
"Không phải." Ninh Ngữ Yên vừa ăn vừa nhẹ nhàng phủ nhận: "Em đã tới một chỗ, gặp một người, lát nữa rồi nói."
Tập Bác Niên mím môi có chút sâu xa, không nói gì, chẳng lẽ cô ta muốn
nói với anh chuyện đã đi gặp Mặc Tiểu Tịch, muốn đánh đòn phủ đầu, nhưng chắc là cô ta không biết anh có qua lại với Mặc Tiểu Tịch.
Một bữa tối, ăn bằng mặt không bằng lòng, ai cũng có mưu đồ riêng.
Ăn xong bữa tối, Tập Bác Niên chơi với Hàn Hàn một lúc thì kêu người
giúp việc ôm thằng bé đi ngủ, vào thư phòng với Ninh Ngữ Yên.
"Niên, em muốn nói với anh, hôm nay em đi gặp Mặc Tiểu Tịch, Tân Nhã đã
gặp cô ấy ở công ty điện ảnh và truyền hình, thì ra cô ấy đã ký hợp đồng nghệ sĩ ở đó, em thật sự rất bất ngờ." Ninh Ngữ Yên dịu dàng điềm tĩnh
nói.
"Ồ..., đúng là khiến người ta ngạc nhiên, sau đó thì sao, em đã ôn lại chuyện cũ với cô ấy?" Tập Bác Niên thản nhiên hỏi.
Ninh Ngữ Yên cười khổ: "Niên, anh cho rằng, giữa em và cô ấy có chuyện
cũ để nói sao? Em là một người vợ, một người mẹ, em sợ sự xuất hiện của
cô ấy sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân của chúng ta, cho nên em mới đi tìm cô
ấy, nói một số lời rất khó nghe, em không còn cách nào khác, em thật sự
rất sợ mất anh, Niên."
Cô ta dịu dàng nhìn anh, trong mắt ngấn nước mắt, nhưng không rơi, nhìn thấy, lại càng đáng thương hơn.
Nếu không phải Tập Bác Niên đã quá rõ ràng bản tính của cô ta, anh thật sự sẽ bị cô ta làm cảm động.
"Cho nên, em muốn anh làm sao?" Tập Bác Niên hờ hững hỏi.
Ninh Ngữ Yên ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy anh: "Niên, em yêu anh, em
thật sự rất yêu anh, vì vậy có thể sẽ có chút cực đoan, nhưng xin anh
tin tưởng trái tim của em, đừng rời bỏ em."
"Ngữ Yên, có phải em lo lắng nhiều quá rồi không, em tốt như vậy, sao
anh có thể rời bỏ em, em lại còn hiền lành lương thiện, sinh Hàn Hàn cho anh, anh không có lý do gì mà không cần em, em cũng không có phạm sai
lầm gì." Tập Bác Niên giả tạo nói, những lời này mang hai hàm ý, chỉ có
người có tật giật mình mới sợ hãi.
Khôn khéo như Ninh Ngữ Yên, những lời này của Tập Bác Niên làm cho cô ta có chút lo sợ, nụ cười cũng cứng ngắc, da đầu tê rần, cô ta không dám
tưởng tượng, nếu anh biết Hàn Hàn là do Mặc Tiểu Tịch sinh, anh sẽ xử lý cô ta thế nào, chắc chắn anh sẽ ly hôn với cô ta, chắc chắn sẽ.
Bây giờ, chỉ có diệt trừ Mặc Tiểu Tịch, làm cho cô mãi mãi biến mất khỏi thế giới, cô ta mới có thể yên tâm sống tiếp.
10 giờ tối Thiên Dã mới trở về, nằm xuống là ngủ ngay, giấc ngủ trung
bình hai ngày nay của anh không tới bốn tiếng, thậm chí không có cơ hội
để nói chuyện với Mặc Tiểu Tịch, ban ngày trong nhà xảy ra chuyện gì,
anh cũng không biết.
Mặc Tiểu Tịch nghe tiếng Thiên Dã trở về, đi ra ngoài, nhìn thấy đèn
phòng của anh sáng trưng, quần áo vẫn chưa cởi đã ngã xuống giường ngủ
thiếp đi, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô lặng lẽ đi vào, cởi giày, đắp chăn cho anh, cô cúi người nhìn anh
ngủ, những sợi tóc mềm mại dán trên trán, lông mi rậm rạp giống như cây
quạt, đôi môi đỏ thẫm, làn da vô cùng mịn màng, tóc của anh thật sự rất
đẹp, dáng ngủ giống như một hoàng tử đang ngủ, nhưng một người đàn ông
đẹp trai như thế này, tại sao cô lại không yêu được.
Cho dù có yêu, người như cô, cũng không xứng với sự thuần khiết của anh, nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở đây hôm nay với Tập Bác Niên, cô cảm thấy
mình thật nhơ nhớp.
Cô từ từ đứng dậy, đột nhiên có một bàn tay to kéo cô vào trong ngực, lật người đè lên cô.