Xe rời khỏi khu nhà, thời tiết buổi sáng rất tốt, bây giờ lại có chút âm u, mặt trời ẩn núp sau những đám mây thật dày, giấu đi tất cả ánh sáng.
Mặc Tiểu Tịch quay đầu nhìn Thiên Dã, anh luôn nhìn về phía trước, tập
trung lái xe, trên mặt giống như phủ một lớp sương mù khiến người ta
nhìn không thấy, thật thật ảo ảo.
Cô không hỏi anh nữa, bây giờ bọn họ đang đi đâu, vừa rồi đã hỏi, nếu
anh muốn nói, anh đã nói từ sớm, cô không cần thiết phải nhiều lời hỏi
lại lần nữa.
20 phút sau, đường xá xung quanh khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc,
cho đến khi xe ngừng ở cổng cô nhi viện, cô mới hiểu được mục đích anh
muốn đến.
Thiên Dã xuống xe, Mặc Tiểu Tịch cũng mở cửa xe bước xuống.
"Sao hôm nay lại muốn đến đây?" Mặc Tiểu Tịch đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.
Thiên Dã nắm tay cô, đi thẳng vào trong, bây giờ là thời gian chơi trong sân của mấy đứa trẻ, đều là mấy đứa chưa tới tuổi đến trường, bọn chúng mở to mắt nhìn dì và chú đẹp trai, ánh mắt đầy sự tò mò.
"Bọn chúng rất giống chúng ta hồi nhỏ." Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, dường
như nhớ lại lúc mình còn nhỏ, đã từng chạy tới chạy lui trên mảnh sân
này, khi đó Thiên Dã luôn lẳng lặng ngồi trên xích đu, không nói chuyện
với một ai, cũng không thích chơi đùa, chỉ khi cô bước tới kéo anh, mới
chịu đứng dậy.
Trên mặt Thiên Dã nở nụ cười dịu dàng, anh đã từng đến đây hồi tưởng,
những ký ức đó đối với anh rất quý giá, anh có thể quên hôm nay anh đã
làm gì, nhưng mãi mãi sẽ không quên 20 năm về trước, anh ở đây nhìn cô
vui cười, những thứ anh nhớ được chính là như vậy, giấu ở trong lòng
giống như một chiếc gương, thu hết những hình ảnh đẹp vào đó, tất cả
hình ảnh bên trong đều có liên quan đến cô.
Anh kéo cô đến sân sau, cô biết nhất định anh sẽ tới nơi này, đây là chỗ bí mật của bọn họ.
"Bây giờ còn chưa tới mùa hoa nở, sao lại đến đây?" Mặc Tiểu Tịch ngẩng
đầu nhìn thân cây trụi lủi, gió thổi qua, đìu hiu và lạnh lẽo.
"Bởi vì anh đã không đợi được đến lúc nhìn thấy hoa nở." Thiên Dã thản
nhiên nói, dắt cô tới ngồi dưới tàng cây: "Tới đây, ngồi với anh một
lúc, một lúc là được rồi."
Mặc Tiểu Tịch tới cạnh anh, ngồi xuống: "Hiện tại là mùa đông, đợi đến
mùa xuân năm sau, nó có thể sinh trưởng lá cây mới, đến mùa hè, sẽ ra
hoa màu trắng thật thơm, đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy, sao
lại nói không chờ được đến khi hoa nở, hôm nay anh rất lạ."
" Đúng, anh rất lạ, bây giờ chúng ta ở chỗ con nít này, thật rất kỳ lạ, chúng ta không thể trở về với thời khắng khít thân thiết ngày xưa, cũng không cách nào bước vào thế giới của những người yêu nhau, chúng ta
đang ở giai đoạn vô cùng gượng gạo, thật rất kỳ lạ, là anh làm hư việc,
để đến mức em ở trước mặt anh, nói một câu cũng cảm thấy mệt mỏi." Thiên Dã quay đầu nhìn cô, cười cay đắng.
" Không phải, không phải thế, em vẫn coi anh là bạn tốt nhất của em, em đang cố gắng yêu anh, anh không có hư việc." Mặc Tiểu Tịch không thích
nhìn thấy dáng vẻ đau thương của anh, vô cùng không thích.
Thiên Dã lắc đầu: " Tiểu Tịch... anh từ từ phát hiện, thì ra trong tình yêu không phải cố gắng là có thể đạt được, từ lúc mới bắt đầu nó đã
quyết định phương hướng, cho dù anh nắm chặt tay em cả đời, nhưng tim
của em, đã trôi đến nơi khác từ sớm, anh không có cách nào nắm được,
trái tim và cơ thể của một người tách ra, sẽ biến thành không có linh
hồn, không vui vẻ."
Mắt của Mặc Tiểu Tịch rưng rưng, cúi đầu không nói gì, anh đã nói hết.
" Anh thấy em ngày nào cũng buồn bã, không dám nhìn vào mắt anh, tinh
thần trở nên hốt hoảng, phiền não không vui, anh đột nhiên không dám
tưởng tượng em của một năm sau, em của năm năm sau, anh đã làm hoang phí cuộc đời em, muốn cứu vớt em, cho em hạnh phúc lại không biết mình ích
kỷ mà mang đến đau khổ cho em, khiến em rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, anh biết rõ, em yêu anh ta, em yêu anh ta rất sâu, nhưng anh vẫn muốn dối
mình dối người, có thể thay đổi trái tim em, trên thực tế, em vẫn yêu
anh ta, bất luận qua bao lâu, cũng sẽ không quên, giống như anh, anh
chợt phát hiện, em và anh đều giống nhau, trong lòng em bây giờ hẳn là
rất đau khổ, anh không thể để em tiếp tục như vậy." Thiên Dã nhìn cô,
trong mắt đầy sự luyến tiếc.
" Anh đừng nói vậy, hôm nay anh khó chịu ở đâu phải không? Hay là chúng ta về đi." Mặc Tiểu Tịch không muốn nghe tiếp, cũng không muốn nhìn
thấy dáng vẻ bi thương của anh.
Cô định đứng lên, lại bị Thiên Dã kéo trở lại: " Anh chưa bao giờ tỉnh
táo như lúc này, không cần đi vội, anh còn muốn ngồi một lúc, một lần
cuối cùng, anh muốn ngồi với em, ngồi đến lúc anh ngủ, sau đó em có thể
đi, đi tới nơi em muốn, sống thật vui vẻ."
" Thiên Dã..." Trong lòng Mặc Tiểu Tịch rất khó chịu , giống như muốn nứt ra.
" Im lặng ở lại với anh một chút, anh không muốn nhìn thấy em đi, cho
nên đợi sau khi anh ngủ, em hãy rời đi, đồng ý với anh, được không?" Anh chỉ có thể dùng cách này, thả cô đi.
Ở nơi bọn họ quen nhau, anh vì cô mà chôn vùi hạt giống tình yêu, mai
táng tình yêu của mình, từ nay về sau, anh sẽ giấu cô ở nơi sâu nhất.
Nước mắt của Mặc Tiểu Tịch chảy xuống mặt, không cách nào nói thành lời.
" Tiểu Tịch, nói với anh 'được', xin em hãy nói đi, để anh có thể an
tâm mà ngủ, đây là mong muốn cuối cùng của ang, đồng ý với anh đi !"
Thiên Dã nhẹ nhàng dựa vào thân cây, nhìn cô mỉm cười.
Nhìn thấy đôi mắt mong đợi và kiên định của anh, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình thật hèn hạ, cô lau nước mắt, cho anh một nụ cười: " Ừ, em đồng ý
với anh, nhớ trước kia, chúng ta chơi ở đây đến quên giời quên giấc,
thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ mất, chúng ta sẽ giống như khi còn nhỏ vậy,
trong lúc vô tình, từ từ chìm vào giấc ngủ.
" Ừ, từ từ chìm vào giấc ngủ, từ từ lãng quên..." Thiên Dã nhắm mắt
lại, mặt hướng về phía bầu trời, hơi thở bình yên. Mặc Tiểu Tịch nén
nước mắt, tựa vào vai anh, cô biết anh nhất định sẽ ngủ, bởi vì đây là
kết cục tốt nhất của bọn họ. Trên bầu trời, đột nhiên nổi tuyết,
đây là trận tuyết đầu năm nay.
Im lặng bay lất phất trên những đầu cành, giống như hoa Sơn Chi nở rộ,
rất đẹp, rất sạch sẽ, giống như tình cảm của bọn họ, thuần khiết và đẹp
đẽ, tuy mãi mãi không có cách nào đi tới tình yêu, nhưng đã trở thành
những người không cách nào thay thế trong cuộc đời của nhau.
Tuyết lặng lẽ rơi lên mặt, lên vai bọn họ, hóa thành nước, xung quanh
cũng trở nên yên tĩnh, dường như mọi thứ trong trời đất đều biến mất.
Thời gian trôi qua, hô hấp của anh đều đều, cô muốn đánh thức anh, nói
cho anh biết, tuyết đã rơi, ngủ ở đây sẽ bị cảm, nhưng cô nhìn thấy
khuôn mặt bình thản và yên tĩnh của anh, cô không đành lòng đánh thức
anh, không đành lòng nhìn thấy anh bi thương nhìn cô rời đi, không đành
lòng cho anh thêm hi vọng, cuối cùng sẽ khiến anh thất vọng.