Đoạt Xá Thành Thê

Chương 110: Chương 110: Chương 103




Edit: Voicoi08

Đến nhà, Trương Xảo Phương cũng hết giận, cô vốn không phải người thích già mồm cãi láo, lại nói cô cũng hiểu đây là do chồng cô lo lắng cho cô. Lần trước Trường Lâm cũng nhẹ nhàng nói chuyện bàn bạc với cô, ngoài miệng gì cô đồng ý tất cả, nhưng kết quả sau lưng lại bắt đầu làm người lại, rõ ràng lần này Trường Lâm đã bị cô làm cho nóng nảy cho nên mới nghĩ ra cách như vậy. Được rồi, không thêu thì không thêu, dù sao cô cũng không phải quá yêu thích, nếu không phải vì tiền thì cô cũng rất thoải mái ngồi chơi xem ti vi đó. Trương Xảo Phương luôn tự làm tư tưởng cho bản thân, vừa vào nhà tâm trạng của cô cũng tốt lại, thấy chồng vội vàng đi đến thêm lửa vào bếp lò chỗ kháng, cô cũng chuẩn bị tốt cho con trai, vừa chơi với hai nhóc, vừa cầm khăn bắt đầu thu dọn nhà ở, cho đến khi cô thu dọn xong thì kháng cũng nóng, hai cậu nhóc cũng thoải mái chơi trên kháng, hai cậu nhóc cũng quen thuộc đồ chơi, sau đó cô thấy Trường Lâm nhà cô đi dép đi thẳng đến ngăn tủ đất cạnh giường.

“Trường Lâm, anh muốn làm gì vậy?” Không phải như cô đang nghĩ chứ?

Tống Trường Lâm thấy vẻ mặt chột dạ của vợ anh, anh bĩu môi không nói chuyện, anh lấy bao quần áo trong tủ ra, quả nhiên sau đó thấy đồ vợ anh dùng để thêu hoa. Anh vừa móc ra nhìn thấy phát hiện còn một bước tranh thêu khoảng một thước rưỡi, chỉ thêu cũng không còn bao nhiêu, đây là chuyện gì?Tại sao thêu xong rồi mà cô còn không bán?

Trương Xảo Phương thấy chồng cô nhìn cô với ánh mắt không hiểu, cô thuận tiện ngồi lên kháng, say đó kéo một nhóc con đến ôm vào lòng coi như là tấm chắn, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Lần trước em đến công ty thấy trên trường quá trống, em muốn thêu cái gì đó lên.” Nhưng trong mắt cô, công việc này chỉ mất mười ngày, trong mắt chồng cô lại là chuyện lớn, cho nên cho dù cô thêu xong rồi cũng không dám lấy ra.

Tống Trường Lâm nhìn bức tranh mã đáo thành công trong tay, trong lòng anh cảm thấy vừa ấm áp vừa tức giận. Vợ anh một lòng lo lắng cho anh, anh là một người đàn ông tất nhiên là cảm thấy hạnh phúc không nói thành lời, nhưng sao cô không chịu lo lắng cho bản thân cô chứ? Anh ngẩng đầu nhìn về phía vợ anh, thấy vợ anh đang bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp bế Tiểu Tá, xem ra cô cũng đang sợ anh sẽ mắng cô. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, thấy Tiểu Hữu nhìn chằm chằm vào bức tranh thêu trong tay anh muốn nghịch, anh vội vàng gấp bức tranh lại rồi xếp gọn vào, cùng với đồ nghề để xuống bên cạnh kháng, anh thu dọn lại quần áo cho vào tủ, sau đó mới đi đến bên cạnh vợ anh, ngồi xuống, nhẹ ôm vai vợ anh, nói nhỏ:

“Xảo Phương, trong lòng anh không có chuyện gì quan trọng bằng ba mẹ con em, chúng ta không kiếm số tiền kia nữa được không? Em đừng để anh phải lo lắng được không em?” Anh cũng đã lạnh lùng, cũng đã dọa cô rồi, bây giờ thì phải dỗ, nếu không vợ anh thật sự giận dỗi thì phải làm sao bây giờ? Anh lo lắng cho vợ anh nhưng anh cũng không muốn cãi nhau với vợ đâu.

Trương Xảo Phương thấy chồng cô nói vậy, cô cũng hiểu được việc này xem như bỏ qua, cô cũng thả lỏng tâm trạng, nhẹ dựa vào người chồng cô, cười hứa với anh: “Anh yên tâm đi, em nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương.”

Tống Trường Lâm bị câu vạn thọ vô cương của vợ chọc cho vui vẻ, anh nhẹ vỗ vào gáy cô, bất đắc dĩ nói: “Em đó. . ..”

Thấy cha mẹ đang tựa vào nhau cười vui vẻ, Tiểu Tá ngồi trong lòng mẹ cũng cười rồi bổ nhào vào lòng cha, cười khanh khách thành tiếng, làm cho Tiểu Hữu đang ngồi cắn cắn thổi thổi nai con trên giường nhìn sang, thấy cha mẹ và anh trai đang yêu thương ôm ấp, cậu nhóc cũng nhanh chóng từ bỏ nai con trong tay, a a a bò đến.

Tống Trường Lâm tự mình ôm đứa nhỏ và bà xã vào trong lòng, rõ ràng anh cảm nhận được, chỉ cần ba người trong lòng anh khỏe mạnh thì anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. lqd

Hai vợ chồng muốn kiếm tiền mua nhà, nhưng không thể không nói, năm nay Tống Trường Lâm còn muốn mở rộng công ty, mua thêm ô tô kìa? Cho nên tháng giêng anh bắt đầu phải đến công ty gọi điện hỏi thăm mọi chuyện, muốn làm chuyện gì thì việc đầu tiên cũng phải là tính toán, rồi mới có sau đó.

Hiện tại, Trương Xảo Phương chỉ ở nhà, thật sự đơn thuần là trông con, chỗ vải và chỉ thêu còn lại đã bị Tống Trường Lâm lấy đi rồi, chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của cô.

Đêm hôm đó, Lưu Chí Học cũng về đến, anh còn mang theo hai con ngỗng to. Người này cũng nhanh chóng đến thăm hỏi vợ chồng Tống Trường Lâm đầu tiên. Tống Trường Lâm thấy anh về cũng rất vui, đúng lúc ngày mai có khách sạn muốn vận chuyển đồ vật, anh còn định ngày mai sẽ thuê tạm hai người ứng phó một chút, may quá, bây giờ thì không cần nữa, ngày mai có hai người bọn họ là hoàn toàn xong xuôi.

Mồng mười bắt đầu đi làm, mồng chín những tên nhóc còn lại cũng nhanh chóng quay lại, cả đám đều rất biết ứng xử, mỗi người đều mang theo chút đặc sản quê mình, sau đó vội vàng đến thăm hỏi vợ chồng Tống Trường Lâm. Sau khi cả đám người đi rồi, Trương Xảo Phương nhìn đống đặc sản, không nhịn được mà bắt đầu ảo tưởng, bây giờ trong công ty chỉ có sáu ngừơi, nếu thêm khoảng hai mươi người thì sao? Cứ sang năm mới cô sẽ nhận được biết bao nhiêu món ngon cơ chứ?

Trương Xảo Phương đang tự sướng thì vợ chồng Lưu Hải Sơn đến chúc tết, người này năm nay không chỉ đưa vợ đến mà con mang theo cả mẹ và con gái theo.

Bây giờ anh kiếm cũng được không ít tiền, thấy công ty phát triển càng ngày càng tốt, anh cũng không muốn về quê, liền bán tất cả những đồ có thể bán được ở quê, cái gì nên giữ thì giữ, sau đó đưa cả mẹ và con gái, cả gia đình cũng đến thành phố A, nếu không gia đình sống hai nơi thì số tiền này cũng không đủ tiêu.

Thấy mẹ Lưu cũng đến, hai chống chồng Tống Trường Lâm vội vàng mời mọi người vào trong nhà. Hai nhà ở chung hơn một năm tình cảm cũng sâu đậm hơn, vậy nên khi gặp người lớn trong nhà tất nhiên là cũng nhiệt tình hơn.

Mẹ Lưu vừa nhìn thấy hai vợ chồng họ thì liên tiếp cảm ơn, luôn miệng nói Tống Trường Lâm là quý nhân của Lưu Hải Sơn, sau đó lại là một đống lời cảm ơn, nói đến mức Tống Trường Lâm ngồi cũng không được yên đành kéo Lưu Hải Sơn chạy ra ngoài, thẳng đến lúc nhà họ phải về anh cũng không dám vào phòng.

Tiễn cả nhà Lưu Hải Sơn về, Tống Trường Lâm vào phòng, nhìn vợ anh cười cảm thán: “Ai, cuối cùng thì cả gia đình Hải Sơn cũng được đoàn tụ rồi, sau này cậu ấy cũng có thể yên tâm thoải mái theo anh làm việc, không cần lo lắng chuyện trong nhà nữa.” Chỉ cần nghĩ cũng biết, trong nhà chỉ có một người mẹ già và cô con gái nhỏ, người nào có thể yên tâm ở ngoài chứ?

Trương Xảo Phương giật giật khóe miệng không nói ra tiếng, cô vừa không muốn phá vỡ ý tưởng tốt đẹp trong lòng chồng cô, cô cũng không muốn nói chuyện xấu sau lưng người khác. Không có chuyện gì sao? Sao cô lại cảm thấy càng có thêm nhiều vấn đề chứ? Vừa rồi mẹ Tống ngồi đây, ngoài miệng thì khen cô có khả năng, vượng phu, trong mệnh mang phúc, tài năng cả nhà đều thịnh vượng, con cháu đầy đàn, ngay từ đầu cô chỉ cho rằng đó là vì chồng cô giúp đỡ Hải Sơn thôi, cho nên bà mới nói tốt cho cô, nhưng lúc sau khi nhìn lại nụ cười cứng đờ trên mặt Ngọc Trân, Trương Xảo Phương cũng hiểu ra, rõ ràng bà đang nhắc khéo con dâu bà kìa? Chuyện nhà người ta cô cũng không thể tham gia quá nhiều, trả lời một cách hàm hồ qua chuyện, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút không đáng thay Ngọc Trân, gả vào nửa năm thì bắt đầu chịu khổ, bây giờ còn bị mẹ chồng nhắc trước mặt người ngoài như vậy? Có trường hợp này để so sánh, cô phát hiện ra mẹ chồng cô quả thực quá tốt, mặc kệ bây giờ có ghét Từ Tiểu Mai hay là lúc trước không vừa lòng với nguyên chủ của cô thể này cũng vậy, lqd, mẹ chồng cô chưa từng ra khỏi nhà nói với người khác là con dâu bà thế này thế kia dù chỉ một câu. Có tấm gương để so sánh, cô cảm thấy mẹ chồng cô đúng là quá tuyệt vời.

Trương Xảo Phương tự nhắc nhở bản thân, lần sau cô về quê, nhất định phải mua thêm chút thực phẩm dinh dưỡng cho bà, một người mẹ chồng tốt như vậy, cô cũng không thể để mẹ chồng cô chịu thiệt được.

Cho nên dưới tình huống mẹ Tống không hề hiểu chuyện gì, bởi vì mẹ Lưu, cho nên hình tượng của bà trong lòng cô con dâu thứ hai Trương Xảo Phương cao lớn hơn rất nhiều lần trong nháy mắt.

Công ty phải mở rộng, muốn mua thêm xe, phải thuê thêm người, lại một lần nữa phải lên kế hoạch lại cho công việc, còn phải tìm bãi đỗ xe. . . Một loạt công việc xong xuôi, lúc này cũng đã hết tháng giêng, Tống Trường Lâm luôn trong trạng thái choáng váng giờ mới nhớ tới vợ anh thêu bức mã đáo thành công còn chưa đóng khung treo lên được, không phải anh không muốn treo lên sớm một chút, mà là lúc đó làm khung thì người thợ có tay nghề tốt đã về quê, anh sợ những người làm bình thường không xứng với công sức của vợ anh đã bỏ ra, cho nên không làm, sau này anh có gọi điện thoại giục mấy lần, bên kia vẫn luôn nói người còn chưa quay lại, chuyện cứ như vậy, kết quả là kéo dài đến ngày hôm nay. Lúc anh lấy bức tranh ra, ông chủ kia giống như không thể rời mắt đi được, sau đó giống như nhịn một lúc lâu, cuối cùng còn hỏi anh có muốn bán bức tranh này không?

Đây chính là vợ anh vất vả thêu cho anh, sao Tống Trường Lâm có thể bán ra ngoài được chứ? Lại nói năm nay Xảo Phương cũng không có thời gian thêu đồ này nọ, vậy nên bức tranh này tất nhiên anh muốn giữ gìn thật tốt, anh nhẹ nhàng từ chối ông chủ kia. Dưới ánh mắt hâm mộ của đối phương, Tống Trường Lâm thoải mái cầm bức tranh về.

“Ối trời, đây là chị dâu em thêu ạ? Quá trâu bò.” Đây tuyệt đối là một lời khen thật lòng, mấy người Lưu Chí Học đều biết Trương Xảo Phương thêu hoa, nhưng bọn họ không thể ngờ được chị dâu lại có thể thêu đẹp đến vậy? Trên bức tranh tám con ngựa đẹp đang chạy từ đằng xa đến, phiêu dật linh động, hình thái khác nhau, hơn nữa, chẳng những là đồ tốt, mà ngụ ý cũng đẹp, nếu treo trong phòng khách của công ty thì quá tuyệt vời.

Tống Trường Lâm ngồi bên cạnh nhìn mấy cậu nhóc vừa nhìn bức tranh vừa khen ngợi, dù anh đang lạnh mặt ngồi đó nhưng trong lòng lại thoải mái không nói lên lời, đây chính là vợ anh tự tay thêu đó, làm gì có nhà ai có người vợ thông minh, khéo tay, giỏi giang đến vậy?

“Tay nghề của chị dâu thật tuyệt, mẹ em gặp chị dâu một lần, mà bây giờ về nhà ngày nào cũng khen, khen đến mức lỗ tai em muốn mọc kén luôn rồi.” Lưu Hải Sơn đứng bên cạnh Tống Trường Lâm cười khen, chỉ là trong nụ cười của anh có chút đau khổ, trong mắt cũng có chút xót xa.

Tống Trường Lâm cũng không khiêm tốn với Lưu Hải Sơn, anh vừa định vênh mặt mấy câu thì phát hiện nụ cười của Hải Sơn có chút không đúng: “Trong nhà có chuyện gì sao?” Trong công ty Hải Sơn là ông chủ thứ hai, chỉ cần anh không chọc giận Hải Sơn thì ai có thể để Hải Sơn khó xử được chứ? Vậy nên còn lại cũng chỉ có thể là chuyện trong nhà mà thôi.

Lưu Hải Sơn cười khổ nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là mẹ em đó, ban đầu ở xa thì không phát hiện ra, bây giờ ở cùng một chỗ, mỗi ngày mẹ em đều thấy không vừa mắt với Ngọc Trân.” Anh thừa nhận, vợ anh kém một khoảng lớn so với chị dâu, nhưng bản thân anh cũng không thể bằng được Tống Trường Lâm mà. Hai vợ chồng anh đều vất vả đến vậy mới có thể trả được số nợ đó? Những ngày tốt đẹp chưa được bao nhiêu, cuối cùng thì mẹ anh đang khó chịu ở đâu chứ?

Tống Trường Lâm nghe xong cũng nhíu mày, lúc trước anh cảm thấy bà có gì đó không đúng, không ngờ ở nhà còn vô cùng thích soi mói? Nhìn Lưu Hải Sơn buồn bã chán nản, anh trực tiếp vỗ vai nói: “Em về nói với Ngọc Trân, để cô ấy ngày mai cũng đến công ty đi làm, sáng 8 giờ làm, chiều 5 giờ nghỉ, cô ấy đi làm việc ở công ty cũng trả tiền, tiền lương giống với của bọn Tiểu Hoàng, như vậy sẽ hạn chế việc vặt vừa rồi.” Thật ra tiền lương cũng như vậy, nhưng thời gian không thể thoải mái như lúc trước, nhưng rõ ràng bà lão này là người không bớt lo, vấn nên tách hai người ra thì hơn, cũng miễn cho hai người cùng ở nhà nhàn dỗi rồi gây chuyện càng phiền.

Lúc đầu Lưu Hải Sơn cũng sửng sốt một chút, không biết tại sao anh Tống lại bỏ đi phần ưu đãi của vợ anh? Nhưng anh biết, Tống Trường Lâm không phải vì chuyện này, càng không phải loại người tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi vì chút tiền, trong đầu anh lướt lại một vòng, cuối cùng anh cũng hiểu được. Đúng vậy, mỗi ngày vợ anh đều ở nhà, bây giờ vợ chồng anh có thể cùng đi làm cùng về nhà, cũng không ai kiếm chuyện với cô ấy, trong lòng anh cũng không khó chịu nữa.

Người này nhanh chóng coi Tống Trường Lâm thành con gấu ôm cỡ lớn, ôm một cái thật mạnh, lớn tiếng cười nói: “Anh Tống, anh quá thông minh, cảm ơn anh.” Đương nhiên, lời cảm tạ vì anh ấy phải làm người xấu để gia đình anh được hòa thuận vui vẻ, không chừng khi mẹ nghe nói điều này, con đâu cũng có bản lĩnh kiếm tiền giống con trai, ngày ngày đi làm, trong lòng cũng không biết sẽ oán trách anh Tống như thế nào, nhưng mà vì cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng họ, chỉ có thể để anh Tống đảm nhận cái danh xấu xa này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.