“Ai bảo cô nghe lời mẹ gả cho người tham gia quân ngũ?” Cuối cũng cũng rũ hết tuyết trên áo bông xuống, Trương Xảo Phương quan sát khắp phòng. “Ấy, ai dọn dẹp phòng cho cô vậy? Trong phòng sáng sủa quá.” Nếu không biết đây là nhà em gái cô, cô còn nghĩ rằng đây là tân phòng của nhà ai sắp làm việc vui đấy.
“Rèm cửa này mua bao giờ? Hết nhiều tiền không?” Chị tùy tay ném áo bông lên trên ghế, đi đến trước cửa sổ, chị không nhịn được mà giơ tay lên vuốt ve tấm rèm màu hồng kia, nhìn thế nào cũng thấy thích.
“Trường Lâm mang từ ngoài về, em cũng không hỏi là hết bao nhiêu tiền.” Trương Xảo Phương nhanh chóng ngăn miệng đối phương, nếu nói cô tự làm không chừng chị hai của cô còn muốn cô làm cho một cái mất, nói thật, nếu thân thiết, một cái rèm này thì có tính là gì đâu? Cô còn muốn làm cho cô cả một cái kìa, ai bảo hai người chị gái của cô đều không phải loại đèn đã cạn dầu, đối với nguyên chủ luôn là muốn một tất lại thêm một thước.
“Không ngờ Trường Lâm nhà cô còn có lòng như vậy, còn biết mang về cho cô cái này.” Miệng nói, chị không nhịn được lại bắt đầu nghiên cứu các làm cái rèm này, phụ nữ ở nông thôn đều biết một chút về thêu thùa, nhìn thấy đồ tốt, chị cũng muốn làm cho nhà mình một cái.
Thấy chị hai nghiêm túc nghiên cứu, Trương Xảo Phương nghĩ có phải cô quá đáng quá không? Một cái rèm thôi mà, nếu chị ấy thật sự thích, cô làm giúp chị ấy một cái cũng được. Cô vừa muốn nói chuyện lại thấy Trương Xảo Trân nói: “Xảo Phương, lúc nào cô cũng bảo em rể mua giúp chị một bộ đi, hết bao nhiêu thì về chị trả cô, tiền không phải vấn đề.” Nói xong, chị buông rèm ra quay người ngồi lên giường đất. Hiện tại, trong mấy chị em chỉ có chị là có cuộc sống tốt nhất, trong nhà Xảo Phương có đồ gì đó, sao chị có thể kém được?
Nhìn thấy chị hai bày ra dáng vẻ đại tài khí thô (giàu có), Trương Xảo Phương yên lặng nuốt xuống lời muốn nói, cô chuẩn bị vào thành mua thêm chút vải làm thêm một bộ, dù sao thì chị ấy cũng nói tiền không phải vấn đề mà.
“Ai nha, mành giường cũng là một loại với rèm cửa sổ sao? Thật đẹp mắt.” Nói xong, chị quay đầu khoát tay với em gái, nói: “Cô bảo Trường Lâm mua cho chị hai bộ này, yên tâm, chị hai cô có đủ tiền.”
Nhìn chị hai nói mấy câu cũng không rời khỏi tiền, Trương Xảo Phương có chút không biết nói gì cho phải, cô cảm thấy, nếu là tính cách của nguyên chủ thì đã sớm tức điên lên, bây giờ đổi thành cô, cô cũng chỉ thấy có chút buồn cười, không biết chị hai cô kiếm được bao nhiêu tiền? Chị ấy thật hào phòng.
Cô âm thầm buồn cười lắc đầu, trên mặt cô lại lạnh hơn chút, có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, em biết rồi, lấy hai bộ rèm đúng không?”
“Từ nhỏ, con nhóc này đã không có ánh mắt thưởng thức, nhìn đàn ông không tốt, lqd, nhìn thứ khác cũng không được, cái này gọi là tư tưởng cô có hiểu không? Không có việc gì thì xem ti vi nhiều một chút.” Chị bỏ dép lê, ngồi lên chỗ giường ấm, Trương Xảo Trân cũng tìm thấy một gói hạt dưa ở chỗ cũ, chị lấy ra gói hạt dưa đã để nhiều ngày bắt đầu cắn, cuối cùng cô cũng có tâm trạng nói một chút việc nhà với em gái nửa tháng mới gặp, chị khoe khoang một chút việc làm ăn trong nhà, nhưng trước khi em gái chị muốn bùng nổ chị cũng nói ra vấn đề chính.
“Đúng rồi, hôm nay chị đến là muốn nói với cô, mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ chồng chị, cũng là tròn 50 tuổi. Cho nên trong nhà chị muốn làm lớn một chút, đến hôm đó cô đến sớm một chút, đến giúp chị nấu cơm, thu dọn một chút.” Trong nhà chị cả còn con nhỏ, Tứ nha thì không cần nói, nó đến chỉ có quấy rối, bây giờ người rảnh rỗi cũng chỉ còn Tam nha, rảnh rỗi không có việc làm, chị vẫn muốn lợi dụng cái phế vật này một chút.
Làm lớn? Ở nhà? Trương Xảo Phương dừng một chút, sau đó mới phản ứng kịp: “Vâng, hôm đó em sẽ đến sớm một chút, chị muốn làm mấy bàn?” Cô suýt nữa thì quên, ở nông thôn này tuy nhỏ cũng là đời trước, họ hàng hai bên cũng phải sáu bảy bàn, thật là bận chút chuyện.
Quả nhiên, “Trong nhà muốn làm sáu bản, nhưng bây giờ không phải là ngày mùa, dắt theo con đến thì một nhà cũng thêm mấy người, cho nên muốn làm khoảng bảy bàn gì đó, đến lúc đó cô đến sớm một chút, giúp chị ghi chép cộng lại.” Tuy rằng hôm đó mấy chị em dâu và mấy người cô bên chồng cũng đến giúp, nhưng những lúc thế này, chị thà rằng tin em gái cũng không tin đám người nhà họ Cổ, ai biết được mấy người đó có thể làm cô mất đi bao nhiêu? Tam nha là người nhà chị, dù có ăn thì cũng có thể ăn bao nhiêu cơ chứ?
Đừng thấy bình thường ngoài miệng chị vẫn luôn hào phòng, nhưng loại việc nhỏ này chị rất khôn khéo.
Chị lại nói một chút về đồ ăn hôm đó với Trương Xảo Phương, đến khi chị thấy cũng ấm áp hơn mới vội vàng xuống đất về nhà, chị đi một lúc như vậy sẽ mất mấy đồng tiền đó, đây cũng là tiền mà. A? Bạn nói là ở cùng mẹ chồng sao không ngờ mẹ chồng giúp cho một lúc? Như vậy sao được chứ? Đều là đồ ăn đồ uống, nếu họ lén lấy đi thì sao? Chị biết đi tìm ai nói lý lẽ đây? Cho nên, chị thà đóng cửa cũng không muốn để cho người khác giúp.
Tiễn chị hai giàu có đi, Trương Xảo Phương trở về tiếp tục thêu thùa, lúc này cô còn chưa biết, có người bệnh nặng mới khỏi nhưng trong lòng vẫn nhớ thương cô đâu.
- - - -
Hôm mồng bảy, Trương Đông Binh bị đông lạnh, trận bệnh nặng này làm anh ta bị mất năm cân, bên tai không ngừng nghe vợ anh ta lải nhải, anh ta cố gắng nhịn xuống sự không kiên nhẫn trong lòng, trong đầu anh ta chỉ còn hình ảnh em gái Xảo Phương ngại ngùng dịu dàng, vừa mở miệng đã là một câu anh Đông Binh, tiếng gọi này ngọt vô cùng, đôi mắt nhỏ chỉ liếc một cái cũng mê người vô cùng, làm sao giống vợ anh ta? Cả ngày lôi thôi lếch thếch không chú ý hình tượng, cả ngày như người đàn bà chanh chua lớn tiếng chửi đổng, ánh mắt thì như con dao luôn mang theo sự nghi ngờ. . . Tóm lại, trước khi kết hôn vợ anh ta như chim nhỏ nép vào người, bây giờ càng ngày càng phát triển thành thiếu phụ có chồng luống tuổi, anh ta nhìn thế nào cũng thấy phiền?
Vì bị bệnh, anh ta ở nhà đợi mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng được hóng gió, không đến trưa, anh ta đến nhà Cổ Chí Kiệt, hai người cắt mấy miếng chân giò hun khói, mở một túi lạc, mỗi người một chai bia, cùng ngồi đối diện trên giường đất ăn uống.
“Đúng rồi, Đông Binh, mấy ngày nữa là đại thọ 50 tuổi của mẹ tôi, cậu nhớ bảo vợ cậu đưa cả đứa nhỏ đến.” Cổ Chí Kiệt vừa nói dứt lời đã kẹp một củ lạc vào miệng ăn nên không thấy sự tính toán trong mắt bạn tốt.
Đại thọ 50 tuổi? Vậy Xảo Phương cũng đến đúng không? Dù sao Cổ Chí Kiệt cũng không phải người khác, anh ta là anh rể hai của Trương Xảo Phương. . . . .
Trước kia anh ta đối với Trương Xảo Phương không nóng vội như vậy, lqd,có lẽ từng có một cơ hội tốt ngay trước mắt lại bị anh ta bỏ lỡ, cho nên trong lòng anh ta cũng nóng vội hơn, trong mơ đều thấy hình dáng đối phương.
Nghe thấy bạn tốt nhắc đến vợ mình, anh ta không kiên nhẫn nói: “Đứa nhỏ trong nhà nhỏ như vậy, cô ấy đưa ra ngoài làm gì?” Đây cũng là một điều khiến anh ta khó chịu, lúc Lý Ngọc Phượng mang thai, anh ta hầu hạ như hầu tổ tông, nhưng cuối cùng lại sinh cho anh ta một con nhóc? Quả thực là có lỗi với những hoa quả mà cô ta đã ăn, giữa mùa đông mà ăn táo, nhà ai có người vợ phá sản như vậy chưa?
Trong lòng anh ta khó chịu nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến, Lý Ngọc Phượng người ta có phá sản đi nữa, thì người ta cũng ăn ở tiền cha người ta kiếm được, lấy vợ hai năm, anh ta vẫn con ăn của ông cụ già.
“Tôi nói cậu không kém lắm cũng đến nơi, tuy rằng sau khi vợ cậu sinh đứa nhỏ xong cũng hơi khó nhìn, nhưng cô ta vẫn có người cha tốt mà, nhìn vợ tôi mà xem, muốn gì cũng không có, vậy mà tôi vẫn phải chịu đựng đấy.” Hai người đúng là tiêu chuẩn hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), không dám giết người phóng hỏa lừa gạt, nhưng sau lưng lại thích lấy tiền chơi đùa, uống rượu vào khiến tình bạn giữa hai người càng thêm thâm sâu.
“Chịu đựng?” Trương Đông Binh vứt ra một ánh mắt khinh bỉ, hạ giọng nói: “Là ai cùng con dâu thứ hai nhà họ Triệu chui vào ruộng bắp?” Đúng là kẻ lừa bịp, mỗi lần có người hỏi anh ta đi đâu thì người bị điểm danh luôn là anh ta.
“Biến, chúng ta đã từ lâu rồi không chui vào ruộng bắp nữa rồi, trời lạnh thế này cậu tưởng tôi là kẻ ngốc à?” Biết trong nhà không có người, Cổ Chí Kiệt cũng không thèm để ý nói: “Triệu Nhị vừa sang năm mới đã ra ngoài đi làm công, hai chúng tôi bây giờ có gặp mặt cũng tiện.
Trương Đông Binh hâm mộ giơ ngón tay cái lên: “Cậu thật giỏi?” Sao anh ta lại không có cái mệnh tốt như vậy chứ? Tống Trường Lâm kia cũng không ở nhà mà?
Nghĩ vậy, anh ta thò người sang, nhỏ giọng xin giúp: “Chí Kiệt, cậu được vui vẻ rồi thì cũng phải thông cảm cho anh em chứ, cả ngày tôi đều bị thiếu phụ có chồng luống tuổi phiền chết rồi.”
“Cậu bảo anh em giúp cậu thế nào? Nhà cô em vợ này của tôi cách nhà chồng có một nhà, tôi có thể giúp cậu thông khí sao?” Anh ta không thèm để ý đối với việc bạn tốt muốn thông đồng với em vợ, nếu không phải sợ ăn cỏ gần hang sẽ phiền toái, chính anh ta cũng muốn thông đồng đó, nhưng thật sự nhà họ Tống phòng bị rất chặt, thật sự rất khó làm.
“Ai bảo cậu giúp tôi thông khí chứ? Lập tức có cơ hội mà, mấy ngày nữa. . . .” Nói xong, anh ta thấy đối phương nhíu mày, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Cậu nói sinh nhật mẹ tôi sao?” Anh ta cẩn thận cân nhắc giữa Tống Trường Lâm và Trương Đông Binh, anh ta hơi nhếch môi thành nụ cười, vỗ vỗ vai đối phương: “Hai ta là ai với ai chứ? Nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”
Cứ như vậy, hai tên đàn ông tràn đầy ý xấu bắt đầu bàn bạc với nhau, âm thầm nghiên cứu tình huống mấy ngày sau.
- - -
Buổi sáng ngày thứ ba, Trương Xảo Phương sớm thu thập xong đi đến nhà chị hai của cô, bây giờ trừ mấy người cô bên chồng của Trương Xảo Tĩnh thì cũng chưa có ai đến đây, thấy em gái đến sớm như vậy, Trương Xảo Tĩnh cũng vui mừng, đây là tam nha lấy mặt mũi cho chị.
Ba người nói mấy câu, rồi bắt đầu vào phòng bếp dọn dẹp.
Bảy bàn thức ăn, thực sự không ít. Lúc này có rất ít thực phẩm tươi, mùa đông nên cũng chỉ mua được rau hẹ, thêm nữa cũng chỉ có rau cần, mộc nhĩ, miến, cải trắng, đậu hũ. . . Đương nhiên, còn có thịt, Trương Xảo Phương cảm thấy, lượng công việc hôm nay không phải lớn bình thường.
Bận rộn thì đừng do dự, gấp tay áo làm thôi.
Cô không nấu cơm được, nhưng cô vẫn có thể thu dọn một số đồ, nhặt rau hẹ, đánh trứng gà, chỗ nào cần đều có cô, bận việc trong cả bữa tiệc, mãi đến khi bảy bàn đều ăn hết, mấy người phụ nữ trong bếp mới thở ra một hơi.
Nghĩ ngơi một lát, mấy người phụ nữ chuẩn bị ăn cơm trong bếp, dù sao ngoài này thức ăn nào cũng có, vào nhà lại phải chen chen lấn lấn, còn không thoải mái bằng ở bếp.
Lấy bát cơm, Trương Xảo Phương giống mọi người đều đứng ở mép bàn ăn cơm, hôm nay thức ăn không kém, hơn nữa bận cả buổi sáng, cô cũng rất đói bụng, lúc cô gắp thức ăn cũng không khách sáo, dù sao khách sáo cũng phải nhìn trường hợp, cả bàn đều là phụ nữ nếu mà khách sáo thì chỉ có uống nước canh thôi.