Đoạt Xá Thành Thê

Chương 27: Chương 27




Tống Trường Lâm bị mùi thơm trên tóc của vợ làm cho ngứa ngáy trong lòng, anh cảm nhận được bàn tay to của anh đang được bàn tay nhỏ bé non mềm của cô cầm nắm thưởng thức, trong lòng anh không chỉ cảm thấy ngứa, mà quả thức giống như bị đốt lửa vậy.

Anh rút lại bàn tay đang bị vợ đùa nghịch, ôm vòng cô vào lòng, cúi đầu, dịu dàng nói: “Xảo Phương, anh nhớ em quá.” Hơn hai tháng nay, anh thường xuyên mơ thấy đêm hôm trước khi anh đi, tuy rằng đêm đó anh rất thỏa mãn và hạnh phúc, nhưng vừa mới hưởng qua mùi vị hạnh phúc lại bị thông báo hàng đã bán hết khiến anh càng thêm gian nan hơn.

Trương Xảo Phương ngại ngùng lườm chồng một cái, cô cầm góc áo của chồng đỏ mặt nói: “Em cũng biết anh nhớ em, thế nên em mới đến thăm anh này. Kết quả là anh lại giống như cọc gỗ đứng yên một chỗ, em còn nghĩ rằng anh đang đứng canh giúp em đó.”

“Ha ha, không phải anh cũng bị em dọa sợ sao? Em đẹp quá, đến mức trong phút chốc anh nhận không ra.” Bây giờ anh vẫn còn cảm thấy choáng váng mơ hồ kìa, lúc trước anh chỉ thấy vợ anh rất xinh đẹp, bây giờ anh nhìn lại mặt vợ anh, trắng nõn giống như trứng gà vậy, non mềm đến mức có thể nhéo ra nước. Tại sao vợ anh có thể đẹp đến như vậy chứ?

“Anh không thích sao? Lần sau khi đến đây em sẽ mặc áo bông đến, để cho đồng đội của anh chê cười anh nhé.” Nói xong, cô chỉ hận không thể châm mấy cái lên ngực anh, có lầm không vậy, cô xinh đẹp hơn anh cũng bị dọa sợ?

“Ha ha, đương nhiên là anh thích, tí nữa anh sẽ để họ thấy được, vợ của ai mới là xinh đẹp nhất? Để đám nhóc kia hâm mộ một trận.” Mỗi lần đồng đội có người thân đến thăm, anh đều là hâm mộ đến mức khó chịu trong lòng, lần này anh cũng được khoe khoang để đám kia hâm mộ rồi.

“Hâm mộ cái gì chứ? Anh cảm thấy đẹp mắt nhưng người ta nhìn chỉ thấy khó coi kìa, anh cứ khen vợ mình như vậy, không sợ người khác cười cho à?” Trương Xảo Phương giở trò xấu, bàn tay dọc từ góc áo lên cấu nhẹ gò má của chồng cô, cười nói.

Gương mặt tươi cười của vợ anh cách anh không đến hai tấc (đơn vị đo độ dài ở Trung Quốc, 1 tấc bằng 10 cm) khi cô nói chuyện anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cuối cùng Tống Trường Lâm cũng không kìm chế nổi, cúi đầu hôn lên, về chuyện cô nói ai bị chê cười? Thoải mái đi, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng cô gái trước mặt anh. . .

“Trường Lâm, mình nghe nói cậu. . .” Triệu Dũng vừa lớn giọng nói vừa đẩy cửa chạy vào, chứng kiến cảnh trong phòng khiến anh há hốc mồm, bởi vì anh bạn thành thật, thật thà của anh đang ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng mà hôn đến hăng say.

Đến khi anh nhận ra là mình đang làm phiền bạn tốt, Trường Lâm bên kia cũng vội vàng giấu vợ ra phía sau, anh quay về phía bạn tốt: “Khụ khụ, Triệu Dũng, cậu đến rồi à?” Giọng nói của anh không được tự nhiên nhưng trong mắt lại nồng đậm sát khí. Sớm không đến muộn không đến, tại sao cậu lại cố tình đến vào lúc này chứ? Cậu có biết là làm phiền vợ chồng người khác lúc người ta đang thân thiết là một chuyện vô cùng không có đạo đức không?Diễn-đàn-lê-quý-đôn-voicoi08

Thấy anh mắt chỉ trích của bạn tốt, Triệu Dũng chớp mắt hai cái, thành thật chỉ vào cái cửa phía sau nói: “Cửa không khóa.” Cho nên anh mới nhanh chóng xông vào. Thật ra Triệu Dũng cũng không nghĩ đến điểm này, anh và vợ đã là vợ chồng già, cũng đã trải qua giai đoạn này từ lâu, cho dù anh có nghĩ đến thì anh cũng không nghĩ là bạn anh lại làm vào giữa ban ngày ban mặt thế này.

Tống Trường Lâm thấy bạn tốt nói cửa không khóa, anh cũng không nhịn được mà đỏ mặt, được rồi, quả thật là lỗi của anh, vừa rồi anh chỉ mải nhìn vợ anh, sao anh lại quên đến mức cửa cũng không khóa chứ?

Anh nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm, cũng vì chột dạ nên anh cũng muốn nhanh chóng tránh Triệu Dũng ra, anh kéo vợ anh đứng lên để hai người nhìn nhau rồi mới giới thiệu: “Xảo Phương, đây là Triệu Dũng, đồng đội tốt của anh, cậu ấy nhập ngũ sớm hơn anh hai năm, bọn anh cũng coi như có mười mấy năm tình cảm, em cứ gọi cậu ấy là anh Triệu là được rồi, Triệu Dũng, đây là Xảo Phương, vợ mình, cô ấy vừa mới đến.” Cho nên hai người bọn họ cũng chưa kịp làm gì đâu, cậu đừng có mà hiểu lầm.

“Chào anh Triệu, Trường Lâm thường xuyên nhắc đến anh, anh ấy nói quan hệ của hai người rất tốt, cuối cùng hôm nay em cũng được gặp anh.” Trương Xảo Phương giấu đi sự ngại ngùng trong lòng, nở nụ cười thoải mái nhìn Triệu Dũng.

Triệu Dũng đã chuyển từ xấu hổ thành khiếp sợ, đây chính là người vợ tham tiền của Trường Lâm sao? Tại sao có thể thế được? Bởi vì dáng vẻ của đối phương không hề giống với sự tưởng tượng trong lòng anh, thế nên khi đối phương nói chuyện anh cũng không phản ứng kịp.

“Triệu Dũng, vợ mình đang chào hỏi cậu kìa.” Tống Trường Lâm thấy bạn tốt ngơ ngác nhìn vợ mình, anh có chút không vui. Tuy vợ anh có chút đẹp mắt, nhưng vợ của đồng đội là không thể bắt nạt mà, cũng không thể cứ nhìn chằm chằm như vậy được chứ?

Cuối cùng khi Triệu Dũng bị cản trở tầm mắt thì anh cũng phản ứng kịp, anh hơi nhếch miệng thành nụ cười với Trương Xảo Phương, anh cũng muốn cười một cách thoải mái, nhưng thử một lúc lâu cũng không thành công, hai hình ảnh người đàn bà chanh chua ở nông thôn và học sinh trong huyện có sự khác nhau quá lớn? Lần trước Trường Lâm về nhà thật sự không đổi vợ sao?

Tống Trường Lâm phát hiện trạng thái của bạn thân rõ ràng không đúng, anh cười cười với vợ, tự tay túm Triệu Dũng ra ngoài, đến ngoài cánh cửa anh tức giận hỏi: “Ai, mình hỏi cậu, cậu đang phát cái tật xấu gì vậy? Vất vả lắm vợ mình mới đến thăm mình, cậu định dọa cô ấy chạy về sao?” Hai năm rồi anh mới đợi được cơ hội như vậy, dễ dàng lắm sao? Tại sao thằng nhóc này còn đến cản trở anh cơ chứ?

“Ách, không phải, Trường Lâm, mình chỉ muốn hỏi một chút, lần này cậu về nhà không phải là đã kết hôn lần hai chứ?” Triệu Dũng mạo hiểm bị mắng, anh vẫn bất chấp hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng.

Không phải anh không tin cách làm người của Trường Lâm, mà thật sự là vợ của Trường Lâm không hề giống với trong tưởng tượng của anh, Trương Xảo Phương đã định hình trong lòng anh rồi, tục tằng, mạnh mẽ, keo kiệt, chết vẫn đòi tiền, cho dù sau này cô có mua đồng hồ, rồi đan quần áo cho Trường Lâm thì cũng không thay đổi được hình tượng vững chắc này trong lòng anh, đột nhiên anh gặp người thật, đả kích này thật sự quá lớn, anh ta không thể nào lấy cô gái vừa rồi gắn với hình ảnh người phụ nữ đòi tiền trong đầu anh, quá kinh khủng đi.

“Cậu cút đi, cậu mới kết hôn lần hai đó, mình chỉ có một người vợ mà còn chưa dỗ được kìa, lại còn cái gì mà kết hôn với chả lần hai? Lại nói những quân nhân như chúng ta cậu tưởng muốn kết hôn lần hai là được kết hôn lần hai à? Cậu đang đùa giỡn cái gì vậy?” Tống Trường Lâm bị quấy rầy chuyện tốt đã đang rất không vừa lòng, vừa nghe thấy câu này của bạn tốt càng khiến anh tức giận hơn.

“Nếu cậu không kết hôn lần hai thì tại sao vợ cậu lại xinh đẹp như vậy?” Triệu Dũng cũng không thèm để ý đến thái độ của bạn tốt, anh chỉ muốn làm rõ sự nghi ngờ trong lòng.

“Lúc nào thì mình nói với cậu là vợ mình không xinh đẹp?” Cho đến bây giờ, hai người bọn họ cũng chưa từng nói đến vấn đề này.

“A, đúng là không có. . .” Triệu Dũng suy nghĩ cẩn thận một chút,lqd, Trường Lâm chỉ nói qua là vợ cậu ấy và chị dâu ở chung không được tốt lắm, cho nên hai người mới ở riêng, nhiều lần Trường Lâm muốn gửi tiền cho cô vợ này mà phải chạy đến chỗ anh vay tiền, nhưng thực sự chưa từng nói đến vấn đề vợ cậu ấy có xinh đẹp hay không.

Thấy bạn tốt đang thở phì phì nhìn mình chằm chằm, anh gãi gãi đầu nhếch miệng cười: “Ha ha, mình cũng nghĩ là không kém, nhưng không ngờ cô ấy lại không hề giống với sự tưởng tượng của mình.” Hiện tại nghĩ lại, đột nhiên anh lại cảm thấy lúc trước Trường Lâm luôn cẩn thận dè dặt cũng có lý do, người ta là một cô gái xinh đẹp như vậy, sau khi gả cho anh thì cô phải ở nhà làm quả phụ, dù trong lòng ai thì cũng khó mà chịu nổi.

Đó chính là điểm tốt của người đẹp, chỉ cần không phải là chuyện quá phận thì đi đến đâu cũng dễ dàng được tha thứ, Triệu Dũng cũng là nghĩ như vậy.

“Thằng nhóc này, cậu được đấy, cũng có chút bản lĩnh, cưới được một cô dâu xinh đẹp như vậy.” Suy nghĩ của Triệu Dũng đã bị thay đổi một cách triệt để, anh hào hứng muốn vào nhà nói chuyện với vợ Trường Lâm, anh và Trường Lâm là những người bạn thân thiết, lại nói, vừa rồi anh có chút thất lễ.

“Không cần, cậu nên sang bên kia đi thôi.” Tống Trường Lâm dùng cả cơ thể cản lại, không cho Triệu Dũng vào nhà, ánh mắt cũng sắp dính lên người vợ anh, Triệu Dũng sẽ làm vợ anh sợ mất.

“Ai, vậy cũng không được, vừa rồi mình còn chưa chào hỏi với em dâu mà đã đi trước, em dâu sẽ nghĩ mình thế nào chứ?” Bình thường thật sự hai người là những người đồng đội tốt, Triệu Dũng cảm thấy nhất thiết phải làm sáng tỏ cho bản thân.

“Yên tâm, mình sẽ nói cho vợ mình, vừa rồi cậu ra ngoài mà quên uống thuốc, cậu mau trở về uống thuốc đi thôi.” Tống Trường Lâm từ một tay cản trở biến thành hai tay cản trở, anh nhất quyết muốn tiễn người này đi trước.

“Không được, mình muốn gặp em dâu. . .” Giải thích rõ ràng một chút. Lời phía sau anh còn chưa nói hết thì thấy Trương Xảo Phương mặc áo gió mở cửa đi ra. “Có chuyện gì vậy anh?” kéo kéo đẩy đẩy, đang chơi chim lớn bắt gà con hay sao?

“Ách, ha ha, Triệu Dũng nói có việc phải đi trước, anh đang giữ cậu ấy lại mà.” Nói xong, anh quay lưng về phía vợ, nhìn chằm chằm vào bạn tốt, trên miệng cười nói: “Mình đã nói là sắp ăn cơm rồi mà, cậu có chuyện gì thì cũng cùng bọn mình ăn một bữa cơm đã chứ, gấp gì đâu.” Cậu còn dám nhìn chằm chằm vào vợ mình, thì lúc về mình sẽ gọi điện thoại cho chị dâu.

Triệu Dũng nhận được tin tức từ bạn tốt truyền đến, anh cũng cười nói với Trương Xảo Phương: “Ha ha, không vội không vội, em dâu đừng để ý, vừa rồi anh nhớ ra là còn chuyện chưa làm xong, vậy nên mới ngây ngẩn cả người, không phải là với em đâu, không phải với em đâu.”

Trương Xảo Phương cũng không cười nữa, nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Vâng, em cũng nghĩ vậy, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, có phải anh Triệu thấy em giống ai đúng không?” Vừa rồi cô ở bên trong cũng nghe được rõ ràng, Triệu Dũng này coi cô là kết hôn lần hai, có thể thấy được nguyên chủ làm người kém đến thế nào.

“Ai, đúng là như vậy, anh thấy em và người ca hát trên tivi rất giống nhau. . .” Thậm chí còn xinh đẹp hơn mấy người hay hát trên tivi nhiều. Đương nhiên, Câu nói phía sau anh cũng không định nói ra miệng, để cho Trường Lâm hiểu lầm cũng không tốt.

Tống Trường Lâm như thấy một đám mây màu sắc rực rỡ bay qua, anh quay lại cười nói với vợ: “Xảo Phương, chúng ta đi ăn cơm đi, biết em đến, sư phụ Mạnh ở nhà ăn nhất định sẽ thêm món cho em, nhờ ánh sáng của em, bọn anh cũng có thêm chút lộc ăn.”

“Vâng, em cũng thấy đói bụng, em thấy anh nói sắp đến giờ nên em mặc luôn áo khoác rồi, em đang chờ anh đưa em đi ăn cơm này.” Trương Xảo Phương dịu dàng nhìn chồng.

Triệu Dũng nhìn cảnh này, anh vô cùng nghi ngờ những bức thư trước kia là có người mạo danh, người vợ này thật tốt mà. Sao có thể mỗi ngày đều đòi tiền chứ? Chẳng lẽ cô ấy thật sự bị nhà mẹ đẻ hoặc nhà chồng gây khó dễ sao?

Tống Trường Lâm cũng không biết bạn tốt của anh lại bắt đầu suy nghĩ về luận âm mưu, anh đưa vợ anh và gọi Triệu Dũng, ba người cùng nhau đến nhà ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.