Editor: Voicoi08
Một dao chặt đứt con gà, Trương Xảo Phương âm thầm vừa ý về độ mạnh yếu của mình.
Tống Trường Lâm bị lời nói của vợ làm cho lòng anh nóng hầm hập, thấy cô chặt gà, anh cười cười lấy dao khỏi tay cô: “Để anh, quanh năm suốt tháng hiếm khi anh làm cho em được bữa cơm, hôm nay để anh đến làm.” Đối với phương diện này, anh thật sự cảm thấy hổ thẹn trong lòng, tuy rằng mỗi tháng đều đúng hẹn gửi tiền về nhà, nhưng trong nhà có chuyện lớn chuyện nhỏ đều không đến tay anh, anh là đàn ông kiểu gì? Cũng không trách được Xảo Phương thấy tủi thân?
Trương Xảo Phương không được tự nhiên khẽ nhắm mắt, thuận thế buông lỏng tay, cô nhìn qua bàn tay phải vừa bị anh đụng vào chỉ cảm thấy tê tê.
Tống Trường Lâm không phát hiện vợ anh có chỗ không được tự nhiên, ngay lúc cô lui lại, anh cầm dao dùng sức chặt gà thành những miếng nhỏ, anh vừa quay đầu lại đã thấy Xảo Phương ngồi trên chỗ anh vừa ngồi, cô đang gọt vỏ khoai tây, khóe miệng anh không nhịn được khẽ nhếch lên, dao trong tay cũng có sức hơn, vài động tác đã xử xong con gà, anh đựng vào một bát chuẩn bị tí nữa đặt lên bếp lò nấu.
Anh đang chuẩn bị nấu, đột nhiên nghe thấy tiếng Hổ tử ở bên ngoài kêu lên, anh đặt bát xuống đi ra ngoài. Không biết đầu năm mới, ai đến nhà đây?
“Chị? Sao chị lại đến đây? Chị mau vào nhà đi.” Vừa nhìn thấy chị ở cửa, Tống Trường Lâm quát lớn bảo Hổ Tử không được sủa bừa, anh muốn mời chị vào nhà.
“Trường Lâm, chị không vào nhà đâu, em đi ra đây, chị nói với em mấy câu là được rồi.” Nhìn Hổ tử không sủa bậy, Tống Trường Hà túm túm cổ áo bông, trong lòng nở nụ cười khổ. Nói là con chó này không hiểu việc gì đi? Nó đối với nam chủ nhân một năm chỉ ở nhà hai lần vô cùng sợ hãi. Nhưng nếu nói nó hiểu chuyện? Chính cô đến đây bao nhiêu lần nhưng lần nào nó cũng cắn loạn, cũng có thể nó nghĩ rằng cô không phải người nhà của nó.
Anh biết chị mình sẽ không khách khí với mình, đây là thật sự không muốn vào, Tống Trường Lâm bất đắc dĩ mở cửa ra ngoài: “Chị, trời lạnh thế này sao lại nói chuyện bên ngoài chứ? Có chuyện gì vào nhà nói đi.”
“Không cần vào nhà.” Vừa nói chuyện, Tống Trường Hà vừa thăm dò nhìn vào cửa phòng trong viện, thấy cửa phòng đóng mới yên tâm nói với em trai thứ hai này: “Em với Xảo Phương lại làm sao vậy? Mẹ nghe thấy thím Lan ở cách vách nói, nhà các em vừa rồi lại ầm ĩ lên, còn nghe thấy Xảo Phương nói cái gì mà không muốn sống nữa, muốn uống thuốc, mẹ lo lắng nên để chị đến xem, không có chuyện gì chứ?”
Cô vốn nghĩ nếu sắc mặt em trai không tốt thì cô sẽ đi vào khuyên nhủ, l.q.d, đương nhiên, với tính tình kia của Xảo Phương, có lẽ cô có khuyên cũng là vô ích. Nhưng vừa rồi Trường Lâm đi ra vẻ mặt vẫn bình thường, cô vẫn không nên đi vào, đừng không có việc gì lại khiến thành có chuyện, với tính tình này của em dâu hai nhà cô thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Tống Trường Lâm không ngờ chuyện này lại bị hàng xóm nghe được, thấy dáng vẻ lo lắng của chị, anh cười an ủi: “Không có chuyện gì, chị cũng biết tính vợ em rồi đấy, vừa rồi ở nhà cô ấy có cãi nhau mấy câu với hai chị gái, không phải chuyện của em, chuyện này vừa về nhà thì tốt rồi, bây giờ cô ấy đang nấu cơm trong phòng bếp đó.”
Không phải anh không muốn mời chị vào nhà ăn bữa cơm, nói thật, mỗi lần anh về đều chỉ có mấy ngày, chị gái anh còn chưa ăn cơm ở nhà anh đâu, nhưng cũng không có cách nào? Hiện tại vợ anh còn chưa hết tức giận, nếu để chị vào rồi lại nháo lên, thì thật sự là đầu năm đã mang đến phiền toái cho chị anh, chị ấy cũng không dễ chịu.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì thì chị yên tâm rồi. Trường Lâm, em quanh năm suốt tháng không ở nhà, Xảo Phương còn nhỏ tuổi, có chỗ nào không đúng thì em nhịn đi, đi đến cùng nhau cũng không dễ dàng, em đừng nghe chị dâu em nói linh tinh, tính tình Xảo Phương không tốt lắm nhưng làm người vẫn giữ đúng bổn phận, em cũng biết hai người đó không hợp nhau, em chỉ về nhà mấy ngày, tốt thôi.” Nhớ đến em dâu cả ăn nói linh tinh khiến cô cũng tức giận, nói cái gì mà thấy đàn ông nhảy vào tường nhà em trai thứ hai? Quả thực là nói hươu nói vượn, với âm thanh này của Hổ tử, bọn họ cũng chỉ ở cách một nhà có gì mà không nghe thấy? Muốn có ngày yên tĩnh cũng không được, ngày đầu năm đã khiến mọi người không thoải mái.
“Chị, chị yên tâm, hai người chúng em rất tốt, không có chuyện gì.” Anh cảm thấy gió Bắc càng ngày càng lạnh, anh nhanh chóng nói: “Chị, chị mau về đi thôi, trời lạnh đừng đứng đây để bị đông lạnh nữa, yên tâm, hai chúng em không có chuyện gì, ngày mai trước khi em đi sẽ về gặp mọi người, chị mau đi về đi.”
Đối với lời nói của chị dâu, anh cũng không tin, anh không phải là người thích nghi thần nghi quỷ, trước đây, trong nhà chỉ sợ một mình vợ ở nhà không ổn nên mới cố ý muốn ở với cha mẹ, nhưng sau đó lại nháo lên, anh lại tìm một phòng ở cách nhà mình một nhà, nghĩ đến địa điểm gần, muốn nói Xảo Phương ở ngoài thế nào, anh còn có thể suy nghĩ trong lòng, nhưng này cách hai bờ tường chính là gia đình nhà chồng, Xảo Phương sao dám cho người khác vào nhà? Lời này chỉ có chị dâu có thể nói ra, đổi lại người khác sao có thể nói lên một chuyện linh tinh như vậy.
Thấy vẻ mặt em trai không có gì khác thường, xem ra cũng không có chuyện gì, Tống Trường Hà cuối cùng cùng yên tâm về nhà.
Mỗi lần nhìn thấy em trai nào không hạnh phúc, cô luôn cảm thấy là em trai bị cô làm liên lụy, nếu không phải tại cô không tốt thì với nhân phẩm của ba em trai cô sao có thể không lấy được người vợ tốt?
Tống Trường Lâm không biết trong lòng chị anh đang buồn phiền, l.q.d, anh vào nhà, thấy Hổ tử lắc lắc cái đuôi chạy theo, anh sờ sờ đầu nó cũng cảm thấy buồn cười.
Con chó này là sau khi vợ anh sống một mình mới nuôi, buổi tối nó có thể giúp canh giữ trong nhà, một năm anh chỉ về hai lần, nó không nhận người khác nhưng lại rất thân thiết với anh: “Tiểu tử kia, chốc nữa cũng cho mày mừng năm mới nhé, cho mày ăn xương.” Anh vỗ vỗ đầu Hổ tử, rồi mới đi vào nhà.
Vào bếp, anh thấy vợ anh đã nấu xong thịt gà, đang ở bên cạnh canh lửa, anh cười cười đi qua, lấy khoai tây đã bóc vỏ đi rửa. Vậy mà anh còn nói làm cơm cho vợ, có vậy cũng không làm xong.
“Vừa rồi chị có đến đây, chị thấy chúng ta về sớm, hỏi chúng ta buổi tối có về nhà ăn cơm không?” Nếu không thì sao bây giờ? Anh cũng không thể nói là chị anh đến khuyên can, sợ hai người bọn họ gây ầm ĩ lên đúng không?
Điều chỉnh lửa xong, Trương Xảo Phương nhìn vào mắt chồng, âm dương quái khí nói: “Là sợ chúng ta làm ầm ĩ lên sao?” Vừa rồi nguyên chủ ở ngoài làm ầm ĩ cả lên, xem ra là người nhà chồng đều biết.
Thấy chồng nở nụ cười khó nhìn, cô cũng bỏ qua chuyện này, chuyển đề tài nói: “Sao anh không bảo chị vào nhà ăn cơm?”
Người chị này là chị chồng của Trương Xảo Phương, đương nhiên, hiện tại là chị chồng của cô, người phụ nữ này cùng là người tốt, chỉ là số mệnh khổ. Trước đó mấy năm bị một người đàn ông xuống thôn lừa mất tình cảm, kết quả hai người còn chưa kết hôn, tên đàn ông kia đã ăn được ngọt lập tức vỗ mông bỏ đi, hiện tại chị ấy đã sinh ra đứa nhỏ của người ta cũng hơn mười tuổi rồi, một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ cũng không thể tìm được người mới, trước mắt vẫn là độc thân, vì việc này, ba anh em Tống Trường Lâm đều bị chậm trễ hôn sự, nếu không cũng không có khả năng chính mình kết hôn với anh.
Tống Trường Lâm có chút ngạc nhiên với thái độ của vợ anh, l.q.d nhưng trên mặt anh vẫn không biểu hiện gì, vẫn cười nói: “Mai anh đi rồi, chị cũng muốn để hai chúng ta ở riêng một ngày.” Thấy biểu hiện hôm trước của vợ, anh còn tưởng rằng cô không thích ai cả.
“Chị đối xử với em cũng tốt, ít nhất, chị không nói những chuyện linh tinh không có.” Đây là tiêu chuẩn chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngày ba mươi cuối năm đã nháo lên cùng chị dâu chỉ vì chị dâu nói linh tinh có người đàn ông bò vào tường nhà cô.
Người khác không biết nhưng cô biết, nguyên chủ phản ứng kịch liệt như vậy là do chính mình chột dạ, không có trèo tường, nhưng nguyên chủ cũng mắt đi mày lại, cấu kết làm bậy với người đàn ông kia từ lâu, chính là nhà chồng quá gần, lá gan của cô ta cũng nhỏ, còn không có làm ra hành động gì thực chất mà thôi, nếu chính mình đến muộn hai năm, không chừng cũng không có cái gì trong sạch để nói.
“Được rồi, em đừng tức giận, chị dâu hay nói linh tinh cũng không phải chuyện một hai ngày, em xem, hôm đó anh cả cũng nóng nảy, em cũng đừng tức giận nữa.” Tống Trường Lâm dùng khăn lau khô nước trên tay, anh đi đến trước mặt vợ anh, cúi đầu cười dỗ dành cô. Hôm nay tuy rằng vợ anh vẫn như cũ không phân rõ phải trái, nhưng còn biết thông cảm hơn so với trước kia.
“Làm sao lại không tức. Anh nhiều năm rồi không ở nhà, chị ấy nói như vậy, anh ở ngoài còn không nghĩ em ở nhà làm ầm ĩ đến thế nào sao?” Cô liếc mắt nhìn chồng mình một cái, Trương Xảo Phương quyệt miệng tức giận.
Vừa nghe lời này, tâm trạng của Tống Trường Lâm rất tốt, anh ôm vợ anh vào lòng, vui vẻ cười: “Anh là người có con mắt hạn hẹp như vậy sao? Anh biết em ở nhà không dễ dàng, lời của chị ấy anh không tin.”