Trương Xảo Phương không ngốc, cô suy nghĩ lại toàn bộ chuyện xảy ra, sau đó cũng hiểu rõ ràng tại sao chồng cô lại như vậy, đối với tinh thần kính dâng của chồng, trong lòng cô vừa tức giận lại đau lòng, anh nghĩ em không có đứa nhỏ thì có thể đã gả cho anh còn gả cho người khác nữa sao? Đây là chuyện gì đang xảy ra chứ?
Tống Trường Lâm nhịn đến khó chịu, anh thấy vợ anh gác chân đến anh vội vàng nhích người sang bên cạnh, có chút khẩn trương nói: “Xảo Phương, hôm nay thời tiết nóng, chúng ta vẫn tránh xa một chút thì tốt hơn.” Anh đã quyết định, trước khi tên Vương Cường kia tỉnh lại, anh tuyệt đối sẽ không động vào vợ anh, nếu anh thật sự đi vào, vợ anh lại mang theo đứa nhỏ đau khổ chờ đợi ở ngoài, thì anh ở bên trong sẽ khó chịu như nào chứ?
Hả? Bây giờ anh còn tránh cô như tránh rắn rết rồi hả? Ha ha, Tống Trường Lâm, anh giỏi lắm, chúng ta cứ chờ xem.
Trương Xảo Phương nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cô cố nén xúc động muốn tiến lên cắn anh một cái, giọng nói có chút cô đơn: “Em, em chỉ là có chút nhớ anh. . .” Nói xong, người cô cũng chậm rãi lùi về chỗ mình, sau tai có chút xấu hổ nói: “Ngủ đi, ha ha, anh mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ sớm một chút.” Cô vừa nói chuyện vừa quay người lại, đưa lưng về phía Tống Trường Lâm, bả vai khẽ nhúc nhích, giống như đang đau lòng nức nở.
Tống Trường Lâm đau lòng đến không chịu nổi, anh không muốn làm vợ anh phải đau lòng, anh thà rằng bản thân anh phải chịu khổ cũng không nỡ để vợ anh phải đau lòng, lqd, nhưng việc này anh lại không thể nói thành lời với cô. Từ khi Xảo Phương biết chuyện này cô luôn ở bên cạnh an ủi anh, nếu cô biết suy nghĩ lúc này của anh, nhất định sẽ không đồng ý để anh làm vậy, nhưng anh thật sự không thể để cô bị liên lụy được.
Nghĩ lại, vợ anh vô cùng vui mừng theo anh đến đây, vậy là anh lại làm tổn thương cô đến vậy? Quả thực, mẹ nó, anh đúng là không phải người, anh cố nén xúc động muốn đưa tay ôm cô, Tống Trường Lâm đỏ mắt cắn chặt môi, bản thân anh nằm đó đau khổ rối rắm, nhưng anh không biết, người vợ anh nghĩ đang đau lòng bất lực đã sớm ngủ say, trong mơ cô đang hạnh phúc với cả sân đầy gà.
Sáng sớm hôm sau, Tống Trường Lâm vừa mới ngủ đã nghe được âm thanh vợ anh dậy, anh vội trợn mắt nhìn qua, anh muốn nói gì đó nhưng anh lại thấy Trương Xảo Phương luôn cúi đầu, yên lặng mặc quần áo không thèm nhìn đến anh, anh lặng lẽ nuốt lời muốn nói vào, nói ra thì được cái gì đâu? Không biết đến bao giờ tên Vương Cường kia mới tỉnh lại, đêm nay anh cũng vẫn phải giữ một khoảng cách với cô thôi.
Trương Xảo Phương vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu không nói chuyện nấu cơm, ăn cơm, trong lòng cô đang tính xem nên mua mấy con gà con, mấy ngày nay không được uống trứng gà tươi mới, cô có chút nhớ mong rồi.
Tống Trường Lâm cũng không có tâm trạng gắp thức ăn, anh luôn lặng lẽ gặm màn thầu đến nghẹn, trong lúc ăn cơm anh không ngừng nhìn lén vợ anh đang cúi đầu, anh phát hiện ra mặt vợ anh có chút tái nhợt, chắc là tối qua cô ngủ không ngon, trong mắt vợ anh hình như còn có nước mắt, hẳn là cô còn đang tủi thân. . .
Anh trai à, anh suy nghĩ nhiều rồi, vợ anh là muốn ngáp mà không dám, đó là nghẹn đó.
Hai người ăn xong bữa sáng đau khổ, Tống Trường Lâm nhanh chân nhanh tay thu dọn bát đũa, nhìn thời gian, anh thấp giọng nói: “Xảo Phương, anh phải đến bệnh viện rồi.” Mỗi ngày anh đều phải đến đó chờ tin tức, anh cũng không biết anh sẽ đợi được tin tức gì?
“Ừ. . .” Tống Trường Lâm thấy Trương Xảo Phương cúi đầu lau bát cũng không hề ngẩng lên, anh há miệng thở dốc, ngăn chặn tiếng than nhẹ trong ngực, xoay người đi ra ngoài.Trương Xảo Phương phát hiện người chọc giận cô đi rồi, cô nhanh chóng dọn sạch bát đũa trong tay, sau đó lau khô tay, cởi tạp dề, sau khi khóa cửa nhà, cô không nhanh không chậm đi theo hơi thở của chồng cô.
Thật ra cô chỉ muốn nhìn một chút xem tên khốn khiếp kia có thể tỉnh lại hay không? Nếu vấn đề không lớn, cô cũng không ra tay, dù sao linh khí của cô cũng không dễ kiếm, thật sự là cô không cần phải lãng phí với loại người này, dù sao cô cũng hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của chồng cô, chỉ cần người này không chết, ngoại trừ việc chồng cô không thể tiếp tục làm lính ra thì những vấn đề còn lại cũng không lớn, nhưng cô cũng không nghĩ tới, sau khi đến bệnh viện lại nhìn được cảnh khiến cô tức giận.
Người phụ nữ đang vừa khóc vừa gào lôi kéo chồng cô không tha là ai? Bà già vừa mắng vừa lấy đầu đụng chồng cô kia là ai? Mẹ nó, lão hổ không phát uy thì các người tưởng là mèo bệnh sao? Các người nghĩ người đàn ông của Trương Xảo Phương tôi dễ bắt nạt đúng không? Trách không được hôm qua Trường Lâm không cho cô đến, hóa ra là tình huống này?
Trương Xảo Phương tức giận, cánh tay cô đã đưa về phía trước, nhưng cô nghĩ việc đánh người này sẽ làm ảnh hưởng đến chồng cô, cô cắn chặt răng, nhịn xuống cơn tức này, xoay người lén lút vào phòng bệnh.
Lúc này, trong phòng bệnh không có người khác, bởi vì mẹ và vợ của Vương Cường đều ở góc rẽ gây khó rễ cho Tống Trường Lâm.
Trương Xảo Phương vào phòng bệnh rồi khóa cửa lại, lqd, cô không chậm trễ mà lập tức đi đến trước giường bệnh, trên giường có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, là người mày rậm mắt to, nếu không biết thì không ai nghĩ là người xấu, Trương Xảo Phương nhìn người đang ngủ say kia khiến cô không vui, anh nói anh làm trộm mà cũng không dưỡng thân thể cho tốt, một phát đã thành thế này, mẹ nó, nói ra có bẽ mặt không chứ?
Cô khinh bỉ trợn mắt nhìn hắn, cô để tay lên đầu người đàn ông kia, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận một lát, sau đó cô phát hiện trong đầu người đàn ông này không có vấn đề gì, bây giờ không tỉnh lại chắc là do thiếu kích thích mà thôi.
Cô nhớ đến vừa rồi bên ngoài kia, người phụ nữ vừa khóc vừa gào, rồi lại nhớ đến bà già mắng chồng cô là đến tám đời con cháu cũng sẽ tổn hại, Trương Xảo Phương chậm rãi nhếch khóe môi, Trường Lâm nhà cô bị thằng nhóc này hại thảm như vậy, lại còn đến tám đời con cháu cũng tổn hại nữa chứ? Ha ha, một khi đã như vậy, cô không làm chút gì đó chẳng phải sẽ có lỗi với cả gia đình cực phẩm kia hay sao?
Cô nhìn gương mặt yên tĩnh của người đàn ông trên giường, cô suy nghĩ xong, lấy chút đồ trong không trung nhét vào đầu người đàn ông kia làm thuốc bổ, sau đó thảnh thơi vỗ vỗ tay làm rơi chút bụi bẩn không hề tồn tại, cô đi đến trước cửa, nhìn ra xa thấy Tống Trường Lâm đang sứt đầu mẻ trán, cô vui vẻ cười.
Lại nói đến Vương Cường đang nằm trên giường, hắn ta đang ngủ đến vô cùng thoải mái, hoàn toàn không muốn tỉnh lại, kết quả hôm nay hắn ta đang ngủ say đột nhiên thấy vợ hắn ta mỉm cười vẫy tay với hắn: “Cường tử, đến đây, em cho anh xem thứ tốt.”
Cái gì tốt, Vương Cường không cần, bởi vì anh ta phát hiện ra hôm nay vợ anh ta vô cùng xinh đẹp, cái váy này ngắn đến không thể ngắn hơn, gương mặt nhỏ nhắn bôi son bôi phấn, hơn nữa khi nói chuyện lại xấu hổ ngại ngùng, hoàn toàn không lớn giọng giống bình thường.
Vương Cường nuốt nước miếng một cái, cũng chưa nghĩ gì đã vươn tay xông lên: “Vợ ơi. . .” Một câu bảo bối phía sau còn chưa kịp nói thì gương mặt nũng nịu của vợ anh đã thay đổi, nháy mắt, vợ anh đã lấy một con dao dài hai thước từ phía sau ra, dao chém tới, ánh sáng lòe lòe trên con dao bắn ra, không đợi anh ta suy nghĩ cẩn thận, vợ anh đã vung con dao kia đến, chỉ thấy đối phương vung tay một cái, sau đó hắn trơ mắt nhìn vật nối dõi tông đường của mình rời đi, một phát mất luôn, máu tuôn bay đầy trời.“A. . .”
Một tiếng hét kinh thiên động địa, tiếng hét lạnh tóc gáy, khiến mọi người trên hành lang đều sợ ngây người, Tống Trường Lâm đang bị vây lại cũng kinh ngạc, không biết trong bệnh viện này xảy ra chuyện gì.
Hôm nay anh đến nhưng không dám vào phòng bệnh, dù sao người nọ trộm cướp cũng thế, cướp giật cũng thế, đối phương cũng không làm hại người khác, thật sự có tội nhưng cũng không đáng chết, cho nên đối với sự trách móc của người nhà Vương Cường, trong lòng anh cũng đều là áy náy nên anh luôn nhịn, nói là nhẫn nhưng anh cũng không vội vàng đi tìm ngược, cho nên sáng nay anh vừa đến đã trực tiếp đi tìm bác sĩ điều trị của Vương Cường, muốn hỏi tình huống của hắn ta, cũng tránh việc phải nhìn thấy người nhà hắn.
Anh suy nghĩ rất tốt nhưng không ngờ người nhà họ Vương đã sớm chờ ở đây, cho nên mới có những chuyện phía sau.
Từ sau khi bà Vương biết con mình có thể nguy hiểm tính mạng, trong nháy mắt từ người nhà phạm nhân đã biến thành người nhà của người bị hại, bà hận thấu xương người đã ra tay với con bà, bà biết Tống Trường Lâm không dám ra tay với hai người phụ nữ, trong lòng hai người đều phẫn hận, mỗi lần nhìn thấy anh đều phải đại náo một hồi, hai ngày nay hai người phát hiện Tống Trường Lâm thông minh hơn, thế nhưng lại không đến phòng bệnh nữa? Cho nên hai người cứ buổi sáng lại đến hành lang tuần tra, chờ Tống Trường Lâm chui đầu vào lưới.
Hôm nay Tống Trường Lâm vừa chui đầu vào lưới, con dâu bà tuổi còn trẻ nên vừa khóc vừa nháo, bà già ở bên cạnh cậy già lên mặt, liên tục lấy đầu đụng đối phương, hai người đang khóc đến là hăng hái thì nghe thấy tiếng hét lạnh người của Vương Cường, tiếng hét rất thảm thiết, hai người đều sợ ngây người, giọng nói của con trai cho dù biến thành dạng gì thì người làm mẹ đều có thể nhận lấy, lúc này bà cũng không để ý gì nữa vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Vương Cường nằm trên giường trừng lớn hai mắt, chịu đựng sự đau đớn ở tim, tự tay sờ đến nơi của quý của mình, sau đó yên tâm phát hiện, của quý của hắn vẫn còn, hóa ra chỉ là ác mộng, tuy rằng hắn không biết tại sao nằm mơ mà cũng đau, nhưng của quý của hắn vẫn còn là tốt rồi, không bị mất đi là được.
Hắn vừa muốn lau mồ hôi lạnh trên đầu thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh? Hắn ta chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đang xảy ra thì cửa mở ra, mẹ anh ta vọt vào trước tiên. . .
Những chuyện phía sau cũng dễ nói rồi, bác sĩ có đến kiểm tra một lần, phát hiện tất cả đều bình thường, bác sĩ nói quan sát thêm mấy hôm, mấy hôm nữa có thể ra viện, về phần tại sao hắn lại kêu thảm thiết như vậy? Ai quy định người hôm mê khi tỉnh lại sẽ không kêu lên đâu? …. Hừ, nhiều chuyện, người ta là bác sĩ đâu có thời gian để ý đến loại người như thế này?
Không nói đến Tống Trường Lâm có thể yên tâm đặt trái tim lại vị trí, ngay cả Vương Cường cũng âm thầm vui mừng, dù sao hắn bị thương, cho nên hình phạt cũng được nới lỏng, hắn hôm mê mấy ngày liền, ngay cả đau đớn khi phẫu thuật cũng không thấy, lúc này hắn được ăn được uống, chỉ cảm thấy ông trời quá ưu ái hắn, trời xanh có mắt mà.
Hiện tại hắn đang cảm thấy hạnh phúc bốc lên mà không biết, chờ khi hắn ra viện, lúc muốn thân thiết mới vợ sẽ phát hiện, cảnh trong mơ được hiện lên một cách chân thật, chưa bao giờ có cơ hội buông lỏng, cho nên phần đáng thương của hắn còn ở phía sau kìa, bây giờ cả nhà này vui vẻ còn quá sớm đi. . .
Trương Xảo Phương mang theo tâm trạng tốt lượn một vòng ở chợ, sau đó cô vui vẻ phát hiện có người bán gà to. Theo thường lệ, cô mua hai con gà mái, lại thêm hai mươi con gà con, tay trái cô xách một túi to, tay phải ôm một hộp lớn, bước chân nhẹ nhàng về nhà.
Cô vừa vào nhà đã thấy chồng cô vui vẻ vọt ra: “Xảo Phương, Vương Cường tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi, anh không sao rồi.” Anh không phải ngồi tù, anh có thể cùng sinh con trai với vợ rồi.