Tống Trường Lâm dẫn Lưu Hải Sơn về nhà, anh thấy vợ anh đã chuẩn bị xong đồ ăn, chờ anh về ăn cơm.
Trương Xảo Phương thấy chồng mặt mũi đỏ bừng, cô có chút đau lòng, thấy quần áo của anh đều bẩn cũng hiểu được là anh không hề nhàn rỗi.
Trương Xảo Phương lại thấy Lưu Hải Sơn đi sau chồng cô cũng chật vật như vậy, cô lướt qua chồng, trực tiếp cười nói với Lưu Hải Sơn: “Hải Sơn đến rồi à? Cả buổi sáng mệt chết rồi đúng không? Cậu mau đi rửa tay chân rồi ăn cơm, cơm nước xong lại nghỉ ngơi một lát.”
“Ai, em lại làm phiền chị dâu rồi.” Lưu Hải Sơn ngại ngùng cười, trong lòng lại nóng hầm hập vì sự quan tâm của chị dâu.
“Thêm một đôi đũa thôi có gì mà phiền toái. Mau ăn cơm thôi.” Trương Xảo Phương chỉ vào chỗ nước đã sớm chuẩn bị để hai người rửa mặt mũi, lại đưa cho mỗi người một cốc nước đun sôi để nguôi, để hai người giải khát sau đó ăn cơm sẽ thấy ngon hơn.
Tống Trường Lâm nhân lúc Lưu Hải Sơn rửa mặt anh nhìn trên bàn, sau đó cười nói: “Ôi, em thật sự làm thịt nướng sao?” Vợ anh thật đủ tốc độ, hôm qua vừa mới nói làm thịt nướng, hôm nay đã thực hiện luôn.
Thịt nướng? tốc độ rửa mặt của Lưu Hải Sơn không tự giác mà nhanh hơn không ít, buổi sáng anh chỉ ăn dưa muối với hai bánh màn thầu, làm cả buổi sáng, trong bụng đã sớm kêu thì thầm rồi.
Buổi trưa Lưu Hải Sơn lại được há to mồm ăn thức ăn mặn, nói cho đỡ thèm, cả miếng thịt nướng to ăn vô cùng hăng hái, miếng thịt nửa lạc nửa mỡ ăn đến bóng nhoáng, đồ ăn kèm còn có đậu hũ ninh nát nhừ, Lưu Hải Sơn ăn đến mức hai mắt tỏa sáng, ngay cả Tống Trường Lâm cũng ăn nhiều hơn một bát cơm.
Ăn cơm xong, hai người ở nhà nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó tiếp tục mang theo nước đun sôi để nguội Trương Xảo Phương chuẩn bị đến chợ ngồi chờ, trước không đề cập đến việc có mua xe hay không, làm sư ngày nào thì gõ mõ ngày ấy, anh vẫn cố gắng làm tốt công việc làm thuê mấy ngày này.
Sau một tuần, Tống Trường Lâm theo Lưu Hải Sơn đi sớm về tối dỡ hàng, chuyển nhà, phá tường. . . Tóm lại, những nơi trước kia anh chưa từng đi qua, mấy ngày nay cơ bản anh đều chạy đến mấy lần, chậm rãi thăm dò toàn bộ chiêu số trong đó, anh cảm thấy nếu mua chiếc xe kéo hàng dỡ hàng cũng không kém, thành phố A rất lớn, đông dân cư, chuyển nhà, kéo hàng gì đó vẫn cần đến những chiếc xe ba bánh không lớn không nhỏ này.
Tống Trường Lâm hạ quyết tâm làm, anh nắm chặt ba nghìn đồng trong túi mà vợ anh mới đưa, cùng Lưu Hải Sơn đi ra ngoài mua xe ba bánh.
Không nói đến chuyện anh đi chọn xe, nói đến chuyện Trương Xảo Phương ở nhà thấy chồng vui vẻ thoái mái đi, cô tiếp tục ngồi trên kháng thêu hoa, đối với cô bây giờ thêu hoa không còn chỉ là kiếm tiền mà nó cũng là một loại ham thích, nếu không thì quả thật mỗi ngày cô không có chuyện gì để làm.
Thêu thêu, đột nhiên cô lại nhớ đến kinh nguyệt của cô tháng nào cũng đến, nhưng đến hôm nay còn chưa thấy mặt, theo lí thuyết thì đáng lẽ phải đến rồi mới đúng? Chẳng lẽ. . .?
Trương Xảo Phương xúc động đến mức không để ý đến việc thêu hoa, cô ném kim tuyến xuống lập tức nhắm mắt lại kiểm tra tình trạng cơ thể mình.
Một lát, cô hưng phấn mở mắt ra, kinh ngạc và vui vẻ vuốt ve bụng mình, cô biết bản thân cô phải làm mẹ rồi? Hơn nữa vừa rồi khi cô kiểm tra sinh mệnh trong bụng, hình như không phải chỉ có một nhóc con?
Nghĩ đến có thể là nữu nữu hoặc bảo bảo, cô vui vẻ cười: Nhiều cũng tốt, đứa nhỏ không chê ít, càng nhiều càng tốt.
Trương Xảo Phương biết mình mang thai, cô cũng không thêu hoa, cô cuốn bức tranh lại nhét vào tủ, chuẩn bị xuống giường làm đồ bổ cho mình, thật ra đời trước khi cô biết mình mang thai cô đã nghiên cứu không ít sách về phương diện này, cô luôn nhớ kĩ những biện pháp để chăm sóc và nuôi dưỡng tốt đứa nhỏ, đáng tiếc, đời trước cô không có cái duyên đó, cũng không ngờ đời này lại có cơ hội để dùng đến?
Ừ, trước tiên cô phải đi mua chút đồ tươi mới có linh khí để ăn, lqd, chỉ cần linh khí trong cơ thể cô sung túc, cho dù không thể bồi dưỡng đứa nhỏ thành cao thủ tu chân, nhưng cũng có thể để đứa nhỏ giống cô – tinh lực đều dư thừa, sức khỏe tốt, không có việc gì cũng có thể báo thù, gài bẫy người khác, đánh giá một chút qua ánh mắt cũng vẫn có thể.Nói là làm, cô nhanh chóng đi mua đồ ăn.
Tống Trường Lâm lái xe về nhà thì phát hiện trong nhà không có người, anh để Lưu Hải Sơn ở nhà xem, còn anh thì chạy ra ngoài tìm vợ, trong xương cốt mỗi người đàn ông đều thích xe, cho dù xe này cũng không phải loại đẳng cấp, nhưng anh mua xe mới anh vẫn muốn được chia sẻ với vợ mình đầu tiên, kết quả anh vừa đi tới cửa thì thấy vợ anh xách một túi hoa quả và cá sống gương mặt vui vẻ đi về.
“Xảo Phương, đây là xe mới của chúng ta, em nhìn xem thế nào?” Tống Trường Lâm nhận những túi đồ trong tay vợ, anh vui vẻ để vợ anh ngắm chiếc xe dựng ven đường.
Trương Xảo Phương nhìn chiếc xe ba bánh mới tinh, cô cười càng rực rỡ: “Xe này thật đẹp mắt.” So với những chiếc xe cô đã nhìn thấy ở trên đường còn đẹp hơn nhiều.
Cô cũng không nghĩ lại, đây là xe mới tất nhiên sẽ tốt hơn những chiếc xe đã chạy một thời gian kia rồi.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh cũng thích, trong lòng anh càng thêm vui vẻ, anh xách xách đồ ăn trong tay, cười nói: “Em mua nhiều đồ ăn như vậy, trưa nay muốn chúc mừng một phen sao?”
Trương Xảo Phương vừa nghe xong, thần bí cười nói: “Đúng là muốn chúc mừng, nhưng không phải vì mua xe mới.”
“Vậy thì vì sao?” Tống Trường Lâm có chút nghi ngờ? Mua xe mới không phải là chuyện vui lớn nhất trong nhà sao?
“Em mua đồ ăn là để ăn mừng, anh phải làm cha rồi.” Trương Xảo Phương để cho chồng cô một niềm vui lớn rồi lại xoay người tiếp tục ngắm xe mới.
Cha, ba ba? Tống Trường Lâm ngây dại, mấy gói to trong tay nháy mắt đã rơi tán loạn trên đất.
“A? Hoa quả của em. . .” Trương Xảo Phương vừa định nhặt lại hoa quả thì lại bị chồng ôm chặt lấy.
“Xảo Phương, em có rồi sao? Chúng ta có con trai rồi sao?” trong lời nói của Tống Trường Lâm là vui vẻ và không dám tin, phải biết là qua mấy tháng nữa anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, lúc này anh biết bản thân được làm cha, sao anh có thể không vui vẻ được cơ chứ?
“Đúng là em mang thai, nhưng không ai có thể nói với anh là trong đó nhất định là con trai chứ?” Trương Xảo Phương bị chồng ôm chặt, miệng trả lời chồng nhưng hai mắt cô vẫn khẩn trương nhìn về phía ngã tư đường hai bên, đây là giữa đường người đến người đi, nếu có người nhìn thấy thì cô biết giấu mặt vào đâu chứ?
“Giống nhau, đều giống nhau, con trai con gái đều được.” Tống Trường Lâm nghĩ đến trong bụng vợ anh có đứa nhỏ, anh vội vàng buông vợ ra, nhưng tay anh vẫn giữ lấy vai vợ, lo lắng nói: “Làm sao mà biết được? Em không thoải mái ở đâu sao?” Anh nhớ người ta nói mang thai sẽ có phản ứng, vợ anh cũng có phản ứng sao?
“Vấn đề này chúng ta vào nhà rồi nói được không?” Hai người đứng ở cồng chính nói đến việc riêng tư của phụ nữ khiến cô thấy rất ngại ngùng.
“A, đúng đúng, bây giờ em phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” Tống Trường Lâm không ngừng gật đầu, vội vàng đỡ vợ anh vào nhà.
“Đồ ăn của em.” Trương Xảo Phương tức giận đẩy chồng ra, muốn nhặt đồ ăn, cô đi cả quãng đường cũng không làm rơi, anh lại khen ngược, đến cửa nhà còn làm rơi của cô.
“Anh nhặt, để anh nhặt, sau này những công việc phải ngồi ngàn vạn lần em đừng có làm, chờ anh về nhà sẽ làm.” Tống Trường Lâm cẩn thận dặn dò vợ anh rồi ngồi xuống nhặt chỗ đồ ăn rơi tán loạn và cá lên.
timviec taitro
Trương Xảo Phương mặc kệ chuyện có ngồi hay không ngồi, cơ thể cô tốt như nào cô là người rõ ràng nhất, có chạy mười vòng quanh sân cũng không phải vấn đề, vậy mà anh lại khẩn trương như vậy? Trương Xảo Phương thấy chồng nhặt hoa quả lên, cô vội vàng xách lên nhìn một cái, thấy táo vào hồng bên trong đều nguyên vẹn, lúc này mới yên tâm trừng mắt lườm chồng một cái, trách móc nói: “Anh cũng không biết cẩn thận một chút.”
“Ha ha, là anh sai, em đừng nóng giận.” Hiện tại Tống Trường Lâm không hề tức giận, mặc cho vợ anh tùy tiện mắng, thoải mái lườm, muốn nói gì thì nói.
“Chị dâu về rồi ạ? Tại sao còn chưa vào nhà?” Hai vợ chồng Tống Trường Lâm không ở nhà, Lưu Hải Sơn cũng ngại không vào nhà mà ngồi luôn ở ngoài phòng đợi. Anh ngồi ngoài phòng khoảng hai phút, nghĩ đợi bên ngoài thêm chút nữa, kết quả là anh lại nghe được tiếng hai vợ chồng đang nói gì đó ở cổng.
“Hải Sơn, anh phải làm cha rồi.” Trong lòng Tống Trường Lâm tràn đầy vui mừng vội vàng công bố tin tức tốt này với Lưu Hải Sơn.
“Thật sự?” Lưu Hải Sơn mừng rỡ, kinh hỉ qua đi anh vội vàng lắc mình nhường đường, miệng còn không ngừng nói: “Chị dâu mau vào nhà nghỉ ngơi một lát, chúng ta bây giờ là song hỉ lâm môn, vui mừng gấp bội đó.” Làm việc gì cũng luôn chú ý đến điềm tốt, bên này vừa mua xe, trở về nhà lại thấy vợ có thai, có thể thấy được anh Tống mua xe này rất tốt, sau này nhất định có thể kiếm được nhiều tiền.
“Ha ha, đúng, vui mừng gấp bội, vui mừng gấp bội.” Tống Trường Lâm cũng vui vẻ đến mức không biết phải biểu hiện như thế nào, trên mặt chỉ còn nụ cười ngây ngô.
Lưu Hải Sơn thấy anh hộ tống vợ vào nhà mà giống như nhìn quốc bảo, anh cười nói: “Chị dâu, em còn có chút việc, em đi trước, anh Tống, ngày mai chúng ta gặp nhau ở chợ nha.” Đừng nhìn anh nhỏ tuổi hơn Tống Trường Lâm, anh hiểu rõ tâm trạng lúc mới làm cha, lúc này việc muốn làm nhất chính là cả hai vợ chồng cùng nhau chia sẻ một chút, anh không nên ở đây làm bóng đèn.
Tuy rằng Tống Trường Lâm vui vẻ đến mức đầu thành tương hồ, nhưng anh vẫn biết đây là Lưu Hải Sơn muốn cho hai người có không gian riêng, anh vui tươi hớn hở tiễn người ra cửa, đóng cửa lại, vô cùng lo lắng chạy vào nhà.
“Xảo Phương, mau, mau, để anh sờ một chút, sờ sờ con trai chúng ta lớn bao nhiêu rồi?”
Lớn bao nhiêu rồi hả? Trương Xảo Phương giật giật khóe miệng, cô không nói gì mà nhìn chồng cô đang trẻ con ghé vào bụng cô, anh bắt đầu tìm kiếm cái gọi là con trai của anh.
Trương Xảo Phương thấy vị này càng tìm càng hăng hái, lỗ tai cũng sắp úp lên bụng cô rồi? Cô không biết làm sao nói: “Trường Lâm, nó còn chưa được một tháng mà.” Anh có thể nghe được âm thanh gì đó thì mới là lạ đó.
A, thật ra chính cô cũng có thể cảm nhận được, sinh mệnh trong bụng cô rất mạnh mẽ, nhưng chính cô cũng không nói với anh, cô chuẩn bị để vui vẻ một mình.
Tống Trường Lâm vừa sờ, vừa nghe lại mân mê một lúc lâu, tâm trạng hưng phấn cũng từ từ bình tĩnh lại, trong lòng anh tính toán ngày, có chút buồn bực nói: “Đúng vậy, còn chưa đến một tháng đâu, còn khoảng chín tháng nữa mới sinh được.” Trong lòng anh cũng rất gấp, anh chỉ hận không thể gặp đứa nhỏ ngay.
“Ha ha, thật ra đứa nhỏ rất ngoan, anh xem, nó biết ba ba không đi, mỗi ngày có thể ở cùng nó, cho nên nó đến ngay, quá thông minh.” Trương Xảo Phương luôn luôn quan điểm là chồng cô là tốt nhất, tất nhiên đứa nhỏ của cô cũng thông minh nhất.
Làm mẹ luôn như vậy, làm ba cũng giống thế, bàn tay Tống Trường Lâm vẫn lưu luyến vuốt ve bụng vợ, anh gật đầu đồng ý, nói: “Anh cũng cảm thấy như vậy, nhà chúng ta hôm nay vừa mua xe mới, về nhà lại biết có đứa nhỏ, đứa nhỏ này rõ ràng đang vội đúng không? Sau này nhất định sẽ có tiền đồ.” Có trời mới biết tiền đồ và việc anh mua xe có mấy xu quan hệ.
Tuy rằng không biết lí luận kiểu gì, nhưng không chịu nổi hai vợ chồng đều nghĩ như vậy, Trương Xảo Phương vui rạo rực gật đầu, thế nào cũng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình tốt.
Hai vợ chồng không biết xấu hổ tự khen đứa nhỏ, cuối cùng Tống Trường Lâm cũng nhớ đến vợ anh đang mang thai, phải ăn ngon, anh vội vàng ra ngoài làm rửa sạch hoa quả mang vào, rồi mới tiếp tục đi làm cá. Vợ anh nói mang thai ăn cá sống thì đứa nhỏ sẽ thông minh, vì con của anh được thông minh, từ hôm nay trở đi, ngày nào anh cũng sẽ mua cá sống về cho vợ.
Trương Xảo Phương ăn xong cơm trưa chồng cô làm, cô lại được chồng khuyên đi nghỉ ngơi, Tống Trường Lâm ra ngoài gọi điện thoại cho cha mẹ báo tin vui, thật ra điện thoại nên gọi từ sớm, cũng không nhất định vì cái gì, nhưng anh vẫn không dám gọi, hôm nay cũng là đúng lúc, vợ anh mang thai, anh lại mua xe mới, vui mừng gấp bội, lúc này mới có thể bù lại tiếc nuối trong lòng cha mẹ đúng không?