Mẹ Tống đưa đứa nhỏ ra ngoài tản bộ về, thấy bạn già đang ngồi ở gian ngoài hút thuốc, bà không nhịn được cười nói: “May mà con dâu tôi mua cho tôi cái xe đẩy nhỏ, tôi trông Nữu Nữu cũng bớt được bao nhiêu là việc. Chị dâu nhà họ Vương cũng trông cháu trai nhà họ, thắt lưng luôn đau đến chua xót, mỗi lần tôi cho đứa nhỏ ra ngoài là lại khiến mấy bà ấy hâm mộ muốn hỏng.” Mấy người này hâm mộ từ năm ngoái đến năm nay, mỗi lần thấy bà đi ra ngoài đều cảm thấy những ánh mắt thèm thuồng.
“Tôi cũng muốn có cháu trai, cho dù thắt lưng đau đến muốn đứt thì tôi cũng đồng ý.” Cha Tống xụ mặt thả khói thuốc, nhưng thấy cháu gái nhỏ đưa cánh tay nhỏ đòi sữa, ông vẫn vội vàng lấy bình sữa đến để cô bé con có thể uống.
“Ông gấp cái gì chứ? Chúng ta cũng nhanh chóng. . .” Bà đang nói thì nghe thấy tiếng loa vang lên: “Người trong nhà Tống Tân Hoa đến nghe điện thoại, người trong nhà Tống Tân Hoa đến nghe điện thoại. . .”
“Điện thoại? Bà đi nhanh đi, đi nhanh đi, nhìn xem có phải Trường Lâm gọi về không?” Cha Tống nhận xe đẩy nhỏ trong tay bạn già, ông vội vàng để bạn già đi nghe điện thoại. Mỗi ngày ông đều bấm ngón tay tính ngày, tính ra cũng là mấy ngày nay rồi. . .
Mẹ Tống cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chạy về phía ủy ban của thôn, bà vừa bước vào thì thấy cán bộ thôn cười với bà: “Là Trường Lâm nhà bà gọi về đấy, bà nhanh đi nghe đi.”
“Ai cơ?” Mẹ Tống nghe thấy thật sự là con trai gọi về, bà kích động cầm tai nghe: “Trường Lâm sao?”
“Mẹ ơi, Xảo Phương sinh rồi, Xảo Phương sinh rồi, sinh hai con trai, cả hai đều là con trai. . .” mẹ Tống nghe thấy giọng nói kích động trong điện thoại, nước mắt bà nhanh chóng chảy xuống, giọng nói của bà cũng run run xác nhận lại: “Sinh rồi sao? Đều là con trai à? Hai bé đều là con trai sao?” Bà có cháu trai, cuối cùng bà cũng có cháu trai rồi?
“Vâng, mẹ, hai bé đều là con trai, vừa sinh xong, đang ở bệnh viện lớn đó, mẹ con đều bình an, hai đứa nhỏ đều rất tốt.” Tống Trường Lâm nhớ đến hai đứa nhỏ của anh đều nhếch cái miệng nhỏ nhắn, anh vui đến mức sắp không phân biệt được nam bắc rồi.
“Ai, tốt quá, tốt quá, tốt quá, mẹ về nói cho cha con, mẹ về nói cho cha con.” Bà hiểu rõ hơn bất cứ ai về chuyện lão già ở nhà ngóng trông cháu trai thế nào, đây chính là gốc rễ nhà họ Tống bọn họ đó.
“Trường Lâm, con chăm sóc Xảo Phương cho tốt, trăm ngàn lần đừng làm nó mệt, đừng khiến nó bị lạnh, mẹ lập tức gọi cho chị con, ngày mai chị con sẽ đến.” Bây giờ con dâu thứ hai là đại công thần của nhà họ, trong lòng mẹ Tống, địa vị của Trương Xảo Phương cũng bay lên theo đường thẳng tắp.
“Vâng, mẹ, mẹ yên tâm, vợ Hải Sơn cũng đã sinh một đứa nhỏ, cô ấy cũng đang ở đó giúp đỡ chăm sóc, đúng rồi, tí nữa mẹ nói với mẹ vợ con một tiếng, mấy hôm trước mẹ vợ con còn bảo gần đây có thời gian sẽ qua.” Trong nhà cũng rộng, chỉ cần có người đến giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, đến bao nhiêu anh cũng không sợ.
“Được, mẹ phải đi ngay, hai ngày con phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt cho mẹ.” Cháu trai a, cháu trai béo của bà, trong lòng bà đang rất vội, chỉ hận bản thân bà không thể tự đi một chuyến.
Mẹ Tống dặn dò mọi chuyện xong vội vàng cúp điện thoại,lqd, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
“Thím Tống, thím không sao chứ?” Một cô vợ nhỏ cùng thôn với bà nhìn thấy một người luôn chậm rì rì như thím Tống lại còn chạy khiến người ta có chút lo lắng quan tâm hỏi.
“Thím không sao, không có chuyện gì, là vợ Trường Lâm nhà thím sinh cho thím hai cháu trai, ha ha, thím có cháu trai rồi.” Mẹ Tống cũng không chờ nhìn rõ người này là ai, bà vui vẻ kéo tay đối phương chia sẻ chuyện tốt này.
“Ôi, đây chính là đại hỷ đó? Hai bé đều là con trai sao? Chúc mừng thím, chúc mừng thím.” Thêm người chính là chuyện mừng, huống chi một lần còn thêm những hai người.
“Ha ha, đợi ngày mai thím sẽ chia kẹo mừng cho mọi người, thím đi trước nhé.” Trên đường mẹ Tống gặp ai cũng nói, bà chỉ hận không thể nói cho toàn bộ người trong thôn biết, nhà họ Tống nhà bà có hậu rồi, đến cửa nhà, bà chưa mở cổng đã hô lên: “Lão già à, Xảo Phương sinh rồi, sinh hai thằng nhóc, chúng ta có cháu trai rồi.”
Cha Tống cũng nóng lòng, ông đang đẩy đứa nhỏ lắc lư trong sân, vừa nghe thấy tin này đến đứa nhỏ ông cũng không đẩy nữa, vội vàng đi đến nắm vai bạn già hỏi: “Thật sao? Thật sự cả hai đều là thằng nhóc sao?”
“Thật sự, thật sự, sáng hôm nay vừa mới sinh xong, ba mẹ con đều bình an, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện đó.” Mẹ Tống không ngừng gật đầu, từ lúc nghe được tin này miệng bà không thể khép được, từ ủy ban thôn về đến nhà bà vẫn luôn vui vẻ.
“Nhà họ Tống cuối cùng cũng có hậu rồi? Tôi có cháu trai rồi?” Khóe mắt cha Tống có chút hồng, ông xoay người vào nhà thắp hương trước ảnh chụp của cha mẹ, ông có cháu trai, cho dù có chết cũng có thể nhắm mắt rồi.
Mẹ Tống nhìn thời gian, bế Nữu Nữu vào trong buồng, sau đó nói với bạn già: “Ông trông đứa nhỏ một chút, tôi đến nhà bà thông gia nói một tiếng, Trường Lâm nói, bà thông gia bảo thời gian này có thể giúp chăm sóc đứa nhỏ, tôi nhanh chóng nói với bọn họ, bọn họ cũng có thể sắp xếp sớm một chút.”
Nói xong, bà lại chạy thẳng đến nhà họ Trương, hai vợ chồng già nhà họ Trương vừa nghe con gái sinh, con sinh hai thằng nhóc, ông bà cũng vui mừng, mẹ Trương càng vội vàng chuẩn bị đồ đạc, để tí đi luôn. Bây giờ là mười giờ, bà vào đến trong huyện cũng có thể bắt chuyến xe lúc một rưỡi chiều, khoảng sáu, bảy giờ tối là đến nơi, đỡ phải để người ngoài chăm sóc con gái bà qua đêm, con gái bà bây giờ còn chưa tiện.
Tứ Nha vừa nghe muốn đi xa cũng vội vàng tỉnh táo, thu dọn đồ đạc muốn đi theo lại bị mẹ cô mắng cho một trận: “Con yên tĩnh ở nhà đợi cho mẹ, chị gái con bây giờ đang phải chịu tội đó, con đi có thể giúp trông đứa nhỏ hay giúp nấu cơm? Anh rể con sao có thời gian quản con chứ? Con thành thật đợi ở nhà đi, không cho đi đâu hết.”
Mẹ Tống thấy nhà bà thông gia nhanh chóng chuẩn bị, bà cũng vội và về nhà gọi cho con gái, cuối cùng bà vừa vào đến nhà thì thấy cha Tống đã thay xong quần áo, chuẩn bị một túi hành lí đang ngồi chờ bà về nhà.“Ông, ông muốn đi đâu?” Không phải giống bà đang nghĩ chứ?
“Bà chuẩn bị một chút, hai chúng ta đi thăm cháu trai.” Muốn ông đợi đến lúc mừng năm mới sao? Ông không đợi được, đây là cháu trai của ông đó. Diễn-đàn-lê-quý-đôn
“Thăm cháu trai?” Bà nhìn Nữu Nữu ở bên cạnh, không thể tin được mà hỏi lại: “Nhưng Nữu Nữu phải làm sao bây giờ? Ai trông cháu?” Ông bà không thể để Nữu Nữu ở nhà trông nhà được đúng không?
“Bà mau thay quần áo đi, tôi đã nói với chị Lan hàng xóm rồi, hai ngày này để Chi Hiếu đến nhà họ ăn cơm, để lại chìa khóa cho đứa nhỏ là được, tí nữa lên huyện để Nữu Nữu lại cho vợ chồng Trường Vinh, con gái của nó có gì mà không trông được?” Tóm lại là không có chuyện gì có thể quan trọng bằng việc ông đi thăm cháu trai, ông chờ cháu trai đến mòn cả con mắt rồi.
“Nhưng mà, vợ chồng Trường Vinh còn phải. . .” bà đang muốn nói con trai và con dâu của bà còn phải làm việc, nếu phải trông thêm đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?
“Trường Lâm không phải làm việc sao? Xảo Phương không phải thêu hoa sao? Người ta còn có hai đứa nhỏ kìa, chúng nó thì tính cái gì?” Hơn nữa, ông cũng không bảo bọn chúng phải luôn mang theo, chúng chỉ cần trông mấy ngày, hai vợ chồng già bọn họ đi thăm cháu trai xong sẽ trở về, có chuyện gì lớn đâu chứ? Thật sự là càng ngày càng kì quái.
Mẹ Tống thấy bạn già đã quyết định, bà cũng thấy bất đắc dĩ, bà chuẩn bị đồ dùng cần mang theo, lại chuẩn bị cả bao to đồ dụng của Nữu Nữu, đúng lúc có thể cùng đi với mẹ Trương, ba người mang theo một đứa trẻ trực tiếp đi lên huyện.
Không nói đến chuyện Từ Tiểu Mai thấy con gái bị trả về thì trong lòng khó chịu như nào, nói đến chuyện Tống Trường Lâm lái xe đến đón mọi người, anh ngạc nhiên khi thấy cả nhóm người, lại thấy ngay cả cha anh cũng đến khiến anh càng thấy thụ sủng ngược kinh, lúc anh đi lính cha anh cũng chưa từng đưa anh đi, hôm nay vợ anh sinh đứa nhỏ mà cha anh lại tự mình đến thành phố A sao?
Cha Tống thấy ánh mắt ngạc nhiên của con trai khiến ông cảm thấy có chút không được tự nhiên, lạnh mặt nói: “Con mau lái xe của con đi, cha còn nóng ruột gặp đứa nhỏ.” Nếu không phải vì cháu trai của ông thì ai thèm đến gặp anh chứ?
“À, vâng, mọi người lên xe đi.” Bởi vì chỗ ngồi trên xe không đủ, không thể chứa được nhiều người như vậy, Tống Trường Lâm lái xe kéo theo cha anh ngồi cùng, để ba người là mẹ anh, mẹ vợ và chị anh ngồi phía sau, mấy người nhanh chóng đến bệnh viện.
Mọi người vừa vào phòng bệnh thì thấy Trương Xảo Phương đang ngồi uống cháo tiểu mễ, cháo tiểu mễ bỏ thêm trứng gà, nếu không có tình huống đặc biệt nào thì đây sẽ là thức ăn cố định trong cả tháng tới của cô.
“Mẹ, mẹ đến rồi à. . .” Trương Xảo Phương vừa thấy mẹ cô vào, nụ cười trên mặt vừa hiện lên đã bị bóng dáng của cha chồng ở phía sau dọa sợ “Cha?” Sao cha chồng cô lại đến đây? Cảm giác rất kì quái.
“Xảo Phương, cơ thể con thế nào rồi?” Tuy trong lòng cha Tống đang gấp đến không chịu được, nhưng ông vẫn nhẹ nhàng chào hỏi với con dâu, đây chính là công thần nhà họ, một lần sinh cho ông hai cháu trai, sao ông không quan tâm được chứ?
“Ha ha, cơ thể con tốt lắm ạ, cha không cần lo lắng cho con đâu, à, cha, cha mau nhìn đứa nhỏ này, chúng vừa tỉnh đấy.” Trương Xảo Phương thấy gương mặt dịu dàng của cha chồng khiến cô cảm thấy hơi không quen, cô suy nghĩ một chút cũng biết nhất định cha chồng cô đến không phải vì thăm cô, cô vội vàng chỉ vào đứa nhỏ ở bên cạnh, để cha chồng cô qua xem.“Được, được.” Cha Tống cảm thấy trong lòng ông đang nóng hầm hập, vừa nghe thấy lời này ông cũng không khách sáo nữa, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía cái giường bên kia.
Ông vừa cúi đầu, người luôn nghiêm túc như ông mà cũng nở nụ cười khiến nếp nhăn trên mặt ông càng rõ ràng hơn: Ai ôi, sao dáng vẻ hai đứa nhỏ này lại dễ nhìn như vậy chứ? Nhìn cái mũi này xem, rồi ánh mắt này? Rõ ràng không khác lắm so với Trường Lâm, nhưng nhìn sao cũng thấy dễ nhìn hơn so với cha chúng, lớn lên nhất định là hai chàng trai hào hoa phong nhã, quả thực là quá chọc lòng người.
Cha Tống vừa bước vào còn khách sáo nói hai câu, nhưng mẹ Trương thì không hề khách sáo với con gái, bà vừa vào phòng đã đi thẳng đến giường của hai đứa nhỏ, trong lòng bà đang vui vẻ rạo rực nhìn hai cháu ngoại nhỏ, sau đó bà mới quay đầu quan tâm đến con gái: “Tam nha, con cảm thấy thế nào rồi? Trong điện thoại các con cũng không nói rõ ràng, cha con còn luôn lo lắng con phải chịu khổ đấy, mẹ nghe nói buổi sáng con vừa chuyển dạ là sinh luôn à? Thật sự nhanh như vậy sao?” Mẹ Trương có chút không tin được, đẻ một đứa cũng không thể thống khoái như vậy, như vậy cũng quá nhanh đi? Có phải con phải chịu đau hai ngày rồi sáng nay mới đến không?
“Thật sự con không hề khổ, hai đứa nhỏ rất ngoan, buổi sáng con mới vừa cảm thấy đau bụng, đến viện, vào phòng bệnh, bác sĩ còn chưa kịp đến thì con đã sinh rồi.” Trương Xảo Phương thân thể tốt, hơn nữa lúc sinh cũng không khí nhiều sức, cho nên cô chỉ cần ngủ một giấc dậy đã thoải mái ngồi dựa trên giường, vừa nhìn qua cũng giống như những người bình thường.
“Nhanh như vậy sao?” Mẹ Trương thật sự bị dọa sợ bởi tốc độ sinh sản như vậy.
“Ha ha, đúng vậy đấy ạ, cháu vừa thấy chị dâu nói muốn sinh, cháu còn muốn bảo chị ấy vẫn còn sớm, kết quả là chưa đến hai phút, đứa nhỏ đã ra ngoài rồi.” Mã Ngọc Trân lấy cặp lồng cơm trên bàn, muốn đút cho Trương Xảo Phương ăn, dù sao thì ai đến cũng vậy, không thể làm muộn chuyện ăn uống của sản phụ được.
“Để chị làm, chị làm, mấy ngày nay đã làm phiền em nhiều rồi, lúc chị ở đây thì em nghỉ ngơi chút đi, sau này khi mấy người nhà chị không ở đây thì chúng ta còn phải nhờ em nhiều.” càng ngày Tống Trường Hà càng biết ăn nói hơn, chị nhanh chóng nhận cặp lồng cơm trong tay đối phương, và bắt đầu đút cháo cho em dâu. Chị đến đây là để chăm sóc Trương Xảo Phương khi cô ở cữ, người trong nhà ở đây, đương nhiên chị không thể để người ngoài phải bận rộn được.
Hai người mẹ vừa nghe vậy cũng bắt đầu kéo Mã Ngọc Trân nói đến chuyện nhà, khách sáo quan hệ, chờ khi hết tháng ở cữ mọi người đều phải về nhà, nếu vợ chồng Tống Trường Lâm có chuyện gì cũng phải nhờ đến người ta.
Tống Trường Lâm thấy mấy người phụ nữ nói chuyện vui vẻ, vợ anh được chị gái anh chăm sóc nên cũng đang ăn rất tốt, anh lặng lẽ đi đến trước mặt cha anh, nhẹ giọng cười nói: “Cha, cha thấy thế nào? Giống con không cha?” Hải Sơn nói hai đứa nhỏ lớn lên nhất định sẽ giống anh, mặc dù có chút xin lỗi vợ anh vì cô phải vất vả, nhưng ah vừa nghe xong cũng thấy rất vui vẻ.
“Giống, giống con.” Cha Tống nhìn chằm chằm vào hai cháu trai, nhìn đứa này một chút lại nhìn đứa kia một chút, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, ông vừa nghe thấy con trai hỏi, ông cũng gật đầu theo bản năng, nhưng khi ông trả lời xong nhìn lại gương mặt của hai đứa nhỏ rồi nhìn gương mặt của con trai rồi lập tức phản đối nói: “Đẹp hơn con, ngũ quan của con quá cứng rắn, có chút giống ông nội con, hai đứa nhỏ này giống như cha lúc còn trẻ, cha lớn lên giống bà nội con, tương đối dễ nhìn.” Cho nên cháu trai của ông dễ nhìn như vậy là nhờ vào ông, là công lao của ông.
“Phốc. . . khụ khụ.” Trương Xảo Phương đang ăn cháo, vì tai cô quá thính nên mới nghe thấy và bị sặc, náo loạn lúc lâu hóa ra hai đứa nhỏ thanh tú không phải vì người mẹ như cô, mà là công lao của cách đời, giống như ông nội chúng? Đây là đạo lí gì vậy?
“Xảo Phương, sao thế?” Tống Trường Lâm vừa nghe thấy vợ anh ho khan, vội vàng đi qua hỏi thăm, vợ anh vừa sinh xong, chấn động như vậy thì đau lắm.
“Không, không có chuyện gì?”Trương Xảo Phương ôm bụng, vì chấn động nên có chút đau, cô cười cười lắc đầu với chồng cô. Cô có thể giải thích được việc bố chồng cô trông ngóng cháu trai, chỉ là cô không ngờ, cha chồng cô luôn nghiêm túc vậy mà cũng có lúc tự kỉ?A, cô nhìn về phía người chồng đang đổ nước cho cô, trong lòng cô có chút lo lắng, từ trên người chồng cô cũng thấy được, tự kỉ này rõ ràng có di truyền, con trai của cô lớn lên cũng như vậy sao?
Mã Ngọc Trân thấy người nhà họ Tống cũng đã đến, cô cũng thoải mái, dù sao có người ngoài như cô ở đầy thì người ta cũng không thoải mái, cô vẫn nên đi sớm thì hơn.
Tống Trường Lâm làm theo lời bác sĩ dặn, đi pha sữa bột cho con trai anh, nhìn hai cậu nhóc uống vài miếng đã không uống nữa, anh cũng bỏ qua một bên.
Thật ra nhà anh có thể không cần mua sữa bột, bác sĩ nói từ nhỏ hai cậu nhóc đã được cung cấp đủ dinh dưỡng, lại nói một dãy phòng bệnh đều là sản phụ, đứa bé nhỏ như vậy nhờ người khác cho bú hai miếng là có thể đợi được đến khi Trương Xảo Phương xuống sữa, nhưng Trương Xảo Phương không đồng ý, con trai của cô không cần phải đi ăn sữa của người khác. Cô quyết định mua sữa bột, nếu không đói bụng thì chờ, cơ thể cô như nào cô là người rõ ràng nhất, nuôi hai cậu nhóc này là chuyện không thành vấn đề.
Đứa nhỏ ăn xong, lúc này mới đến lượt người lớn, Tống Trường Lâm muốn đưa mọi người đến quán cơm ăn một bữa, nhưng mấy người kia nói gì cũng không nghe, mọi người đều cảm thấy đến quán cơm quá tốn tiền. Sau này nhà Tống Trường Lâm phải nuôi hai đứa nhỏ, là gánh nặng lớn, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì phải tiết kiệm.
Tống Trường Lâm cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh trực tiếp đi mua chút lương khô, mọi người đều ở phòng bệnh ăn, sau đó mọi bắt đầu sắp xếp xem đêm nay ai ở lại viện.
Mẹ Trương cảm thấy bà là mẹ đẻ của con gái, Tam nha vừa sinh xong, còn không tiện, bà ở lại là hợp lí nhất.
Tống Trường Hà cảm thấy chị là người trẻ tuổi, những chuyện như thức đêm thì chị là người hợp nhất.
Mẹ Tống cảm thấy bà chỉ ở đây được mấy ngày, bây giờ hẳn nên để bà ở lại, dù sao thời gian dài sau này cũng phải nhờ đến những người kia, phía sau còn phải mệt mỏi.
Ba người nhìn nhau, ai cũng muốn ở lại.