“Hai thằng nhóc này rất ngoan, nếu không phải nửa đêm xảy ra chút chuyện thì con nghĩ hai thằng nhóc này có thể yên tĩnh ngủ đến hừng đông.” Tống Trường Lâm nhớ đến chuyện anh có một đôi con trai bảo bối, anh không nhịn được lại bắt đầu cười ngây ngô.
“Gặp chuyện không may sao? Xảy ra chuyện gì? Là cháu trai của cha có chuyện sao?” Cha Tống luôn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc cũng không thể giữ nổi, ông tóm lấy tay con trai, nóng ruột hỏi.
“Không phải ạ, là phòng bệnh khác. . .” Tống Trường Lâm thấy thời gian còn sớm nên anh dứt khoát ngồi xuống ghế kể lại chuyện đã xảy ra.
Hai vợ chồng già vừa nghe đến chỗ có người trộm đứa nhỏ, mà còn đến phòng mình ngồi, lúc này hai ông bà đều cảm thấy nóng ruột, mẹ Tống không ngừng vỗ ngực nói: “May mà hôm qua chúng ta để mẹ vợ con và Trường Hà ở lại, nếu ít người ở lại thì không chừng lúc con về cũng không nhìn được đứa bé rồi? Con mau lên, đừng có ngồi nữa, mang theo đồ đi nhanh lên, cả phòng đều là phụ nữ mà con cũng yên tâm được à? Vậy mà con có thể thoải mái ngồi ở nhà thế này, con ngồi yên ổn thật đấy?” Mẹ Tống nói xong câu cuối là bắt đầu quay sang mắng con trai, sau đó nhét đồ vào tay anh, rồi đuổi anh đi.
Tống Trường Lâm không biết phải nói gì, đây không phải tại cha mẹ anh hỏi thì anh mới nói sao? Tại sao bây giờ lại thành anh không chịu quan tâm, ngồi thật yên ổn thế này? Anh cũng không thể phản bác được, bất đắc dĩ mang theo đồ đạc rời đi, lái xe đến bệnh viện đưa cơm cho vợ anh.
Anh vào phòng bệnh mới phát hiện, gia đình hôm qua bị trộm đứa nhỏ đang ngồi trong phòng, vừa thấy anh về, người đàn ông đã đứng lên cúi gập người: “Anh trai, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh thì có thể tôi không thể tìm được con nữa rồi.” Người đàn ông nói xong câu cuối cùng, giọng nói có chút nghẹn ngào, nghĩ đến tâm trạng nổi điên tối qua, đôi mắt anh lại đỏ lên.
Người đàn ông này là Từ Đức Minh, hai vợ chồng cũng không phải người địa phương, vốn hai người cũng tính toán xong là trước ngày sinh hai ngày thì người trong nhà sẽ tới, nhưng không ngờ vợ anh lại sinh trước mười ngày? Đồng nghiệp thì anh ngại không dám làm phiền người ta, kết quả lại gặp phải loại chuyện này.
“Đừng như vậy, đừng như vậy, anh xem anh đang làm cái gì? Chúng ta đều là cha mẹ, nhà ai gặp phải chuyện này mà không nóng nảy chứ?” Tống Trường Lâm lôi kéo khuyên nhủ một lát mới khuyên được đối phương không hành lễ nữa.
Có thể nhìn ra được, Từ Minh Đức rõ ràng thật sự cảm ơn Tống Trường Lâm, tuy rằng nhìn cách ăn mặc có thể biết được gia đình này cũng chỉ như gia đình anh, nhưng người ta có thể lập tức lấy ra 500 đồng để cảm ơn Tống Trường Lâm. Sao Tống Trường Lâm có thể lấy tiền này được chứ? Hai người lại đẩy đến đẩy đi một lát mới nhét được tiền này trở về.LQD
Từ Minh Đức thấy anh muốn trả thù lao mà đối phương cũng không cần, trong lòng anh cảm thấy biết ơn đến không cần nói, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng anh lại đi ra ngoài nhớ kĩ tên chiếc xe ba bánh của Tống Trường Lâm, người sinh đứa nhỏ ở tầng này anh không chú ý đến người khác, nhưng nhà họ Tống lại được mọi người chú ý, dù sao không phải nhà ai cũng có một đôi nhi tử, cùng là những người dưỡng thai, rất khó để không hỏi đến vấn đề này.
Tống Trường Lâm tiễn Từ Đức Minh, đã đi thật xa nhưng anh vẫn không ngừng nói lời cảm ơn kia xong anh mới quay lại phòng.
Vương Thu Nguyệt tóc tai bù xù, sắc mặt như tro tàn nằm trên giường, dù thế nào cô ta cũng không ngờ hai vợ chồng cô ta sẽ bị bắt? Rõ ràng hai người đều nhanh tay thu lại, rồi một tháng nữa họ cũng có một đứa nhỏ, hai người chuẩn bị làm chút buôn bán nhỏ, rồi sẽ không làm chuyện thất đức này nữa, nhưng tại sao họ lại bị bắt vào ngay thời điểm cuối cùng này chứ?
“Anh Tống, em cũng không nói lời cảm ơn nữa, nhưng sau này hai nhà đều ở trong thành, chúng ta có chuyện gì thì thường xuyên liên lạc nhé.”
Giọng nói của ai vậy? Giọng nam mang theo chút vui mừng truyền qua cửa, đôi mắt vô thần của Vương Thu Nguyệt nhanh chóng khôi phục lại thần thái, nghe tiếng cảm ơn ngoài cửa, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra người kia là ai, đây là cha của đứa nhỏ bị vợ chồng họ trộm? Cô ta sẽ không thể quên được, chồng cô ta vì đứa nhỏ của hắn mới bị bắt.
Anh ta đang cảm ơn ai? Anh Tống? Cô ta nhớ đến người đàn ông họ Tống kia nửa đêm còn đến gõ cửa phòng? Cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ, trách không được mà vợ chồng cô ta bị bắt, họ cũng không trộm đứa nhỏ cửa nhà họ Tống, kia có vẻ là anh ta ngứa tay ngứa chân?
Cô ta nhớ đến người chồng bị bắt bỏ tù, cô không nhịn được mà rơi những giọt nước mắt đau khổ, cô biết, chờ khi sinh xong đứa nhỏ này, cô cũng sẽ đi vào ngục giam cùng chồng, thật ra nếu không phải do cô ta lo lắng thật sự động thai khí thì hôm nay cô ta cũng sẽ bị đưa vào ngục giam, làm sao có thể thoải mái nằm trong phòng bệnh thế này? Cô ta nghĩ đến sau này cô ta phải ngồi tù, đứa nhỏ không có nơi nương tựa bị người khác bắt nạt, lòng cô ta lại đau giống như bị hỏa thiêu. . .
Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên hình ảnh người phụ nữ ở phòng bên cạnh đang yên tâm ngủ say, Vương Thu Nguyệt cắn chặt môi dưới, trong lòng đang hận đến không nói lên lời: Nếu quả thật có điều kiện, cô cũng muốn giống như người phụ nữ kia, hạnh phúc ngủ thoải mái không cần quản chuyện gì, nhưng cô ta lại không thể mặc kệ được? Nếu không ăn trộm đứa nhỏ của người khác thì cô ta phải lấy gì để nuôi đứa nhỏ? Cô ta lấy đâu ra tiền?
Ghen tị, phẫn hận, sợ hãi, bất lực, những cảm xúc áp trong lòng khiến cô ta nắm chặt ga giường, nhớ đến những chuyện xảy ra, cảm xúc của cô ta quá mức kích động, đột nhiên cô ta cảm thấy phía dưới có chất lỏng chảy ra, cô ta sợ hãi đưa tay xuống sờ thì phát hiện ra là. . . máu? Đứa nhỏ của cô ra, cô muốn sinh rồi sao?
“Y tá, y tá. . .”
. . . .
“Mẹ, chúng ta mau ăn cơm đi, một lát nữa con sẽ làm thủ tục xuất viện, sáng nay chúng ta sẽ về nhà.” Tống Trường Lâm vừa vào phòng đã thấy vợ anh đang ăn cơm, còn mọi người thì chưa động, anh vội vàng lấy thức ăn ra, mời mẹ vợ và chị gái ăn cơm.“Ừ, về nhà sớm một chút cũng yên tâm hơn, nơi này nhiều người quá phức tạp, về nhà yên tĩnh hơn.” Tuy rằng tội phạm đã bị bắt, nhưng lúc này rất nhiều sản phụ trong bệnh viện đều hoảng sợ, nhà ai cũng lo lắng.
Mọi người ăn xong cơm, Tống Trường Lâm nhanh chóng làm xong thủ tục, anh lấy áo bành tô cùng mũ quấn chặt vợ anh lại, sau đó mới ra ngoài tìm xe taxi, Tống Trường Hà và mẹ Trương mỗi người ôm một đứa nhỏ, cùng nhau về nhà.
Cha mẹ Tống ở nhà chờ gấp đến không chịu được, nếu không phải hai ông bà nghĩ đến chuyện thu dọn xong nhà cửa để chờ họ về thì hai người đã đến viện từ sớm rồi.
Mẹ Tống vừa thấy Trương Xảo Phương xuống xe, bà vội vàng ra ngoài đỡ con dâu vào phòng, miệng không ngừng nói: “Mẹ đã chuẩn bị tốt kháng cho con rồi, mau vào nhà nằm đi, nghỉ ngơi thật tốt một chút.”
Mẹ Trương thấy bà thông gia quan tâm đến con gái như vậy cũng thấy vui vẻ, ôm đứa nhỏ đi vào phòng.
Mẹ Trương vừa vào nhà con gái bà đã yên tâm hoàn toàn, hôm trước lúc bà đi, bạn già còn bảo bà mang theo không ít tiền, chỉ sợ trong tay con gái không có tiền, ở cữ mà vẫn phải tiết kiệm, hiện tại xem ra nhà tam nha còn mua được cả ti vi rồi? Ha ha, bạn già lo lắng vô ích rồi.
Hiếm lắm hôm nay trong nhà mới náo nhiệt như vậy, bình thường cũng chỉ có thêm vợ chồng Lưu Hải Sơn, hôm nay vui hơn, không nói đến chuyện anh có hai người con trai, cha mẹ anh, mẹ vợ, còn cả chị gái anh nữa, đúng thật là không ít người.
Tống Trường Lâm có con trai nên đang vui vẻ,lqd, lại thấy những người thân của anh đều đang ở nhà anh, Tống Trường Lâm thu xếp xong cho vợ con, lại vội vàng xoay người ra ngoài mua đồ ăn, mang theo đồ ăn về lại vội vàng để chị gái vào bếp làm, anh vừa định vào nhà nhìn vợ anh lại bị cha Tống gọi vào: “Trường Lâm, đến đây, hai chúng ta nghiên cứu tên cho bọn trẻ.” Đây chính là hai trưởng tôn của nhà họ Tống bọn họ, chuyện đặt tên tuyệt đối không được qua loa.
“Đặt tên sao ạ?” Tống Trường Lâm nghe thấy anh có thể tham gia, trong lòng rất vui mừng.
Lúc anh biết vợ anh mang thai, trong lòng anh nghĩ đến không ít tên, nhưng luôn luôn không thể xác nhận đứa nhỏ là nam hay nữa, hai đứa nhỏ cũng không biết thế nào, vậy nên chỉ có thể bỏ qua một bên, sau khi sinh đứa nhỏ anh còn chưa kịp nghĩ thì cha anh đến, thấy cha, anh cảm thấy chuyện tốt đặt tên cho con nhất định không đến lượt anh, không ngờ hôm nay cha anh lại dân chủ đến vậy?
“Cha, cha muốn đặt tên là gì, cha nói đi con nghe.” Anh nghĩ rằng cha anh lấy được một đống nhưng lại không biết đặt cái nào cho tốt? Anh không ngờ rằng cha anh lại nghiêm túc lấy ra một quyển sách, mặt trên thêu to bốn chữ “gia phả nhà họ Tống”?
“Cha, nhà chúng ta có gia phả từ bao giờ vậy ạ?” Tại sao anh lại không biết?
“Khụ khụ, con quản nhiều chuyện thế làm gì? Con chỉ cần chọn tên là được.” Cha Tống không được tự nhiên ho khan mấy cái, sau đó đưa gia phả cho con trai, ông muốn con trai chọn tên từ đó.
“Ách, cha, tại sao quyển gia phả này lại bắt đầu từ cha thế?” Lão tổ tông đâu rồi? Ông nội của anh đâu? Cha anh đang chuẩn bị mở tài khoản một lần nữa sao?
“Bảo con chọn tên cho cháu trai của cha cơ mà, sao con nói nhiều lời vô nghĩa thế?” Cha Tống có chút khó chịu rút lại quyển gia phả, bắt đầu lật mặt trên nói với con trai: “Con nhìn xem, ba anh em con đều lót chữ Trường, cháu trai của ta là thế hệ Thiên tự, phía dưới có Thiên hải, thiên thành, thiên hoa, thiên bảo hộ. . .”
Lúc cha Tống nói đến thiên bảo hộ, ông có chút do dự, nếu là hôm qua ông còn muốn tìm cho đứa nhỏ một cái tên thật đại khí, nhưng sau tối qua xảy ra chuyện khiến ông cảm thấy chuyện quan trọng nhất với hai đứa nhỏ là an toàn, ông trời bỗng chốc cho ông hai cháu trai, có phải ông nên đặt cho cháu trai cái tên không hay để giữ lại được đứa nhỏ không?
“Cha, đã là thế hệ thiên tự, sao Đình Đình không có Thiên?” Hơn nữa gia phổ nhà người ta chỉ có chữ trung gian? Tại sao đến nhà họ ngay cả tên đều trực tiếp luôn vậy?
Anh cũng không muốn nói cha anh trọng nam khinh nữ, vì chị gái anh vẫn lót chữ Trường, sao đến cháu gái lại không có rồi?
Cha Tống đang chuẩn bị mắng con trai, mẹ Tống ngồi bên cạnh lên tiếng: “Bởi vì lúc sinh Đình Đình chưa có quyển gia phổ này đâu, đây là lúc qua năm mới, biết Xảo Phương mang thai con trai, cha con cố ý đến nhà thầy Nghiêm trong thôn xin đó.” Lúc đầu bà còn tưởng bạn già đi xin tên, chưa từng nghĩ đến chuyện làm gia phả, quả thực khiến bà cảm thấy dở khóc dở cười.
“Tôi nói chuyện với con trai, bà xen vào làm gì? Nếu bà không có chuyện gì thì đi xem đứa nhỏ đi, đừng có ở đây phát ngôn lung tung nữa.” Cha Tống tức giận với bạn già, rõ ràng là có chút không nhịn được mà mất mặt.
Năm nay mới xin gia phả? Tống Trường Lâm không biết nói gì, bảo sao gia phả nhà anh mới như vậy, náo loạn hồi lâu hóa ra là mới làm.
“Cha, cha con mình chọn tên đi, tiếp tục chọn tên, con dâu ngài sinh cho ngài hai cậu nhóc kìa, cha con mình phải lựa chọn thật tốt. . .” Tống Trường Lâm giữ chặt tay cha anh vì cha anh đang muốn bạo phát, Tống Trường Lâm tiếp tục nhìn tên đệm cho con trai anh bằng chữ thiên, cũng không biết thầy Nghiêm là vị nào? Anh vô cùng nghi ngờ đối phương trực tiếp mở quyển từ điển?
“Trường Lâm, thầy Nghiêm là thấy giáo bên ngoài do thôn ta mời về, người ta là sinh viên đại học, cha nghĩ muốn đứa nhỏ có cái tên tốt, sau này cũng sẽ có tiền đồ hơn.” Cha Tống muốn con trai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông, nên ông khó lắm mới giải thích được một câu.
“Vâng, con biết, tự Thiên quả là chí khí rất lớn, rất tốt.” Tống Trường Lâm cố bày ra dáng vẻ chân thành tha thiết, sau đó anh lại tiếp tục nhìn gia phả nhà họ Tống bọn họ.
Cha Tống thấy con trai cũng nghĩ vậy, trong lòng ông cũng thoái mái, ông chỉ vào chỗ trời bảo hộ ở giữa, nói với con trai: “Trường Lâm, cha thấy tên này không sai, nhà ta có hai cậu nhóc là rất khó có được đúng không? Ngày hôm qua còn ở cạnh phòng của bọn trộm đứa nhỏ mà vẫn không cso chuyện gì, cho nên có thể thấy đó là trời phù hộ, nếu không chúng ta gọi là trời bảo vệ được không?”
Đừng hiểu lầm, đây không phải trưng cầu ý kiến, đầy là cha anh đang báo cho anh biết, hơn nữa anh phải vô cùng tán thành, nếu không thì cẩn thận không ông lão sẽ bạo phát.
Tống Trường Lâm biết tính cha anh, nghĩ lại ý có trời bảo vệ, anh cũng cảm thấy rất tốt, lúc chưa có đứa nhỏ anh cũng muốn nó có tiền đồ, nhưng khi có đứa nhỏ anh mới phát hiện anh chỉ mong đứa nhỏ bình an, tiền đồ cái gì chứ, chỉ là thứ yếu mà thôi.
“Vâng, con cũng cảm thấy rất tốt, cha, nhưng nhà chúng ta có đến hai đứa nhỏ, dù sao thì cũng phải đối xứng chứ?” Như vậy thì chỉ cần nhắc đến tên cũng biết là song bào thai, cũng dễ nghe nữa.
“Vậy thì dù sao cũng là trời bảo vệ, một đứa là Thiên Tá, tả hữu, tá bảo vệ, hợp lại là một vòng tròn viên mãn.” Cha Tống không nghĩ được điều cao thâm, chỉ có thể đạt tới những điều đơn giản.
“Thiên Tá, Thiên Hữu? Ha ha, cha, con nghĩ là được.” Tống Trường Lâm vui tươi hớn hở gật đầu, không ngờ cha anh còn có trình độ này?
Tên đã được xác định, anh đứng dậy vào nhà nói với vợ anh, đó là mẹ đứa nhỏ, tất nhiên có quyền biết đầu tiên.
“Thiên Tá, Thiên Hữu?” Trương Xảo Phương nghe lời giải thích của chồng, khóe miệng có chút run rẩy. Cái kia, tá là ý phụ tá sao? Nhìn thế nào cũng thấy cả đời xếp thứ hai? Nhưng mà nghĩ lại, đời trước bản thân cô cũng có cái tên tốt đến không thể tốt hơn, kết quả không phải vẫn thê thảm như vậy sao? Thôi, xếp thứ hai thì xếp thứ hai, có cái chính ở trên đỉnh thì áp lực của con trai cô cũng có thể nhỏ chút.