Edit: Voicoi08
Một ngày thoải mái như vậy cũng nhanh chóng qua, hơn bốn giờ ăn xong cơm chiều, hai vợ chồng lái xe về nhà, kết quả là vừa đỗ xe còn chưa kịp vào nhà thì đã bị Tống Trường Hà chặn đường ôm đứa nhỏ đi, hóa ra là cha Tống nhớ cháu nội, cả ngày nay đều nóng lòng chờ họ về.
“Ai ôi, cháu trai ông về rồi à? Hôm nay ở nhà bà ngoại có ngoan không vậy? Có khóc không? Có nhớ ông nội không?” Thấy cha Tống nhìn cháu trai với gương mặt hiền lành, vui vẻ, đừng nói Tống Trường Lâm mà cả Tống Trường Hà cũng cảm thấy quái dị, đây thật sự là cha chị sao?
“Cháu ngoan lắm ạ, em gái con ở nhà con mấy tháng, cho nên hai nhóc cũng quen dì nhỏ, cũng không thấy lạ mắt.” Trương Xảo Phương thấy chồng cô đang ngây ngốc đứng bên cạnh, cô cười giúp con giải thích. Thật ra cô cảm thấy con trai ở nhà bà ngoại ngoan hơn ở nhà nội, cho dù cô và Trường Lâm không ở bên cạnh cũng không khóc nháo, chẳng lẽ là do đối với cha mẹ cô quen thuộc hơn sao?
“Đều là do ông nội sai, mùa đông cũng không đi thăm hai cháu, chờ mua hè sang năm xong vụ mùa, ông nội sẽ đi thăm hai cục cưng bảo bối nha. . .” Cha Tống đối với cháu trai luôn là biết sai sẽ sửa, thái độ ân cần khiến cho người ta nổi da gà.
Hai đứa nhỏ thấy cha mẹ đứng ở bên cạnh, cho nên tâm trạng chúng cũng thoải mái, ngồi xếp bằng ở một bên, cắn bàn tay nhìn ông lão trước mặt. Nhìn nhìn nhìn, Tiểu Hữu tò mò phát hiện, ông có chùm râu lộn xộn, nhóc kinh ngạc đến mức không thèm ăn nắm tay nữa, căn cứ theo tinh thần làm rõ mà to gan vươn bàn tay nhỏ ra, một phát nắm được.
Tống Trường Lâm đang ngồi cảm thấy buồn nôn, vừa thấy con trai nắm râu của cha anh, anh vội bước lên giải cứu: “Tiểu Hữu buông tay ra, sao con lại nắm râu ông nội thế được? Mau buông tay.” Anh nắm lấy bàn tay mập mạp của con trai, cứu chùm râu của cha anh ra khỏi bàn tay kia.
Tiểu Hữu cũng không có phản ứng gì, cha không cho nhóm nắm thì nhóc không nắm nữa, nhóc tiếp tục ăn nắm tay.
Cha Tống vừa thấy cháu trai không chạm vào, đập bốp một cái lên mu bàn tay của Tống Trường Lâm: “Vất vả lắm cháu trai mới chịu chạm vào ông nội, con không muốn thấy mấy ông cháu thân thiết có đúng không?”
Ách? “Con không phải. . .” Muốn cứu chùm râu của cha sao? Tống Trường Lâm bị đánh tỏ vẻ vô cùng oan uổng, vừa đỉnh giải thích đã bị cha anh gạt ra.
“Con không cái gì mà không? Cha thấy rõ ràng là như vậy, con mau tránh qua một bên, cháu trai đồng ý nắm râu của ông nội, ông nội cũng thấy thoải mái, con đừng có đứng ở chỗ này cho vướng tay vướng chân.” Cha Tống khó chịu đánh con trai một cái, sau đó quay đầu nhìn cháu trai cười nói: “Tiểu Hữu đến đây nào, tiếp tục nắm đi cháu, thoải mái nắm râu của ông nội.”
Tiểu Hữu mở to hai mắt, không hề lay động, cũng không nhìn ông nội mà chỉ tiếp tục ăn nắm tay, nhóc là bé ngoan, chuyện cha không đồng ý thì nhóc sẽ không làm.
Cha Tống thấy cháu trai không cầm thì có chút nóng nảy, tiến lại gần, cầm tay nhỏ của cháu trai đặt lên mặt ông: “Cháu nội ngoan, tiếp tục sờ . . .”
“Bốp. . .” Đừng hiểu nhầm, cái này không phải do Tiểu Hữu đánh mà là Tiểu Tá đang ngồi ở bên cạnh em trai, cũng không biết là do tính bảo vệ em trai hay là giúp cha trả thù, một cái đánh lên tay ông nội bé đã thành công giải cứu bàn tay nhỏ của em trai.
Tiểu Hữu quay đầu nhìn anh trai cười, Tiểu Tá cũng nhìn em trai nheo mắt cười, hai anh em tin tưởng nhau, tất cả đều không cần nói.
Nếu lúc này mà thêm cho cha Tống bối cảnh là ông đang đứng trên con đường vắng, một trận gió lạnh thổi qua, vài cành lá rơi quay tròn xuống, tâm trạng vừa bất lực lại thê lương, vì sao cháu trai không thích ông chứ? Vì sao cháu trai lại muốn đánh ông? Ông là ông nội của chúng mà. . .”
Trong lòng Tống Trường Lâm thoải mái hơn hẳn? Ai bảo cha không chịu tin vào lòng tốt của con chứ? Con bị cha làm cho oan ức nhiều năm, cuối cùng hôm nay con trai của con đã giúp con trả thù, con trai thật ngoan.
“Ôi, chị dâu Lan sang chơi đó à? Chị ăn cơm chưa? Mau vào ghế ngồi đi nào?” Mẹ Tống đang ngồi trên kháng thì nghe thấy chó cắn bên ngoài, bà vội vàng ra ngoài nhìn xem là ai, không ngờ lại là chị Lan hàng xóm, bà cười cười mời người vào trong nhà.
“Chị ăn rồi, chị nghe nói cháu trai nhà em về rồi, từ lúc sinh ra đến giờ chị còn chưa được gặp, vừa rồi thấy xe của Trường Lâm ở bên ngoài, vậy nên chị mới đến xem một chút.” Vừa nói chuyện bà Lan vừa vào nhà, khi nhìn thấy hai anh em ngồi trên giường, bà lập tức vui vẻ cười đến mức không thấy mắt.
Bà cười: “Ai ôi, cái ánh mắt vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ này, thật sự là giống nhau như đúc, quả thực giống y như tiểu Kim Đồng trên ti vi mà, quá khiến người ta thấy hiếm lạ và yêu thích mà.” Bà vừa nói vừa đi đến bên cạnh, đưa tay sờ sờ gương mặt, rồi đến cái tay nhỏ, thái độ xem xét quá mạnh mẽ, người không biết còn tưởng là cháu nội của bà.
Cha Tống đứng bên cạnh ưỡn thẳng lưng, mím miệng cười, nhiều năm rồi ông luôn hâm mộ người ta có cháu trai, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt người khác phải hâm mộ ông rồi.
Hai đứa nhỏ đang trong lúc vui vẻ nên cũng không khóc nháo, thoải mái gặm nắm tay nhỏ, để bà lão mặt mũi hiền lành kia tha hồ sờ, thỉnh thoảng cũng không biết có nghe hiểu gì không mà vẫn nở nụ cười khanh khách.
“Hai đứa nhỏ thật ngoan, không hề thấy lạ mắt. . .” Bên ngoài thì bà Lan đang khen không dứt miệng, nhưng trong lòng đang hâm mộ đến không thể tả được, tuy rằng bà cũng biết cháu trai nhà bà tốt, nhưng dù sao nhà bà cũng chỉ có một cháu trai, dù sao cũng không thể khiến người ta thèm bằng hai đứa được. lqd
“Đúng vậy, hai cậu nhóc này rất vui vẻ, mỗi ngày đều ăn no là cao hứng, không khóc, không nháo. . .” Mẹ Tống thấy có người khen cháu trai, vội vàng kể lại chuyện này, nhanh chóng muốn khoe khoang với mọi người.
Trương Xảo Phương thấy rõ ràng vị này còn muốn khen thêm một lúc, cô xoay người ta ngoài nấu nước với cô cả, chồng cô thích nghe thì nghe, hai ngày nay cô nghe nhiều đến mức lỗ tai đều đóng kén rồi, cô vẫn nên ra ngoài trốn đi thì hơn.
“Chị, bây giờ vợ chồng Trường Vinh trả nợ đến đâu rồi?” Trương Xảo Phương rửa quả táo, cô quay người nhìn về phía cô cả đang nấu nước. Không phải cô thích hỏi thăm chuyện người khác, chủ yếu là vợ chồng Trường Vinh còn thiếu của cô 1000 đồng kìa, nếu đổi thành Tống Trường Hà nợ tiền, cô cũng không thèm để ý. Nhưng tối hôm qua lúc ngồi nói chuyện, cô cả lỡ mồm nên cô mới biết, hóa ra chỉ vì Chi Hiếu ăn cơm, vậy mà vợ chồng Trường Vinh có thể làm ra loại chuyện khốn khiếp như vậy? Vậy thì cô còn để ý đến vợ chồng nó làm gì? Đòi tiền thôi.
“Chắc là xong rồi đó? Hai vợ chồng nó tuy vất vả cả mùa đông, nhưng bán hàng quả thực kiếm được tiền, nếu không phải Chi Hiếu đến trường khiến chị bận không chịu nổi thì chị cũng động tâm muốn đi làm rồi.” Tống Trường Hà nói xong mới phản ứng lại, nhìn về phía cửa phòng, chị khẽ nói với Trương Xảo Phương: “Trường Vinh còn chưa trả tiền lại cho em sao?” Nếu đã trả thì nhất định Trương Xảo Phương sẽ không hỏi.
“Không đâu, là anh chị em trong nhà, bọn em cũng không muốn hỏi. . .” Nếu không biết chuyện của Chi Hiếu, thì cô cũng không thèm để ý, nó muốn trả lúc nào thì trả, không có trả thì cũng thôi. Dù sao cuộc sống của cô bây giờ cũng như ý, 1000 đồng kia cũng không đáng gì, chọc khiến cho mẹ chồng và chồng đều không thoải mái thì cũng không tốt. Nhưng bây giờ cô lại không thể nuốt được cục tức này, tiền này nhất định cô phải đòi về.
Tống Trường Hà nhíu mày, không ngờ vợ chồng nhà này thực sự không trả? Xảo Phương mua đồ cho Nữu Nữu thì cũng thôi, đó là tấm lòng của bác hai, nhưng đó là mượn, sao hai vợ chồng nó lại không hiểu chuyện vậy chứ? Coi như tình huống lúc đó, nếu không có Xảo Phương thì Nữu Nữu sẽ gặp biết bao nguy hiểm? Bây giờ bọn họ như vậy, sau này chẳng may có chuyện gì thì muốn trông cậy vào ai giúp đỡ nữa đây?
Trương Xảo Phương thấy trên mặt chị cả hiện vẻ xin lỗi, cô cười khuyên nhủ: “Chị, chị cũng không cần nóng ruột thay em, cũng có thể là bọn họ chờ gặp mặt mới đưa, dù sao bọn em cũng một thời gian dài rồi mới về, bọn họ có muốn trả tiền cũng không tiện, dù sao cũng không phải người ngoài.” Tốt nhất nên là như vậy, nếu không phải, xem cô đòi thế nào?
Hai chị em đang suy nghĩ thì Tống Trường Lâm từ trong nhà ra, vừa thấy vợ đã làm vẻ mặt vô tội, vội vàng nói: “Em rửa táo xong thì mau vào nhà đi thôi, anh sợ lâu hơn là hai tên nhóc có thể mặc kệ mà nháo lên đó.”
“Sao anh lại ra đây?” Sao anh sợ con nháo lên mà lại không tiếp tục ở trong nhà nghe? Không phải anh ngồi trong nhà nghe rất vui vẻ sao? CÔ phát hiện ra chỉ cần có người khen con anh, cho dù giống nhau nhưng anh nghe bao nhiêu lần cũng không thấy phiền.
Tống Trường Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười khổ: “Bây giờ không khen con trai anh, mà bắt đầu khen ti vi.” Khen con trai anh thì bao nhiêu anh cũng không thấy phiền, lqd, nhưng khen ti vi thì thật sự anh không có mặt mũi để nghe, quả thực quá giả, trong khi đó cha mẹ anh lại ngồi nghe rất vui vẻ, không hề đỏ mặt một chút nào.
“Ha ha…” Tống Trường Hà và Trương Xảo Phương đều bị anh chọc cười, Trương Xảo Phương ôm bụng nói: “Em đang thắc mắc sao anh lại ra ngoài? Thôi, em cũng không vào đâu, chị cả, để bọn em nấu nước cho, chị vào giúp em đút cho hai nhóc ăn quả táo nhá, chỉ cần chắn đầy miệng chúng là có thể kiên trì đến khi khen xong ti vi.”
Tống Trường Hà nhận lấy táo và chiếc thìa sắt nhò, cười với em dâu: “Không sao, hai vợ chồng em ngại nghe thì để chị nghe, nhưng mà chị cũng muốn nhắc hai em một câu, thím Lan nếu mà ngồi xuống nói chuyện là phải hai tiếng đồng hồ đó.” Cho nên các e chỉ có thể đợi thôi.
Trương Xảo Phương thấy cô cả vào phòng, cô cười đến gần chồng, nhỏ giọng nói: “Mẹ có bảo bao giờ vợ chồng Trường Vinh về không anh?”
“Mẹ chưa bảo, năm trước 29 mới về, chắc năm nay cũng vậy?” Hai vợ chồng này đều nhanh chóng chui vào lỗ đồng tiền rồi, cho dù bây giờ cũng sắp mừng năm mới, nhưng mỗi ngày kiếm được năm sáu chục bọn họ cũng không muốn bỏ. “Sao lại hỏi về bọn họ?” Theo lí thuyết thì họ về càng muộn thì vợ anh càng vui vẻ chứ sao, nhưng nhìn vợ anh bây giờ thì hình như còn có chút nhớ mong.
“Vừa rồi em hỏi chị cả, Trường Vinh hình như trả nợ xong rồi.” Nói xong cô lại ngẩng đầu nhìn về phía chồng, khó chịu nói: “Vợ chồng họ còn nợ tiền chúng ta đó.”
Tống Trường Lâm nghe giọng điệu của vợ, anh chỉ biết có chuyện rồi, anh nghe động tĩnh trong phòng, nói khẽ với vợ anh: “Lần này em muốn đòi tiền sao?” Thiếu nợ thì trả tiền, anh không có ý kiến, lại nói tiền này vợ anh cũng phải vất vả kiếm, anh không có quyền nói không cần.
Trương Xảo Phương gật gật đầu, sau đó lại nhẹ nhàng giải thích: “Thực ra chúng ta không thiếu chút tiền này, với điều kiện của chúng ta em cũng không quan tâm cho dù có cho vợ chồng bọn họ cũng được, dù sao thì đó cũng là em trai anh, nhưng mà em chỉ cần nhớ đến chuyện của Chi Hiếu là em lại bực mình, em thà đưa tiền đó cho Chi Hiếu dùng đi học, cũng không muốn để cho vợ chồng họ được lợi.”
Tống Trường Lâm cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, nếu không thì sao có thể không nhịn được mà nói với vợ chứ? Bây giờ nghe vợ anh nói vậy, anh càng tức giận hơn: Đúng vậy, hai vợ chồng keo kiệt kia, cháu ngoại trai chỉ ăn miếng cơm cũng ngại, tiền của bản thân anh cũng không phải gió to quạt đến, tại sao lại không cần? Anh nhìn gương mặt tức giận nhưng lại lo lắng của vợ, rõ ràng vợ anh sợ anh không đồng ý, anh kéo tay vợ anh an ủi:
“Em nói không sai, sao lại không cần? Tiền này em phải vất vả từng cây kim sợi chỉ mới kiếm được, tại sao lại để cho họ được lợi chứ? Chờ đến lúc đó, nếu bọn họ vẫn không nhắc đến chuyện này, anh sẽ nói, em đừng lên tiếng.” Chính anh nói, cho dù trong lòng mẹ có khó chịu thì cũng không thể nói gì, nếu để vợ anh nói thì không thể biết được trong lòng cha mẹ sẽ thế nào đâu? Rõ ràng vợ chồng họ không đúng, anh tuyệt đối sẽ không để mọi người hiểu nhầm thành vợ anh là người xấu.
“Trường Lâm, anh thật tốt.” Trương Xảo Phương cười tủm tỉm kéo tay chồng, tiếp tục cho chồng cô uống canh mê, thật ra trong lòng cô cũng là ý này, mẹ chồng cô có đồng ý hay không thì cô cũng không để ý, cô để ý là suy nghĩ của chồng cô thôi, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần Trường Lâm hiểu cô, còn lại ai thích nghĩ gì thì nghĩ.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng anh buồn cười, thật ra vợ anh hào phóng hơn bất kì ai, lần đầu anh thấy vợ anh để ý như vậy, có thể thấy được vợ chồng Trường Vinh quá khiến người khác cảm thấy khó chịu mà.
Anh không hề biết, vợ anh có rất nhiều thời điểm lòng dạ hẹp hòi, chính là ở lúc anh không nhìn thấy mà thôi, cho nên anh Trường Lâm à, anh có một cô vợ vô cùng dung mãnh đó.
Đêm đó, quả thật thím Lan ngồi lâu y như Tống Trường Hà nói, trực tiếp ngồi đến hơn bảy giờ, khiến hai cậu nhóc đều dựa vào nhau mà ngủ bà mới lưu luyến đứng dậy rời đi.
Bà Lan vừa đi chân trước, cha Tống lập tức mắng sau lưng: “Thật sự là miệng lớn mông nặng mà, không thành thật về xem cháu mình, đến nhà người ta ngồi gì mà ngồi.” Mọi người đừng hiểu nhầm, không phải cha Tống ghét bà Lan, thật sự là do trong lòng ông đang ghen tị vô cùng. Vậy mà cháu trai của ông lại đồng ý cho bà Lan ôm? Đây chính là chuyện nghiêm trọng đến chỗ nào cơ chứ? Ông là ông nội còn chưa được ôm nữa mà? Nhưng mà đây không phải lỗi của cháu trai ông, cháu trai ông quá nhỏ không hiểu gì cả, đều là lỗi của bà Lan quá biết dỗ người, khiến cho cháu trai ông bị dỗ ngọt, Tiểu Tá, Tiểu Hữu à, ông mới là ông nội của mấy đứa, các cháu đừng nhận sai người chứ. . .
Cha Tống vì muốn để hai cháu trai nhanh chóng quen thuộc với ông, ông cũng không giống trước đây luôn chú ý hình tượng của bề trên, chỉ cần cháu trai của ông không đến nhà bà ngoại chúng, ông liền đón hai nhóc về nhà tự mình trông, chăm chỉ tạo cảm giác quen thuộc, dưới sự kiên trì của ông, cuối cùng trước ngày 30 cháu trai cũng đồng ý cho ông bế.
Ông rất vui vẻ, để ôm được cháu trai ông dễ dàng lắm sao? Từ sáng cháu trai cho ông bế, từ lúc đó đến chiều ông cũng không làm gì cả, ôm xong nhóc này lại ôm nhóc kia, cả ngày lắc lư trên mặt đất.
Kết quả là khi vợ chồng Tống Trường Vinh về đến nhà, đối với họ thì hình ảnh mà họ thấy trong nhà vô cùng không hợp không khí: Nữu Nữu đáng thương tội nghiệp ngồi trong góc chiếc ghế nhỏ, ánh mắt tha thiết nhìn về phía cha Tống đang ôm đứa trẻ lắc lư dưới đất. Trong lòng Tống Trường Vinh còn chưa có cảm giác gì, nhưng trong lòng Từ Tiểu Mai lại như có gì đó đổ vỡ, nước mắt thi nhau rơi xuống, mẹ chồng cô ta trông một đứa trên giường, cha chồng đang dỗ một đứa dưới đất, Tống Chi Hiếu đang ngồi cùng anh chồng thứ hai của cô ta ở cạnh giường, cả nhà chỉ có con gái của cô ta là dư thừa, chỉ có mỗi con gái cô ta là không có người quản.