Edit: Voicoi08
“Nếu không chúng ta mua cho ông bà nội đứa nhỏ cái ti vi đi anh.” Mẹ chồng cô ở đây hai ngày, nếu không chơi với đứa nhỏ thì chính là xem ti vi, bà cũng thấy thích, cô biết chồng cô nhớ thương trong nhà, có tiền cũng muốn hiếu thuận với cha mẹ, vậy không bằng để cô tự nói ra. Lại nói gần đây cô mua không ít đồ cho tứ nha, không nói đến chuyện ăn mặc, đây đều là tiền, nhưng vì mấy ngày nữa sẽ về nhà, hai ngày này cô chuẩn bị cho tứ nha nguyên bộ dụng cụ làm tóc, cái nào cũng vài trăm, qua qua lại lại cũng hơn ngàn đồng rồi. tuy rằng tiền này nhất định cha mẹ cô sẽ không để bọn họ trả, nhưng nhìn đến những đồ kia, Trường Lâm làm anh rể cũng không nói một tiếng, thật sự quá thoải mái, chồng cô đối tốt với em gái cô, cho nên cô cũng không thể không tỏ vẻ một chút.
Tống Trường Lâm không ngờ vợ anh lại muốn mua ti vi cho cha mẹ anh. Dù sao đây cũng là khoảng lớn. Trong lòng anh rất cảm động, anh ngồi dậy nhìn chằm chằm vào mặt vợ anh, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho phải. Thật ra trong lòng anh cũng nhiều lần muốn, trong tay cha mẹ anh luôn không có tiền, có thể tính bản thân chị cả cũng kiếm được chút tiền, nhưng bây giờ bọn họ còn phải giúp Trường Vinh, dưới tình huống như vậy, chắc trong vòng vài năm cũng không thế mua được ti vi, anh chị em thì sao, cả đám đều có tay có chân anh cũng không muốn quản, nhưng cha mẹ thì không giống, bây giờ họ đã lớn tuổi rồi, tính từ bây giờ thì cũng không còn lại được mấy năm. Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng anh lại không thể nói ra được, 200, 300 thì vợ anh không nói gì, nhưng mua ti vi cũng phải mất ít nhất 2000 đồng, trong nhà vừa muốn mua xe, lại muốn mua nhà, anh thật không biết phải nói thế nào, không ngờ vợ anh lại nói ra trước.
“Xảo Phương, cảm ơn em.” Tống Trường Lâm nắm tay vợ anh, thật tình nói cảm ơn, tuy rằng hiện trong nhà anh kiếm tương đối nhiều tiên, nhưng bọn họ là hai vợ chồng, vợ anh mà không đồng ý thì anh cũng không thể mua được.
“Hai chúng ta anh còn nói cảm ơn cái gì chứ?Anh còn khách sáo với em rồi áo? Nhưng mà em nói trước, anh mua đồ cho cha mẹ thì em không có ý kiến, nhưng anh đừng thấy nhà mình có tiền mà đem đi giúp vợ chồng Trường Vinh, em không đồng ý đâu.” Mới yên tĩnh được có mấy ngày, sao anh có thể tìm phiền phức cho vợ anh thế được chứ?
“Em yên tâm, chỉ cần anh không đồng ý thì họ tuyệt đối không thể đến được, anh cũng không ngu ngốc, với tính cách của chị dâu và Từ Tiểu Mai, nếu để họ đến đây thì không phải tìm thêm phiền toái cho em sao? Nếu thật sự khiến vợ anh bị chọc tức thì sao bây giờ? Đến cuối cùng người đau lòng không phải là anh sao?” Tống Trường Lâm cười hì hì ôm vợ anh vào lòng, anh cũng sợ bị em vợ anh nghe thấy. Thật sự là vợ anh quá tốt, nếu không ôm ôm thì anh cũng không biết thể hiện sự kích động của bản thân như thế nào.
Tống Trường Lâm hôm mạnh một cái lên mặt vợ anh, sau đó cười nói: “Chúng ta chỉ cần mua cho cha mẹ một cái ti vi màu là được, không cần phải mua loại đắt như của nhà mình.” Ti vi nhà bọn họ là sản phẩm mới nhất của trong nước, đơn giản là vì ngoại hình của nó đẹp mắt.
“Vâng, mai anh đi xem, dù sao cũng phải sử dụng tốt.” Nếu mua phải loại ba ngày hai bữa lại hỏng thì cũng quá mất công.
Trương Xảo Phương dựa vào lòng chồng cô, cô không hề đau lòng về tiền mua ti vi, không nói đến chuyện cô vẫn còn thừa tiền lấy từ chỗ Doãn Hồng Bác,lqd, cô cũng cảm kích chồng cô, cho nên tiền đó tiêu cũng không oan.
“Chuyện đó là đương nhiên, với cái ti vi này anh mua cha mẹ có thể xem được ít nhất cũng khoảng mười mấy hai mươi năm, không phải những lỗi nhỏ thì cũng không cần phải mang đổi.” Nếu mua cái quá chắc chắn thì không khả năng là nửa đời sau đều là nó rồi, anh nhớ nhớ đến chuyện cái ti vi ở nhà cha mẹ vợ anh vẫn là ti vi đen trắng, anh nhiệt tình ôm lại vợ nói: “Hay vợ chồng mình cũng mua cho ông bà ngoại của bọn nhỏ một cái ti vi đi. Nhà cha mẹ vẫn đang dùng ti vi đen trắng đấy.” Như vậy hai bên cũng cân xứng, anh thực sự không tiếc tiền khi tiêu cho cha mẹ hai bên.
“Không cần đâu anh, nhà ông bà nội là không có tiền mua, chứ cha mẹ em bên kia có tiền, chờ hai năm nữa bọn họ cũng tự mua được.” Ngoài miệng thì Trương Xảo Phương nói vậy, nhưng cô cũng không để cha mẹ mình thiệt, tiền cô mua đồ cho Tứ Nha cô cũng không muốn lấy lại, đến lúc