Edit: Voicoi08
Tống Chi Hiếu cầm tiền trong tay không biết phải làm sao cho đúng, cậu vừa muốn nói chuyện, thì hai vợ chồng Trương Xảo Phương đã vào nhà, cậu muốn đưa mợ nhưng mợ lại không chịu cầm, cậu cũng không dám đưa ra, không còn cách nào, cậu quay đầu nhìn về phía mẹ: “Mẹ ơi, tiền này...” Quả thực cậu không muốn nhận số tiền này, tuy rằng cậu hay mong mợ hai mua đồ cho cậu, nhưng cậu cũng không muốn chiếm một món lợi lớn đến như vậy.
Tống Trường Hà nhìn số tiền con trai đưa qua, chị bất đắc dĩ nhận lấy, chị cũng đã suy nghĩ cẩn thận, xem ra đêm nay Trường Lâm tức giận với Trường Vinh đây mà, chị thật sự đưa về thì Trường Lâm cũng không thể nhận, thôi, chị cứ nhận trước, mai lại đưa lại cho em trai.
Vương Thục Cầm thấy Tống Trường Hà nhận tiền,lqd, chị ta đứng bên cạnh bĩu môi, chị ta cảm thấy chú hai đúng là uống say đến ngớ ngẩn, tiền không có chỗ tiêu hay sao, 1000 đồng lập tức đưa cho người ngoài? Hừ, xem ra chú hai cũng là người rất hào phóng, còn gì mà cậu hai cho tiền học? Đó là 1000 đồng chứ không phải 100 đồng đâu, còn lấy ra chơi đùa như vậy? Chị ta cũng không tin đối phương không ngầm đau lòng? Bây giờ thì cứ giả bộ đi, chị ta sẽ nhìn xem hai vợ chồng này về nhà sẽ đánh nhau như thế nào?
Hai người cùng vào phòng, một người thì thật lòng muốn giúp em dâu ôm đứa nhỏ, một người thì chỉ muốn vào nhà nhìn cẩn thận sắc mặt của Trương Xảo Phương để xem náo nhiệt, tuy rằng ý tưởng không giống nhau, nhưng lại không hẹn mà cùng quay người vào nhà rồi.
Tống Chi Hiếu thấy mẹ đã vào nhà cậu cũng vội vàng chạy vào theo, tuy rằng bây giờ cậu nhóc cũng không hiểu tại sao mọi người lại cãi nhau, nhưng dáng vẻ của cậu hai thật sự là đã uống nhiều, mợ hai cậu còn phải ôm em trai, cậu nhóc vẫn nên mặc thêm áo ấm đưa cậu mợ về nhà thôi.
Những người nên vào nhà đều đã vào nhà, trong lúc nhất thời, căn phòng bên ngoài lập tức trở nên yên lặng hơn nhiều. Mẹ Tống thấy con trai út đang đứng tại chỗ bất động nhìn theo bóng anh hai ngồi chỗ con trai, bà cũng chỉ có thể thở dài, xoay người vào buồng trong. Bà cũng khó chịu trong lòng, ngày mừng năm mới vốn là cả gia đình nên đoàn viên, mấy năm nay nhà bà quả thực có đoàn viên, nhưng đoàn viên thì có ích gì? Năm nào cũng ầm ĩ, năm nào cũng làm, trong lòng bà thấy khó chịu không nói thành lời, lúc chúng còn nhỏ thì bà luôn mong mấy người con nhanh chóng trưởng thành để bản thân bà có thể hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái an nhàn. Nào ngờ khi mấy người con đều lớn thì còn không bằng lúc chúng còn nhỏ, mấy người con dâu ầm ĩ rồi biến thành anh em không hòa thuận, sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy chứ?
Một tiếng thở dài của mẹ đánh thật sâu vào trong lòng Tống Trường Vinh, giống như có một cái gì đó ép chặt vào người anh ta, khiến cho anh ta có cảm giác như đôi chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống ghế. Sự hưng phấn, thoải mái, đắc ý trong lòng anh ta đều đi theo giây phút anh hai đưa tiền vào tay Chi Hiếu mà biến mất không còn chút bóng dáng nào cả. nếu số tiền này mà anh hai tự thu lại, anh ta có thể nghĩ rằng anh hai không quan tâm đến tình thân, anh ta có thể nói anh hai muốn tiền đến điên rồi, nhưng bây giờ thì sao? Căn bản là người ta không thèm để ý chút tiền này trong lòng, vừa cầm vào tay lập tức đưa cho cháu ngoại trai, vậy thì bản thân anh ta sẽ thành cái gì chứ? Trong mắt mọi người anh ta sẽ thành một người như thế nào?
“Trường Vinh, em đưa anh vào phòng nằm nhé?” Từ Tiểu Mai cẩn thận nhìn sắc mặt chồng, lo lắng hỏi. Luôn nói phu vinh thê quý, chồng cô ta bị bẽ mặt, cô ta có thể làm sao bây giờ?
Nằm nghỉ? Tống Trường Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hằng nhìn chằm chằm vào vợ anh ta, đột nhiên anh ta cản thấy sự bực tức trong lòng có chỗ phát tiết, anh ta cảm thấy tất cả chuyện này cũng không thể trách anh ta, đều do người phụ nữ này mà ra, là cô ta muốn làm lò gạch mới phải bồi thường tiền, là cô ta lúc đang mang thai vẫn vác bụng bầu đánh nhau với người ta mà không thèm chú ý đến thân thể, cho nên mới gặp chuyện không may, mới phải vay tiền, cũng chính vì cô ta ngại Chi Hiếu ăn nhiều nên anh ta và chị cả mới phải tách ra, hôm nay cũng chính vì cô ta mà khi anh ta vừa bước chân vào nhà đã