Nam Cung Linh về đến nhà, Dịch Thiên nghe kể, trầm tư một lúc nói: “Đêm nay một mình ta đi.” “Ngươi định làm gì?” Nam Cung Linh nhướng mày nói. “Trực tiếp hỏi hắn.” Dịch Thiên trầm giọng nói, nếu hắn cố tình đối với Miểu Miểu như vậy, chắc chắn sẽ không khiến cho Miểu Miểu rơi vào nguy hiểm. Nam Cung Linh khẽ gật đầu, nói không chừng trực tiếp là phương pháp tốt nhất, nếu dùng bạo lực, thị vệ hoàng cung đông như vậy, cho dù Dịch Thiên võ công cao tới đâu, cũng không thể xoay vòng đánh lại hết.
Đêm khuya, một bóng đen phi thiềm tẩu bích*, nhanh chóng đột nhập vào hoàng cung. Nghe được tiếng động trên nóc nhà, Thần Quang Dục nhếch khóe miệng, nhanh như vậy đã tới rồi. Còn chưa kịp nghĩ gì tiếp, một giọng nói đã truyền đến: “Ta muốn Tình Thương.” “Dựa vào cái gì?” Thần Quang Dục ngồi dậy, tựa vào bên giường, cười lãnh đạm nói. “Không dựa vào cái gì cả.” Dịch Thiên lạnh nhạt nói, nam nhân này có thể nhanh như vậy phát hiện động tĩnh của hắn, lại còn bất động thanh sắc chờ hắn, xem ra đã sớm biết.
*nguyên văn 飞檐走壁 (bay trên mái, chạy trên vách)
“Tình Thương có thể cho ngươi, nhưng là bổn vương có một yêu cầu.” Thần Quang Dục liếc mắt một cái.
“Cái gì?” Dịch Thiên hỏi lại.
“Ngươi biết ta muốn cái gì.” Thần Quang Dục cười tà mị.
“Không có khả năng.” Dịch Thiên không chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt, cho dù Miểu Miểu bởi vậy mà chết, nàng cũng chỉ có thể là người của hắn.
“Ngươi không muốn cứu nàng?” Thần Quang Dục nghiêng mắt hỏi.
“Là ngươi hạ độc.” Dịch Thiên khẳng định.
“Ha ha, chính là bổn vương, nhanh như vậy đã biết, như vậy không cần quanh co lòng vòng, ta muốn nàng.” Thần Quang Dục đi thẳng vào vấn đề nói.
Dịch Thiên nghe vậy, không nói câu nào, rút Lưu Quang Phi Vũ ở bên hông vận khí xông lên, Thần Quang Dục cũng không ngồi chờ chết, rút kiếm xông lên nghênh địch. Trong phòng nhất thời truyền đến âm thanh va chạm giữa kiếm với kiếm, hai kiếm phát ra cường quang rọi sáng cả không gian. Ầm ĩ bên trong phòng lập tức thu hút hàng lọat thị vệ, vọt vào chạy đến bao vây quanh Dịch Thiên.
Dịch Thiên không thèm để ý, như trước hướng Thần Quang Dục công tới, sắc mặt u tối, ánh mắt lóe lên tia khát máu, Lưu Quang Phi Vũ trên tay phát lực ngày càng mạnh. Nơi nào đi qua đều nát bấy. “Nhanh, hộ giá, hộ giá…” Thái giám bên cạnh không ngừng dùng cái giọng chói tai của hắn la hét. Càng ngày càng đông thị vệ xông tới, Dịch Thiên không ngừng lia nhuyễn kiếm của hắn, thương tổn đến thân thể Miểu Miểu hắn tuyệt đối không buông tha, bây giờ trong đầu hắn chỉ thầm nghĩ muốn Thần Quang Dục chết.
Chỉ lo hướng về Thần Quang Dục phía trước, không để ý đến đao kiếm bên cạnh, trên người Dịch Thiên lập tức xuất hiện không ít vết thương. “Giết không tha.” Thần Quang Dục hạ lệnh một tiếng, thị vệ càng vây chặt. “Chủ thượng.” Đám người Vụ Liệt kêu lớn chạy đến. Nam Cung Linh thấy Dịch Thiên một mình một người đi hoàng cung, trái lo phải nghĩ, âm thầm chạy tới Bồng Lai Các, báo cho đám người Vụ Liệt.
Đám người Vụ Liệt vừa đến, phát hiện chủ thượng của bọn họ bị bao vây, lập tức nhảy xuống tiếp ứng. Chiến trường lập tức chuyển từ bên trong ra bên ngòai, Dịch Thiên ép sát Thần Quang Dục, chiêu chiêu không lưu tình. Thần Quang Dục cũng không phải con tôm thân mềm, tránh cũng rất nhanh. “Đi, Dịch Thiên.” Lâm Phong tiến lên kéo Dịch Thiên còn đang muốn đánh tới Thần Quang Dục. Dịch Thiên giãy mạnh một cái, chờ hắn giết Thần Quang Dục rồi đi. Lâm Phong nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại: “Dịch Thiên, bọn họ đông người, cứ như vậy đánh xuống không phải là biện pháp hay, bây giờ chính yếu chính là tẩu phu nhân, cái khác còn nhiều thời gian.”
Dịch Thiên nghe đến Miểu Miểu, nhất thời tỉnh hồn, hắn bây giờ đang làm cái gì vậy, Miểu Miểu còn đang chờ hắn đem thuốc dẫn trở về. Quay qua Thần Quang Dục lạnh lùng nói: “Đưa Tình Thương đây, nàng sống là người của ta, chết ta cũng không buông nàng.” Thần Quang Dục hơi chần chờ rồi nói: “Đi đem vật cưng của bổn vương đến đây.” Hắn cũng không muốn Miểu Miểu chết, xem Dịch Thiên trực tiếp đến hỏi hắn đưa ra Tình Thương, sợ là độc đã sâu.
Rất nhanh có người đem đến một cái lồng sắt, Thần Quang Dục vung kiếm lên, một tiếng thét đau đớn truyền đến, một miếng thịt từ trên người nó rơi xuống. Thần Quang Dục đem miếng thịt ném cho Dịch Thiên nói: “Bổn vương không muốn Miểu Miểu chết, nàng sớm muộn gì cũng là hoàng hậu của bổn vương, bổn vương chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, nếu bổn vương có thể trong trạng thái các ngươi không hay biết chút gì mà hạ độc, như vậy bổn vương cũng có thể lặng lẽ mang nàng đi…” Dịch Thiên vẫn chưa nghe hắn nói xong, mang theo một đám người phi thân đi. Thần Quang Dục, một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi.
Ngày đêm không nghỉ chạy thẳng tới Dược cốc, Vụ Huyền thấy Dịch Thiên người đầy vết máu, kinh hãi lắp bắp: “Chủ thượng…” Dịch Thiên vung tay lên ngăn lời hắn lại, đi tới cạnh giường băng, tiếp nhận tay Miểu Miểu, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch Miểu Miểu. Tiểu Vũ đi theo phía sau, hướng Vụ Huyền lắc đầu ý bảo hết cách. Mới vừa nhìn hắn tiến vào cả người đều là máu, bị hù cho một phen hoảng hốt, gọi hắn lại băng bó cũng không chịu, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chính mình đi theo đến đây. Đưa cho Vụ Huyền một lọ thuốc, ý bảo hắn giúp Dịch Thiên lau người tra thuốc, Vụ Huyền nhất thời sa sầm mặt, chủ thượng căn bản không cho người khác chạm vào thân thể của chủ thượng, cái này không phải bảo hắn tìm phiền tóai sao. Tiểu Vũ đưa tay nhún vai, không còn cách nào, ai bảo hắn là chủ thượng của ngươi.
Kết quả là Vụ Huyền không có dũng khí tra thuốc cho Dịch Thiên, đành phải ở bên cạnh sốt cả ruột. Có đầy đủ tất cả dược liệu, Viêm Ly trong vòng thời gian hai ngày đem các vị thuốc kết hợp hoàn hảo, chế thành dược hòan (thuốc viên), để cho Dịch Thiên đút cho Miểu Miểu, sau đó chính là chờ đợi.
Một ngày trôi qua, Miểu Miểu vẫn chưa tỉnh, ánh mắt Dịch Thiên càng ngày càng ảm đạm, tâm trạng cũng càng lúc càng lo âu bất an. Đám người Tiểu Vũ cũng chỉ có thể ở một bên lo lắng, không thể làm gì thêm được. Đêm khuya, trong nhà chỉ còn ánh sáng lờ mờ, Dịch Thiên ôm chặt Miểu Miểu, tại sao nàng còn chưa tỉnh, chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng muốn đi đâu ta cũng sẽ cùng nàng đi, nàng muốn làm cái gì ta cũng sẽ cùng nàng làm, nàng thích mở cá cược, nàng có thể mở mỗi ngày, nàng sợ nhàm chán, ta có thể đưa nàng ra ngòai chơi đùa mỗi ngày, nàng muốn hài tử, chúng ta có thể lập tức sinh, vô luận cái gì cũng có thể, chỉ cần nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng còn sống.
Miểu Miểu vẫn nằm bất động trong lòng hắn, từ lúc uống thuốc, Miểu Miểu không cần bọn họ dùng nội lực che chở nữa, cũng không cần nằm ở giường băng, Dịch Thiên ôm nàng đi tới căn phòng mà lúc ban đầu bọn họ đã ở cùng nhau, đóng cửa lại, một mình một người cùng Miểu Miểu.
Không biết trải qua bao lâu, tựa hồ như cả một thế kỷ vậy, Miểu Miểu cuối cùng cũng tỉnh lại. Nàng cảm thấy rất mệt, lúc ngủ trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, đều là những tình huống nàng và Dịch Thiên cùng với nhau, nàng cùng Dịch Thiên giả động phòng, khi nàng cưỡi ngựa lớn tiếng kêu cứu mạng Dịch Thiên mang bộ dạng chạy vội mà đến, rồi bộ dạng khi Dịch Thiên ghen bỏ chạy mất… Làm cho nàng cứ bị giam ở bên trong không ra được. Nàng có thể cảm giác được Dịch Thiên nắm tay nàng, có thể cảm nhận được Dịch Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, vân vê tóc của nàng, có thể cảm thấy được Dịch Thiên ôm chặt nàng, nhưng chính là không thể tỉnh lại.
Rốt cuộc thật vất vả mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là Dịch Thiên nhắm khẽ hai mắt ôm nàng tựa vào trên giường, cái cằm bình thường sạch sẽ bây giờ lún phún tòan là râu, hai má có chút hóp vào, tóc hơi rối, môi mím chặt, vẻ mặt rất là mệt mỏi. Hốc mắt Miểu Miểu thóang ướt, cái đồ ngốc này khẳng định chính là vẫn luôn ở cùng mình chưa từng nghỉ ngơi, cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, hắn cứ như vậy vẫn ôm mình sao? Đồ ngốc, chàng không phải là nằm bên người ta sao, cứ như vậy tay chàng sẽ không tê sao?