Chờ Miểu Miểu ăn no ngủ đã xong lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, thật đói a. Ra cửa phòng, nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi trước bàn nhai nuốt huỳnh huỵch. Miểu Miểu vội vàng vọt tới, cầm đũa lên vừa ăn vừa nói: “Ai đưa tới?” “Một nữ nhân nhìn hơi quen quen, cảm giác như là đã gặp qua ở đâu.” Tiểu Vũ lầm bầm, cụ thể là gặp qua ở đâu hắn cũng không nhớ rõ, ấn tượng không sâu.
Hai người ăn uống no đủ, mở cửa ra, chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ. Lại nhanh chóng phát hiện ngoài cửa không có người canh gác, là không nghĩ tới hai người bọn họ đi ra cửa, hay là không ai thèm đến canh bọn họ. Xem ra cái tên Minh chủ Sát Huyết Minh này đối với năng lực của bản thân là cực kì tự tin, hai người cũng không thèm để ý, không ai đi theo cũng rất tốt.
Đi dạo một vòng lớn, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Hai người không khỏi tự hỏi, người đâu, đi đâu hết rồi. “Tiểu Vũ, đệ nói nếu chúng ta tìm thấy cửa, trực tiếp rời đi, có thể có người xuất hiện không?” Tiểu Vũ nghe vậy khinh bỉ nói: “Trừ ra cửa phòng, con mắt nào của tỷ nhìn thấy cửa hả, chúng ta cũng đã đi một vòng lớn như vậy rồi, ngay cả một cái hốc cũng không thấy, có điều ngày hôm qua rõ ràng chúng ta là tự mình đi tới, tại sao không có cửa?” chắc chắn không thể không có sự ảo diệu trong này.
Miểu Miểu cũng rất kinh ngạc, liều lĩnh đề nghị: “Hay chúng ta trèo tường?” Dù sao cũng không có ai, lại không có cửa. Sau khi Tiểu Vũ thoáng tự đánh giá, gật đầu tán thành, để ý cánh cửa ở nơi nào làm gì, trước hết là đi ra ngoài đã. Hai người lướt qua bức tường, rơi xuống đất, kinh ngạc đến ngây người. Cả sân đều là hắc y nhân, giờ phút này cũng đang trừng trừng nhìn bọn họ, mỗi người nhổ một bãi nước bọt là có thể nhúng chết hai người bọn họ rồi. Ở đâu mà không có người, đây không phải đều là người sao, mà không phải tóm lại là rất là nhiều nha.
“Ha ha, ha ha, đi nhầm đường, chân không nghe lời.” Miểu Miểu cười khan vài tiếng, lôi kéo Tiểu Vũ định quay lại bên kia tường. “Nếu đã tới, cứ tới đây xem kỹ một chút đi.” Nam tử đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện nói, xoay người rời đi. Xem cái gì, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, khẳng định không phải là chuyện gì tốt, có điều đã rơi vào trong tay người khác, cũng chỉ có thể nghe theo.
Không ngờ lại là Tĩnh Ngọc, nàng ta còn chưa có chết, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ hai mặt nhìn nhau, nhưng nhìn bộ dáng của nàng ta lúc này còn thê thảm hơn đã chết. Lúc này Tĩnh Ngọc bị giam giữ trong một gian nhà lao âm u, bị trói chặt ở trên một cây thập giá gỗ, ý thức mơ hồ, cả người trên dưới máu tươi đầm đìa, không có quần áo che đậy cơ thể, mặc cho nam nhân bên cạnh vuốt ve hôn hít, lâu lâu lại còn có người cầm roi quất vài cái, sau đó lại phát ra một trận cười dâm đãng.
“Nàng ta có cừu oán với ngươi sao?” Miểu Miểu nhướng mày hỏi, đối đãi với một nữ nhi như vậy, trừ ra thâm cừu đại hận Miểu Miểu không thể nghĩ ra bất cứ lý do nào tốt hơn. “Không có, nhưng ả làm thương tổn nàng.” Nam nhân đeo mặt nạ cười tàn khốc. Cái gì, cũng chỉ bởi vì làm ta bị thương. Da đầu Miểu Miểu có chút tê dại, nhìn thẳng về phía nam nhân đeo mặt nạ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Trong ấn tượng của ta, người có thể làm như vậy trừ ra Thần Quang Dục ta nghĩ không ra người khác nữa, ngươi chính là Thần Quang Dục.” Miểu Miểu đột nhiên ra tay, muốn tháo xuống mặt nạ.
Nam tử đeo mặt nạ lắc mình một cái né tránh nói: “Chỉ cần nàng đồng ý trở thành phu nhân của ta, ta tự nhiên sẽ nói cho nàng biết ta là ai.” “Nằm mơ.” Miểu miểu nổi nóng nói, xoay người đi ra khỏi địa lao, Tiểu Vũ đi theo sát.
Thấy hai người ra khỏi địa lao, nam tử đeo mặt nạ vung tay lên cho mọi người lui, đi tới bên người Tĩnh Ngọc, dùng nước đổ tỉnh Tĩnh Ngọc. Tĩnh Ngọc mơ màng mở mắt, nhìn thấy hắn, thở không ra hơi nổi giận nói: “Ngươi là đồ ác ma, ngươi sẽ xuống địa ngục.” Nam tử đeo mặt nạ nắm lấy cằm Tĩnh Ngọc, cười điên cuồng: “Xuống địa ngục, ha ha ha, ngươi vốn là đang ở trong địa ngục rồi, nếu như không phải ngươi đắc tội với nàng ấy, ta đã có những biện pháp rất tốt để tiếp cận nàng, có được nàng ấy, tất cả đều là kết quả cho sự kiêu căng ngang ngược của ngươi, ngươi cứ thỏai mái hưởng thụ đi, ha ha ha.” Lại thêm một trận cười điên cuồng xa dần.
Trên khuôn mặt Tĩnh Ngọc tràn đầy vết thương lộ ra vẻ dữ tợn, tại sao, chỉ bởi vì đắc tội với nữ nhân đó, nàng phải trả giá đắt như vậy, nàng không cam lòng, không cam lòng. Nam nhân ở đây mỗi người đều bảo hộ cho ả, ả có cái gì tốt.
Đêm khuya, có hai bóng người lẻn vào địa lao. Lúc này Tĩnh Ngọc đã được thả xuống, mới vừa trải qua một vòng chà đạp không chịu nổi. Tĩnh Ngọc quần áo gần như nát bươm bị vứt trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. Miểu Miểu nhẹ nhàng bước qua, cởi áo ngòai của mình phủ lên trên thân thể của nàng ấy. Nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.” Mặc dù lúc đầu đều là Tĩnh Ngọc gây họa cho mình, nhưng hiện giờ nàng ấy đi đến cái tình trạng này, đúng là không tránh được có liên can đến mình.
Tĩnh Ngọc cảm thấy trên người lạnh như băng có thêm mảnh vải ấm áp, khẽ mở mắt, nhìn thấy Miểu Miểu ngồi xổm trước mắt nàng, nổi giận nói: “Là ngươi, ngươi tới làm gì, nhìn ta bị hủy họai như vậy thấy cao hứng rồi chứ? Nam nhân này mỗi một người đều chỉ bảo hộ ngươi, ta vốn chỉ là làm phỏng ngươi, tại sao muốn ta có kết cục như vậy?” Vừa nói một câu lại vừa khóc lên.
Miểu Miểu ôm lấy đầu nàng đặt vào trên chân mình, để cho nàng khóc, đưa tay giúp nàng sửa sang lại tóc, nói lẩm bẩm: “Xin lỗi, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này.” Tay đã định ôm lấy Tĩnh Ngọc, đột nhiên Tĩnh Ngọc ra tay như tia chớp, một chưởng đánh thẳng vào ngực Miểu Miểu.
Miểu Miểu chưa kịp phản ứng đã được Tiểu Vũ kéo qua một bên, mà thân thể Tĩnh Ngọc như con diều đứt dây bay thẳng ra ngòai, va vào trên tường, trượt xuống theo vách tường, khóe miệng máu tươi chảy ròng ròng, cong lên thành một nụ cười thê thảm, nhắm mắt lại. Mà hung thủ giết người là nam tử đeo mặt nạ chỉ lạnh lùng nói: “Đáng chết.”
Miểu Miểu nghiêng mắt liếc hắn một cái, còn quá thể hơn Dịch Thiên, nam nhân này rất vô tình, rất lãnh khốc, càng sớm rời khỏi nơi này càng tốt. Lập tức ra hiệu cho Tiểu Vũ, hai người đi ra ngòai. “Lần sau ta không hy vọng phát sinh chuyện như vậy.” Nam tử đeo mặt nạ đột nhiên lên tiếng cảnh cáo bọn họ. Hai người bước chân khựng lại, không trả lời, lại tiếp tục đi thẳng ra bên ngòai.
Trở lại phòng, Miểu Miểu thấp giọng nói: “Nhất định phải nghĩ cách đào tẩu.” Tiểu Vũ gật đầu, nam nhân như vậy rất nguy hiểm, cũng không biết lúc nào sẽ xuống tay với bọn họ, khó lòng phòng bị. Nằm ở trên giường, Miểu Miểu vuốt chiếc nhẫn trên tay, trong lòng một lần lại một lần tâm niệm Dịch Thiên. Dịch Thiên, chàng đến khi nào thì sẽ tìm được ta, ta rất nhớ chàng, chàng có đang tưởng nhớ ta không, không có ta ở bên cạnh chàng, chàng có ngủ ngon hay không, hay là thâu đêm suốt sáng vội vàng tìm ta mà không nghỉ ngơi, Dịch Thiên, chàng có thể cảm nhận được lời nói của ta không?
Cách xa nơi đó ở Bồng Lai Các, Dịch Thiên lúc này cũng không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, tựa hồ cảm giác được tiếng gọi của Miểu Miểu, nhìn vào chiếc nhẫn, ánh mắt trở nên dịu dàng, vô luận nàng ở nơi nào, ta nhất định sẽ tìm được nàng.
Vụ Liệt gõ cửa mà vào, trầm giọng nói: “Chủ thượng, nhân thủ cũng đã triệu tập đầy đủ.” Từ lúc phu nhân mất tích, chủ thượng không hề nghỉ ngơi, không khí trong Bồng Lai Các càng ngày càng âm u, phu nhân, người nhất định phải kiên trì chờ chúng ta đến cứu người a.