Trong thư phòng Bồng Lai Các, tất cả các chưởng quản đều đã tề tựu. “Chủ thượng, gần đây triều đình lại chinh binh, có phải định bắt đầu đối phó với Vụ Thiên Các chúng ta rồi hay không?” Một người trong số đó hỏi. Dịch Thiên khẽ gật đầu, nói: “Mọi người sau này làm việc nên cẩn thận, triều đình bây giờ chỉ là bắt đầu chinh binh, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng cần chuẩn bị thêm người. Các ngươi sau khi trở về, âm thầm tiến hành chuyện này, có tin tức ta sẽ thông tri các ngươi.”
“Vâng, chủ thượng.” Mọi người đáp. Trong đó có một người lại nói: “Chủ thượng, có cần diệt trừ Hách Liên, Nam Cung hai đại gia tộc trước hay không, bọn họ cũng coi như là hai cánh tay đắc lực của Hoàng đế rồi?” “Thật ra Hoàng đế đã bắt đầu động thủ rồi, không cần chúng ta nhúng tay.” Vụ Huyền giải thích. Dịch Thiên đạm mạc nói: “Bảo trụ Nam Cung gia, những kẻ khác cản đường giết không tha.”
Miểu Miểu bên cạnh nghe vậy khẽ nhíu mày, đây chính là bản chất thật sự của Dịch Thiên, đối với người một nhà thì không hạn chế thiên vị, đối với địch nhân thì lại không lưu tình chút nào. Dịch Thiên đã nói qua với nàng, Nam Cung Việt là bằng hữu tốt nhất của phụ thân đại nhân hắn, năm đó phụ thân trước khi chết lời cuối cùng nói với hắn chính là đi tìm Nam Cung Việt, lão sẽ bảo bọc hắn, trợ giúp hắn, mặc dù hắn vẫn chưa đi, nhưng dưới đáy lòng cũng đã xem bọn họ như người một nhà. Nếu không, y theo tính cách của Dịch Thiên, Nam Cung Linh như vậy không chết cũng tàn phế, nghĩ đến đều là hưởng sái lợi ích của cha hắn. Nam Cung Linh này hẳn phải chân thành cảm tạ vì có một phụ thân tốt như vậy.
Chờ mọi người tản đi, Vụ Kiếm lưu lại cuối cùng mới nói: “Phu nhân, Nam Cung Linh muốn gặp người.” Ngày hôm qua, Nam Cung Linh đến Trầm Luân Sương, không tìm cô nương, người đầu tiên muốn tìm lại là hắn, làm trò trước mặt mọi người khiến cho bị xì xào bàn tán khiến hắn một ngày không ăn được cơm, hại hắn tưởng rằng Nam Cung Linh lúc nào đổi tính, chuyển qua yêu nam nhân rồi. Cuối cùng, lừa gạt một hồi lâu mới khom người xuống nói muốn gặp phu nhân. “Làm gì?” Miểu Miểu chưa kịp lên tiếng, Dịch Thiên đã giành hỏi trước.
“Muốn hỏi Vụ Thiên Các mượn người, sợ là không dám hỏi chủ thượng cho nên mới tìm phu nhân.” Vụ Kiếm nhìn vấn đề rất là thấu triệt a. “Cho mượn.” Dịch Thiên câu nói đầu tiên là tiêu diệt cơ hội Nam Cung Linh gặp mặt Miểu Miểu, chuyện cũng giải quyết rồi, còn có vấn đề gì để gặp nhau nữa. Miểu Miểu không biết nói gì, Dịch Thiên này phòng ngự Nam Cung Linh thật giống như pháo đài phòng thủ a, tên Nam Cung Linh kia trừ ra cùng mình đấu võ mồm, vẫn chưa từng thấy hắn đối với mình có tâm tư gì.
“Báo cáo chủ thượng, bên ngòai có một đám người đến, ở ngòai Bồng Lai Các la hét, nói là muốn giết phu nhân, thay ai đó báo thù…” Người vừa đến càng nói giọng càng nhỏ, nhìn Dịch Thiên vẻ mặt trong nháy mắt u ám, hoàn tòan không nói tiếng nào. Kẻ nào lớn gan như vậy nói muốn giết phu nhân a, ai cũng đều biết phu nhân là bảo bối quý nhất của chủ thượng, hại hắn cũng bị chủ thượng trừng.
“Chủ thượng, thuộc hạ đi ra xem trước một chút.” Vụ Kiếm dứt lời đi ra cửa phòng. Dịch Thiên nắm chặt tay Miểu Miểu nhẹ giọng nói: “Không cần sợ, ai tới ta giết kẻ đó.” Miểu Miểu cười ha ha: “Đúng là ông xã chân chính của ta, ta không sợ chút nào, cũng không phải đánh không lại bọn họ, người của chúng ta còn nhiều hơn bọn hắn.” Hơn nữa ông xã của ta còn là đệ nhất sát thủ, vua của sát thủ a, có điều lời này giấu trong lòng trước đã, giờ nói ra sẽ khiến cho người khác cười nhạo.
Vụ Kiếm mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy một vài chưởng quản khác đã ở đó, Vụ Huyền nhìn thấy hắn đến, cười nói: “Chủ thượng nói như thế nào?” Vấn đề này tất cả mọi người đều rất muốn biết, một đám người ở cửa la hét muốn giết phu nhân của bọn họ, thật đúng là rất không để mặt mũi cho bọn hắn rồi, hơn nữa lại ầm ĩ như vậy. “Không nói gì, chính là sắc mặt cực kì không tốt thôi.” Vụ Kiếm cười tà nói. Sắc mặt không tốt, như vậy sau đó sẽ có trò hay. Vụ Huyền nghe vậy cười đến sung sướng, những người khác nghe vậy cũng đều cười, bọn họ vốn là rất hiểu rõ chủ thượng, sắc mặt không tốt, đó chính là có người gặp xui xẻo rồi.
Vụ Kiếm đằng hắng giọng, tiến lên nói: “Vị nào muốn giết phu nhân nhà ta vậy?” “Ta.” Một lão già bước ra. “Tại sao?” Vụ Huyền hỏi tiếp. “Ả hại chết muội muội của ta.” “Muội muội của ngươi là vị nào?” Rất nhiều người tò mò. “Tĩnh Ngọc, cháu họ ngọai của tả thừa tướng đương triều.”
“Ồ.” Rất là đồng thanh. “Chứng cớ đâu?” “Cái này còn cần chứng cớ sao, muội muội của ta thiện lương như thế nào, bất quá chỉ làm phỏng phu nhân nhà ngươi một chút, các ngươi lại giết muội muội của ta, muội muội của ta thật đáng thương a, đáng lẽ ra có thể gả vào Hách Liên phủ hưởng phúc cả đời a…” Nam tử gào khóc ầm ĩ.
Thật là một câu chuyện cảm động a, ở sau cửa Miểu Miểu không khỏi đảo mắt, ngươi không phải là khóc vì muội muội chết đâu a, chắc là vì không thể cùng Hách Liên gia kết thân nhiều hơn một chút nên mới khóc như vậy. Mới vừa rồi rất muốn đến xem, không nghĩ tới vừa ra đến liền nhìn thấy một cảnh làm trò lộ liễu như vậy.
“Vụ Thiên Các chúng ta dám làm dám chịu, muội muội ngươi không phải chúng ta giết, huống chi chúng ta lại không có hứng thú đi giết một nữ nhân tay trói gà không chặt.” Vụ Huyền nhướng mày nói, hắn đã phát hiện chủ thượng cùng phu nhân ở phía sau cửa rồi, cũng không định có ý niệm trêu chọc gì trong đầu, nếu không giải quyết nhanh một chút, sợ là chủ thượng không nhịn được nữa rồi.
“Hừ, đừng tưởng rằng các ngươi nói như vậy chúng ta sẽ tin tưởng, chúng ta chính là thân thích của Hách Liên phủ, chỗ dựa của chúng ta chính là Hoàng đế, Vụ Thiên Các các ngươi có lợi hại như thế nào, cũng không thể lợi hại qua triều đình, mau đem phu nhân các ngươi giao ra đây.” Nam tử đó lại ầm ĩ.
Mọi người nhất tề sa sầm mặt, mới vừa rồi đang bàn chuyện triều đình sẽ đối phó với Vụ Thiên Các, giờ lại còn mở hồ lô cho bọn hắn xem, ai cũng cực kì mất hứng. Phía sau cửa Dịch Thiên trầm giọng nói: “Giết.” Lập tức từ bốn phương tám hướng nhảy ra một đám người bao vây đám người kia. Nhóm Vụ Huyền vẫn đứng ngay trước cửa nhìn, mấy tên tiểu tốt như vậy không đến phiên bọn họ động thủ.
Sau đó là một trận hô cha gọi mẹ, chỉ còn lại có vài người cầm đầu. Nhìn thấy hộ vệ do chính mình mang đến dễ dàng bị người ta giải quyết rồi, nam tử không khỏi run rẩy hai chân, thều thào lắp bắp nói: “Dịch Thiên ngươi là tên sát nhân điên cuồng, nếu các ngươi dám giết chúng ta, cả Tương phủ cũng cùng các ngươi là địch, diệt Vụ Thiên Các các ngươi.” Mọi người nghe vậy sắc mặt càng trầm, Miểu Miểu vừa nghe liền phát hỏa, rầm một tiếng bước ra, dám nói chồng nàng là sát nhân điên cuồng, muốn chết hả. Lập tức cao giọng nói: “Cùng cả thiên hạ là địch chúng ta cũng không sợ, lại sợ một Tương phủ các ngươi sao, người đâu, cắt lưỡi bọn hắn cho ta.” Mọi người vừa nghe liền hưng phấn bừng bừng, phu nhân như vậy thật đúng là có chút khí thế.
“Đao hạ lưu nhân” thanh âm của Hách Liên Thành xa xa truyền đến, giục ngựa đi tới trước mặt đám người Miểu Miểu, chắp tay nói: “Mong chủ thượng đại nhân đại lượng, buông tha thân thích của nhà ta, bọn họ cũng là bị người sai sử.” Hắn vừa biết tin đã ra roi thúc ngựa không ngừng chạy đến, vẫn chậm một chút.
“Dựa vào cái gì?” Dịch Thiên nhàn nhạt nói. “Hách Liên gia ta nợ Vụ Thiên Các một cái nhân tình…” Còn chưa nói xong, đám người Vụ Huyền bên cạnh liền xen vào: “Chúng ta Vụ Thiên Các không cần nhân tình của bất luận kẻ nào.” Nhân tình cái gì, bọn họ vẫn như cũ chính là mạnh nhất.
Một hồi lâu chưa lên tiếng giờ Miểu Miểu lại nói: “Có thể.” Có thêm một nhân tình, cũng là phương tiện giúp tra khởi sự tình, hướng Dịch Thiên khẽ gật đầu, nhắn nhủ ý tứ của bản thân sau đó chỉ vào nam tử lúc nãy nói: “Có điều, lưu lại người này, còn lại ngươi mang về đi.” Mọi người nghe vậy, chỉ thoáng nhìn nàng một cái, không người nào phản đối, chỉ hiểu là phu nhân có quyết định của riêng mình.
Hách Liên Thành nghe vậy, có chút khó xử, hơi suy nghĩ một chút rồi cắn răng đáp ứng, nếu vì một người đổi lấy tánh mạng của nhiều người thật không đáng. Nam tử nghe vậy, kinh hô một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh.