Trong thư phòng, Tiểu Vũ đi thẳng tới điểm tâm do Doanh Tích mang đến, cầm lên ngửi ngửi rồi đặt xuống, xoay người chuẩn bị rời đi. “Như thế nào?” Giọng nói bình thản của Dịch Thiên vọng tới, Tiểu Vũ phất tay: “Không có gì, chỉ là một chút xuân dược mà thôi.” Đang định mở cửa, cạch một tiếng, Miểu Miểu đã xô cửa chạy vào, hét ầm ĩ: “Tiểu Vũ, tại sao lại chậm chạp như vậy, ta nghĩ ra nên làm cái gì rồi, chúng ta đi học cưỡi ngựa đi.” Rồi túm lấy Tiểu Vũ lôi ra ngòai.
“Tỷ biết chuồng ngựa ở đâu hả?” Tiểu Vũ hỏi. “Hỏi nhảm, ta sớm đã xem xét kĩ lưỡng đường ngang ngõ tắt ở đây rồi, sau này nếu hai người chúng ta trốn thì cũng không lo tìm không được đường ra …” Khoan đã, Miểu Miểu ý thức được mình vừa lỡ lời liền quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, cái tên nhóc này, chỉ biết làm hư chuyện của ta, Tiểu Vũ vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn nàng, ý bảo ngốc nghếch. Miểu Miểu lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Dịch Thiên, ánh mắt cực kì hờ hững lúc bình thường giờ đây lại đang bùng lên hai ngọn lửa nho nhỏ, liền vội vàng chữa cháy: “Ý của ta là sau này nếu lỡ Tiểu Vũ có chạy, ta cũng biết đường gần nhất để đuổi theo, ha ha, ha ha.” Cười khan vài tiếng, đánh chết ngươi đi tên nhóc đáng ghét kia.
Dịch Thiên chớp mắt một cái đã tới ngay bên cạnh Miểu Miểu, bồng Miểu Miểu lên tay đi thẳng hướng về phía Thiên Uyển, “Dịch Thiên, ngươi muốn làm gì, ta muốn đi học cưỡi ngựa.” Miểu Miểu một bên la lớn, một bên dùng sức đẩy tay Dịch Thiên ra, có điều càng giãy dụa thì Dịch Thiên ôm càng chặt. Tiểu Vũ vừa đi chầm chậm đằng sau vừa nói bâng quơ: “Ngốc, đáng đời.” Miểu Miểu mặt mày đen thui, hung hăng trừng mắt với Tiểu Vũ.
Cách Thiên Uyển càng ngày càng gần, Miểu Miểu vẻ mặt tươi cười hỏi: “Dịch Thiên, đi lộn hướng rồi, bãi cưỡi ngựa nằm ở hướng khác, Thiên Uyển không có gì hay để chơi hết, trở về làm chi a?” “Trở về để cho ngươi một lý do lưu lại.” Dịch Thiên thản nhiên nói, dứt lời, xốc lại Miểu Miểu, đi nhanh hơn về hướng Thiên Uyển. “A, bỏ cuộc, bỏ cuộc, ta không đi nữa, dù không có lý do, ta cũng không đi, ta không phải là phu nhân của ngươi sao, làm sao mà đi được, ha ha, ha ha.” Miểu Miểu vội vàng làm nũng với Dịch Thiên, nếu bảo Dịch Thiên giúp nàng tạo ra lý do, khẳng định không phải làm ra chuyện gì hay ho. Dịch Thiên liền buông Miểu Miểu, thảnh thơi nói: “Thật không?” “Thật mà, ta cam đoan.” Miểu Miểu rất nghiêm túc gật đầu, lại lôi lôi kéo kéo cánh tay Dịch Thiên nói: “Dịch Thiên, ta muốn học cưỡi ngựa, sau này nếu cùng với ngươi đi ra ngòai, không cần ngồi xe ngựa làm chậm trễ thời gian của ngươi, có phải không?” Đợi một hồi lâu, Dịch Thiên mới nói: “Để ta dạy cho ngươi.”
“Được được, đi liền đi.” Miểu Miểu vội vàng kéo tay Dịch Thiên hướng chuồng ngựa đi, đi ngang qua Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Vũ một cái: “Tên nhóc chết tiệt, đi thôi.” Sau đó hếch mặt, ôm tay trái Dịch Thiên tung tăng đi thẳng. Tiểu Vũ lắc lắc đầu theo sau, Vụ Liệt, Vụ Tiêm cũng theo tới ngay tức khắc.
“Thế nào, ta đã nói là trong mắt Dịch ca ca của ngươi chỉ có nàng ta.” Liễm Diễm trốn ở một bên nhìn thấy một màn hay ho, quay qua nói với Doanh Tích đứng bên cạnh. “Hứ, ả ta kiêu ngạo không được bao lâu đâu.” Doanh Tích tức giận nói. “Ngươi đã làm gì?” Liễm Diễm hỏi.
“Không có gì, chỉ là cho thêm một vài gia vị vào bữa sáng của ả thôi.” Doanh Tích thản nhiên nói. Liễm Diễm vừa nghe không biết nói gì, rõ ràng là chuyện gì cũng dám làm, xem ra đây chính là tâm địa ghen ghét người khác.
Tới chuồng ngựa, Miểu Miểu thốt lên: “Oaaaaaa, thật nhiều ngựa a.” Chỉ mới mò đến thăm dò tình hình bên ngòai, chưa vào trong chuồng ngựa bao giờ, vào rồi mới biết được đó là một thế giới như thế nào. Riêng chỗ nuôi nhốt đã không biết bao nhiêu là ngựa, Miểu Miểu chỉ muốn tìm một con vừa mắt. Chọn trái chọn phải, đột nhiên đập vào trước mắt, một con ngựa con màu nâu đỏ đang đứng ngủ, lỗ tai thật to, lông mi thật dài, tỏa sáng lấp lánh, thật xinh đẹp a. Miểu Miểu chạy vội tới trước cửa chuồng của nó, hô to: “Đẹp trai quá a, ta muốn con này.”
Đẹp trai, lại thêm một từ lạ, Dịch Thiên nhìn lướt qua con ngựa nói: “Đây là thiên lý mã, con ngựa này còn nhỏ, dễ thuần phục, rất thích hợp với ngươi.” Vụ Liệt cũng ở một bên nói thêm vào: “Phu nhân thật biết nhìn, liếc mắt một cái là nhìn trúng thiên lý mã.”
“Thiên lý mã, vậy ta không muốn nó nữa, phụ thân của hắn đâu?” Miểu Miểu quay qua Vụ Liệt hỏi.
“Phu nhân, ý người hỏi phụ thân của ai?” Vụ Liệt có chút không hiểu.
“Là cha của con ngựa này a.” Miểu Miểu hỏi
“Tỷ tìm cha của nó để làm gì?” Tiểu Vũ đứng một bên xen vào nói.
“Các ngươi không phải nói nó là thiên lý mã sao, vậy cha nó sẽ là vạn lý mã, ông nội của nó chắc chắn là vạn vạn lý mã, có điều ông nội thì quá già, cho nên ta đương nhiên muốn tìm cha nó.” Miểu Miểu giải thích. Hòan tòan làm cho mọi người mặt mày đen thui, cái này thì liên quan gì nhau chứ.
“Khụ khụ, phu nhân à, cha nó cũng chỉ là thiên lý mã thôi.” Vụ Liệt bối rối trả lời.
“Hả, không phải vạn lý mã hả, nhưng ta cũng muốn cha của nó, con ngựa con này cho Tiểu Vũ đi, nhóc con xấu xa đứng với ngựa con quá hợp.” Miểu Miểu đề nghị.
“Ta không phải nhóc con xấu xa.” Tiểu Vũ đứng một bên phản đối.
Miểu Miểu cũng không thèm để ý đến, hỏi: “Cha nó đâu?”
“Dạ, cái này…” Vụ Liệt còn chưa nói hết, Dịch Thiên đưa tay lên ngăn Vụ Liệt nói tiếp, mắt mang ý cười, quay qua nói với Miểu Miểu: “Ngươi thích cha nó thì cứ quyết định vậy đi.”
“Dịch Thiên ngươi thật tốt quá, đi nào, nhìn cha nó một chút.” Miểu Miểu túm tay Dịch Thiên lôi đi.
“Chậc chậc chậc, cha đúng là cha, thật là đẹp trai chết người, thích quá đi mất.” Miểu Miểu vừa nhìn thấy cha của ngựa con liền lao tới, thật sự là rất đẹp trai. Tiểu Vũ đứng chờ một bên mặt tối sầm, thật là thô lỗ, chẳng có hình tượng.
“Được rồi, Vụ Liệt vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?” Miểu Miểu nhớ ra Vụ Liệt vừa bị Dịch Thiên ngắt lời.
“Phu nhân, thuộc hạ định nói con ngựa này kỳ thật vốn là của chủ thượng.” Vụ Liệt trả lời.
“Thật vậy hả, thật là tốt quá, của Dịch Thiên thì là của ta, cứ tưởng của người khác mà ta muốn có thì thật là phiền tóai, xem ra mắt nhìn của chúng ta rất giống nhau đó.” Liền ném cho Dịch Thiên một ánh mắt nịnh nọt.
Dịch Thiên cười nhẹ, ôm lấy thắt lưng Miểu Miểu nói: “Ngươi thích là tốt rồi.” Miểu Miểu liền nhón lên nói nhỏ vào tai Dịch Thiên: “Ta càng thích ngươi cười.” Dịch Thiên cười càng rạng rỡ. Ha ha, trêu Dịch Thiên cũng thật là thú vị mà, Miểu Miểu nhìn nụ cười rạng rỡ của Dịch Thiên nghĩ thầm.
“Được rồi, nó có tên chưa?” Miểu Miểu hỏi.
“Ngươi muốn lấy tên gì?” Dịch Thiên nhìn nàng.
“Phạn Phạn*” Miểu Miểu rất là nghiêm túc trả lời: “Bất cứ lúc nào cũng không lo bị đói.”
*Phạn: Cơm => Phạn Phạn là Cơm Cơm nên mọi ng` mới cười lăn cười bò như thế
“Phụt” Tiểu Vũ không nhịn được liền bật cười, một con tuấn mã như vậy cư nhiên bị gọi là Phạn Phạn, ha ha, thật biết đùa, vừa cười vừa không quên khen ngợi Miểu Miểu “Tỷ thật sự là thiên tài.”
Miểu Miểu nhìn nhìn mọi người, vì ngại Dịch Thiên ở đây, những người khác đều nín cười, mặt mày vặn vẹo, lại nhìn lại Dịch Thiên, trong mắt cũng tòan ý cười, không thể không hỏi “Nghe không hay hả?”
Dịch Thiên khẽ cười nói: “Ngươi thích là được rồi.” Dứt lời đưa tay ôm Miểu Miểu đi ra khỏi chuồng ngựa. phía sau truyền đến một trận cười to, Miểu Miểu nhất thời mặt tối sầm, thật sự là không chừa cho nàng tí mặt mũi nào mà.