Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 4: Chương 4: Lần đầu gặp gỡ




Miểu Miểu trở lại quán trọ thì thấy Hách Liên cùng Hiên Viên đứng ngay cửa chờ nàng, “Hắc hắc, xin lỗi, ta đi ra ngòai mua ít đồ cá nhân, đã đến lúc đi rồi sao?”

“Phải” không nói gì nhiều.

Miểu Miểu đeo trên lưng hai túi đồ lớn, theo bọn người Hách Liên đi ra khỏi thành, không còn cách nào khác, một túi gói quần áo, một túi gói đồ ăn vặt, ai bảo thời cổ đại này không phát triển, không có túi plastic.

Hách Liên nhìn Miểu Miểu lưng mang hai túi lớn, hơi kinh ngạc, “Tại sao ngươi vác trên lưng nhiều như vậy?”

“Một túi quần áo, một túi đồ ăn vặt, cũng không nhiều lắm.”

Hách Liên cười cười, đưa tay ra định giúp, Miểu Miểu liền từ chối, “Ta có thể mang hết.”

Hách Liên khẽ nhíu mày, đồng thời ngắm nghía nữ tử độc lập này, nhìn thì có vẻ mềm yếu hay khóc lóc để đòi hỏi giúp đỡ nhưng lại không phải. Hiên Viên ở bên cạnh nhướng nhướng mày, không nói gì cả.

Miểu Miểu trong tâm chỉ nghĩ cũng muốn cho ngươi giúp, nhưng nếu để cho ngươi cầm lỡ nhìn thấy Ngân Tiêu của ta thì sao, đó là kí hiệu đặc trưng của lão già kia, vừa nhìn là biết, một phát thành kẻ thù của cả võ lâm rồi. Mặc dù có hơi nặng, nhưng vẫn phải tự mình mang thôi, a, mạng khổ a. Hai người đều suy nghĩ sâu xa nhưng căn bản là không phải cùng một ý.

Vừa ra khỏi cửa thành thì có một người đi lên, dẫn họ tới trước một rừng cây, “Thiếu chủ, ngựa đã chuẩn bị.”

“Tốt, ngươi đi đi.” Hất tay cho người nọ lui xuống, Hách Liên mang theo Miểu Miểu đi về hướng con ngựa nhỏ nhắn xinh xắn, “Ngươi cưỡi con ngựa này, nó nhỏ hơn.” Nói xong, hướng về phía con ngựa cạnh Hiên Viên, xoay người lên ngựa. Miểu Miểu vuốt cằm, đi vòng quanh con ngựa húyt sáo, sau đó thở dài buông tiếng cảm thán “Thật đẹp.”

“Ha ha, con ngựa này vốn là xinh đẹp mà.” Hách Liên vẻ mặt đồng ý. Chỉ là Miểu Miểu nói câu kế tiếp thật đả kích bọn hắn.

“Nhưng ta không biết cưỡi.” Miểu Miểu đưa ra vẻ mặt vô tội nhìn Hách Liên.

Hách Liên, Hiên Viên cùng lúc nhìn thẳng về phía nàng, “Đừng nhìn ta, không biết cưỡi không phải là lỗi của ta.” Miểu Miểu vội vàng hất tay nói.

Thật sự không biết nói sao, Hách Liên lập tức vươn tay ra, ôm lấy Miểu Miểu đặt lên ngựa của mình. “Hách Liên, ngươi thật sự là thần tượng của ta a, tư thế như vậy rất đẹp.” Miểu Miểu vẻ mặt sùng bái, ở sau lưng Hiên Viên chau mày, thản nhiên nói “Thật không biết xấu hổ.” Miểu Miểu mặt hắc tuyến, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

*mặt đầy hắc tuyến là như vầy (_ __|||) (- -|||) (>.<|||)

Dọc theo đường đi gió êm sóng lặng, yên tĩnh một cách kỳ lạ.

“Aizzzz” đây là lần thứ n Miểu Miểu thở dài rồi.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hách Liên nhẹ nhàng hỏi, ở gần Miểu Miểu như vậy, hắn có thể ngửi thấy hương vị trên người nàng, thoang thoảng dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh và thư thái, làm cho hắn muốn ngừng cũng không được.

“Ta đang tự hỏi sao lại không có cướp?” Miểu Miểu vẻ mặt thất vọng, ngẫm lại người khác xuyên qua cuối cùng cũng gặp được cướp để thể hiện tài ăn nói của mình, bây giờ ngay cả một con chim cũng không thấy.

“Ha ha, suy nghĩ của ngươi thật sự rất kì lạ, nếu bọn chúng thật sự đến, ngươi không phải là kẻ đầu tiên chạy mất chứ.” Hách Liên cười ha ha nói.

Miểu Miểu trên đầu xuất hiện ba giọt mồ hôi, ta tồi tệ đến như vậy sao, thật là.

Đột nhiên, Hách Liên ngừng cười, dừng ngựa, Hiên Viên cũng lập tức dừng ngựa lại, hai người trên mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc, thận trọng. Hách Liên nhanh chóng nói nhỏ bên tai Miểu Miểu “Tìm chỗ trốn đi” rồi ôm Miểu Miểu đặt xuống khỏi ngựa.

Miểu Miểu lập tức không hỏi gì chạy thẳng về phía tảng đá bên đường. Nói nhảm, bọn họ cảm giác được nguy hiểm rồi, nàng cũng cảm thấy, trước tiên trốn đã, sau đó coi sao, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Cách đó hơn mười thước đột nhiên xuất hiện hơn mười người mặc đồ đen, phi thân về phía Hách Liên và Hiên Viên, không nói tiếng nào, tấn công cùng một lúc. Hách Liên phi thân vọt lên giữa không trung, đám hắc y nhân này cũng không phải ngồi không, rất có trật tự chia ra làm hai nhóm đối phó hai người. Khoảng năm, sáu hắc y nhân nhắm vào giữa không trung tấn công Hách Liên, Hách Liên rút kiếm vung lên, kiếm khí lóe lên bay thẳng về phía ba tên, ba tên này không lui ra sau, chỉ hơi nghiêng người đồng thời nhắm hướng Hách Liên tấn công liên tục, tiếng đao kiếm va vào nhau. Trên mặt đất, Hiên Viên cũng không nhàn rỗi, bên chỗ hắn, hắc y nhân còn đông hơn.

Miểu Miểu nhìn một hồi đưa ra kết luận, Hách Liên và Hiên Viên đều rất lợi hại, nhưng đám hắc y nhân cũng không yếu tí nào, hơn nữa lại rất đông, cứ như vậy mà đánh nữa sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt. Đang nghĩ tới đó, vừa mới cảm thấy đằng sau có nguy hiểm, cổ đã bị túm lên, cả người bị kéo đứng lên. Quả nhiên không phải là giang hồ lão luyện, đối với nguy hiểm không kịp phản ứng đúng là tệ hại. Vừa định phản kháng, thì phía sau đã bắt đầu nói “Chủ thượng, ở đây có một người nữa, hình như không biết võ công.”

Chủ thượng? Má ơi, đại boss tới, hay là không nên chống cự, đám hắc y nhân kia lợi hại như vậy, chủ thượng chắc chắn là lợi hại hơn, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt a (hiểu thời thế mới là người giỏi). Miểu Miểu ngẫm lại hay là làm bộ giãy dụa một tí vậy.

Người phía sau đã túm cổ nàng đem đặt trước một người, không muốn nghĩ cũng phải nghĩ, khẳng định là đại boss, da đầu đột nhiên đau nhức, con bà nó, để làm cho nàng ngẩng đầu lên nên túm tóc nàng. Miểu Miểu trong lòng ‘ân cần thăm hỏi’ mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Hai mắt nhìn lại, đó lại là nam nhân như thế nào a, ngũ quan hình dáng rõ ràng lại thâm thúy, giống như tượng điêu khắc của Hi Lạp, đôi mắt lạnh lẽo u ám mà sâu lắng, mạnh mẽ mà không thật, khiêu khích mà gợi cảm, không hiểu sao gây cho người khác cảm giác bị áp chế, mặt dù nửa trên của khuôn mặt mang một cái mặt nạ màu bạc, Miểu Miểu vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Có điều cả người hắn tòan thân có vẻ lạnh lẽo, không lộ vẻ gì cả.

“Nói, ngươi là ai?” Người phía sau giật mạnh một cái, Miểu Miểu có cảm giác cả da đầu bị lột ra.

“Buông tay ra, đau quá.” Miểu Miểu cũng không trả lời, gặp phải nguy hiểm thì càng phải tỉnh táo, những lời này nàng nhớ rất kĩ, không được để mất khí thế.

Đại boss hất tay, người phía sau cũng buông tay nhưng nói chuyện vẫn hung hăng “Ngươi là ai?”

“Nữ nhân” Miểu Miểu tức giận trả lời, con bà nó, đau chết người đi được.

Nghe thấy âm thanh kiếm rút khỏi vỏ, liền cảm thấy ở cổ lạnh ngắt, Miểu Miểu không thể không chớp mắt, chân run rẩy. “Nếu không nói, vậy thì đi gặp Diêm Vương báo danh đi.”

“Miểu Miểu, ta tên là Miểu Miểu, có nói ngươi cũng không biết.” Trả lời thì trả lời, thật sự là đáng ghét, tên thuộc hạ bên cạnh lớn lên cũng hết sức tuấn mỹ, vậy mà tính tình thật là xấu xa.

“Miểu Miểu?” Đại boss lên tiếng rồi, ông trời ơi, lớn lên đẹp mắt như vậy còn chưa tính, giọng nói cùng thật hấp dẫn, Miểu Miểu thật sự không nói nên lời, ông trời cho hắn thật nhiều a.

“Đúng vậy, các ngươi là ai?” Dù sao cũng ôm một mớ nguy hiểm rồi, rõ ràng vẫn tốt hơn.

“Đây không phải chỗ cho ngươi hỏi.” Lại là giọng của đại boss, thật êm tai.

Không hỏi thì không hỏi, Miểu Miểu cũng dứt khóat không thèm nói, để xem sau đó thế nào đã.

Bên phía Hách Liên theo sau là Hiên Viên đều đã nhanh chóng không chống đỡ được nữa, Miểu Miểu cảm thấy sốt ruột, nếu bọn họ xong đời rồi, không chừng nàng cũng không được sống. Nhưng sau đó nàng lập tức bật cười, người chuẩn bị ngựa lúc sáng đang dẫn theo một nhóm người nhanh chóng phi thân về phía họ, nàng biết được cứu rồi.

Có điều nàng chưa kịp cười xong đã phải khóc, tên boss kia lên tiếng “Rút lui, mang nàng theo” một trận gió thổi qua, nàng bị bắt túm lên giữa không trung, “Hách Liên, cứu mạng a.”

Hướng về tiếng kêu cứu xa dần, Hách Liên mặt biến lạnh, chuẩn bị đuổi theo, Hiên Viên lập tức ngăn cản hắn “Hách Liên, đại cục làm trọng.”

Hách Liên hất tay áo, lên ngựa chạy về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.