Đội ngũ vận chuyện lương thực đi rất nhanh, mấy ngày nay vẫn gió êm sóng lặng, trà trộn trong đội ngũ là Lâm Phong cùng Vụ Thiến không khỏi đề cao cảnh giác, càng yên ắng càng nguy hiểm ẩn dấu sau lưng càng lớn. Sau khi Nam Cung Linh hỏi Dịch Thiên mượn người, Dịch Thiên liền âm thầm phái Lâm Phong cùng Vụ Thiến dẫn người đi trước, bí mật thay thế hộ vệ của Nam Cung gia.
Nam Cung Linh lùi xuống ngang hai người thì thầm: “Có phát hiện gì hay không?” Tình huống quá yên tĩnh không phải là tình huống tốt, trước cơn bão thường là yên lặng. Hai người khẽ lắc đầu, không khí mặc dù bất thường, nhưng cũng không phát hiện cái gì. Sắc trời dần tối xuống, đi đến dịch quán của triều đình, Nam Cung Việt phân phó mọi người nghỉ ngơi, sáng mai lên đường. Tâm trạng lão cũng bất an, nói chung cảm giác tối hôm nay sẽ phát sinh sự tình. Vì vậy phân phó: “Tăng cường cảnh giác.”
Đêm khuya, một nhóm người cẩn thận nhẹ nhàng đi trên nóc nhà, sau đó tách ra đổi chiều ở trên mái hiên, nhỏ giọng chuẩn bị chọc thủng giấy dán cửa sổ, thổi một chút khói mê vào. Nghe trên mái hiên có động tĩnh, Nam Cung Việt, Nam Cung Linh, Lâm Phong, Vụ Thiến bốn người ai cũng khẽ di chuyển, đưa mắt nhìn nhau, trong bóng tối, ánh mắt có vẻ đặc biệt thâm trầm. Vì phòng ngừa tối nay phát sinh chuyện gì, bốn người vẫn chưa ngủ liền, gom lại cùng một chỗ, chờ đợi trong bóng đêm.
Khói mê vừa phun vào, bốn người lập tức phóng ra cửa, một ít hộ vệ võ công hơi cao một chút cùng đại bộ phận sát thủ không trúng khói mê cũng đồng thời vọt ra. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh. Giằng co nhau không tới một khắc chung, những kẻ này liền bật người thối lui rồi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện gì xảy ra. Những kẻ đó cũng không ham chiến, cũng không ứng chiến, chỉ tăng cường né tránh sau đó liền chạy mất, chẳng lẽ còn điều gì lợi hại sau đó?
Kết thúc hỗn lọan, đèn trong dịch trạm được thắp lên, “Đây là cái gì?” Vụ Thiến liếc mắt thấy một khối bài nhỏ rơi trên mặt đất. Nam Cung Linh cầm lấy vừa nhìn thấy ở giữa có khắc một chữ “Ám”, nhất thời mặt khẽ biến sắc nói: “Chính là ám vệ trong cung, trực tiếp nghe lệnh Hoàng đế, chẳng lẽ Hoàng đế không thể chờ đợi được muốn diệt trừ Nam Cung gia chúng ta?” Nam Cung Việt nghe vậy khẽ lắc đầu, tránh mấy cuối cùng cũng tránh không được.
“Chưa chắc,” nãy giờ không lên tiếng Lâm Phong giờ lại nói: “Những kẻ này trên mái hiên tạo ra tiếng động lớn như vậy, hơn nữa vẫn chưa giao thủ với ta chút nào như vậy đã rời khỏi, chắc là muốn đến để lại lệnh bài ám này, muốn Nam Cung gia các ngươi cho rằng chính là do Hoàng đế gây nên, khiến cho Nam Cung gia đối địch với triều đình.”
“Muốn cho Nam Cung gia chúng ta mưu phản?” Nam Cung Linh nhướng mày nói. Lâm Phong khẽ gật đầu: “Có khả năng.” Mọi người rơi vào trầm tư, rốt cuộc là ai muốn Nam Cung gia cùng triều đình thành địch, chính mình làm ngư ông ngồi hưởng lợi. Lấy tình trạng trước mắt xem, Hoàng đế đã đánh chủ ý với Nam Cung gia rồi, không cần thúc giục, sớm muộn gì cũng sẽ là trạng thái đối lập.
Mọi người bị báo động giả một hồi, đều tự trở về phòng ngủ, Lâm Phong đưa Vụ Thiến về phòng, vừa định rời đi liền phát hiện ngòai cửa sổ có bóng đen chợt lóe lên, lập tức kêu lên: “Không hay, còn có người.” Vụ Thiến lập tức chạy ra cửa đánh thức mọi người, Lâm Phong thì đuổi theo. Vừa lúc đó lại có một nhóm hắc y nhân phá cửa sổ vào, thế tới hung hãn, lập tức vung kiếm, chiêu chiêu đọat mạng, không lưu tình chút nào. Mới có một lúc, hộ vệ do triều đình phái theo đều chết sạch, chỉ còn lại sát thủ của Vụ Thiên Các cùng cha con Nam Cung liều mạng chống cự.
Mà khách trong khách điếm cùng hộ vệ cũng không có động tĩnh gì, mới vừa rồi không phát hiện ra, bây giờ người càng ngày càng ít mới chú ý tới. Không có khả năng tất cả đều bị phục thuốc mê, chẳng lẽ đều bị giết, cũng không có khả năng, giết nhiều người như vậy khẳng định phải có động tĩnh, như vậy chỉ có thể một khả năng, chính là có người cố ý thả những người đó đi hết rồi, có thể đem nhiều người như vậy đưa đi, kẻ đó thế lực cũng không nhỏ.
Đối phương khí thế hung hãn, mà căn bản là không để ý tánh mạng của mình, mới một hồi, người của Vụ Thiên Các cũng thương vong hơn phân nửa. Cứ như vậy đi xuống, sớm muộn gì cũng bị diệt, Lâm Phong đột nhiên quát to một tiếng: “Bế khí.” Rồi sau đó từ trong ống tay áo quăng ra một nắm bột phấn, hắc y nhân hít phải bột phấn lập tức thất khiếu chảy máu mà chết, tình thế lập tức nghiêng về bọn họ một chút.
Làm tốt lắm, Vụ Thiến tiến lên vỗ vỗ vai hắn, không ngờ tới chàng còn có một chiêu như vậy. Lại nghiêng người cùng hắc y nhân đánh tới, mặc dù chiếm ưu thế nhưng không thể phân tâm. Đột nhiên Nam Cung Linh hô to một tiếng: “Cha.” Một kiếm của một hắc y nhân đâm xuyên qua cơ thể Nam Cung Việt, Nam Cung Việt lập tức ngã xuống.
“Giết không tha.” Vụ Thiến quát to một tiếng, người của Vụ Thiên Các đột nhiên tức giận bừng bừng, ra tay trở nên sắc bén và nhanh hơn. Trước khi đi, chủ thượng đã tự mình dặn dò bọn họ bảo trụ Nam Cung gia, hôm nay Nam Cung Việt sợ là không qua được, trở về như thế nào có mặt mũi hướng chủ thượng báo cáo. Mà hắc y nhân sau khi đâm trúng Nam Cung Việt liền hô to một tiếng “Rút lui” lập tức nhất tề thối lui về phía sau, xoay người bỏ chạy mất dạng. Vụ Thiến vừa định hô đuổi theo, Lâm Phong đưa tay ngăn cản nàng, lắc đầu, bây giờ tình thế đối với chúng ta bất lợi, không biết bên ngòai còn có cái gì đang chờ chúng ta. Trước mắt trọng yếu nhất là cứu Nam Cung Việt, còn phải bảo vệ lương thực.
Nam Cung Linh người đầy máu hét lớn: “Cha, người mau tỉnh lại…” Lâm Phong tiến lên kiểm tra, lắc đầu, lão đi rồi. Nam Cung Linh mắt thất thần nhất thời vằn lên tia máu, giết đi thân nhân duy nhất của hắn rồi, chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm ra kẻ đó, vì cha báo thù. Khóe mắt đột nhiên rơi lệ, gắt gao ôm lấy cha hắn…
Dừng lại tại dịch trạm vài ngày, xử lý hậu sự cho Nam Cung Việt, Nam Cung Linh ra lệnh tiếp tục xuất phát, hắn nhất định đem lương thực đưa đến nơi an tòan, không cho tên Hoàng đế kia cơ hội khai thác sơ hở. Vụ Thiến cùng đám người Lâm Phong không biết an ủi làm sao, đành phải đi theo phía sau hắn, phái người quay về Bồng Lai Các thỉnh cầu trợ giúp.
Trong thư phòng ở Bồng Lai Các, hộ vệ gõ cửa vào: “Chủ thượng, trên đường chuyển lương bị tập kích, người của chúng ta bị giết chết hơn phân nửa, yêu cầu trợ giúp, Nam Cung Việt đã chết.” “Cái gì, Nam Cung Việt đã chết?” Miểu Miểu kinh hô, mặc dù ấn tượng đối với lão không sâu, nhưng lão chính là bằng hữu tốt của phụ thân Dịch Thiên, cũng là phụ thân của Nam Cung Linh, đột nhiên nghe thấy tin lão chết, tâm lý không tránh khỏi có chút thương tâm.
“Hồi phu nhân, chúng ta trước đó gặp một nhóm hắc y nhân, bọn chúng chỉ ra vẻ giao đấu với chúng ta một chút rồi sau đó để lại một khối lệnh bài, vốn là lệnh bài của ám vệ bên người hoàng thượng, bọn họ mới vừa bỏ chạy, lại một nhóm hắc y nhân khác tới, những kẻ này thế tới hung hãn, đao đao đọat mạng, Nam Cung Việt là chết vào tay bọn chúng, hơn nữa sau khi giết Nam Cung Việt những kẻ này liền rút lui.” Người đó hồi đáp.
“Vậy còn Nam Cung Linh sao rồi?” Miểu Miểu lại hỏi. “Cái này thuộc hạ không biết, chỉ biết hắn sai người tiếp tục đi tiếp, thuộc hạ trở về thỉnh cầu trợ giúp.” “Vụ Kiếm ngươi dẫn người đi.” Dịch Thiên nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng. “Vâng.” Vụ Kiếm lên tiếng rời đi.
Dịch Thiên sắc mặt âm trầm hướng Vụ Huyền nói: “Đi tra rõ việc này.” Vụ Huyền cũng lên tiếng rồi ra cửa. Miểu Miểu tiến lên nắm lấy tay Dịch Thiên, Nam Cung Việt đã chết, như vậy hắn cũng sẽ có chút thương tâm, dù sao đó cũng là bằng hữu cuối cùng phụ thân hắn lưu lại. Chỉ là tại sao những người có liên quan đến phụ thân hắn đều lần lượt chết đi, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là bản thân nó chính là một âm mưu, để phòng ngừa Dịch Thiên tra tới. Nhưng người biết thân phận Dịch Thiên không nhiều, có lẽ thật sự chỉ là một sự trùng hợp, Miểu Miểu nghĩ thầm.