Sau khi tuyên bố nguyên nhân Nam Cung Linh bị giáng chức do cấu kết với Vụ Thiên Các, triều đình vẫn chưa hề phái người đuổi bắt hắn. Cho tới nay là bởi vì chứng cứ mưu phản không đủ, thứ hai là bởi vì thế lực của hữu thừa tướng vẫn tồn tại như cũ. Thần Quang Dục cũng không có khả năng diệt cỏ tận gốc cho nên chỉ có thể thu hồi quan vị của Nam Cung Linh.
Như vậy lại rất hợp với ý của Nam Cung Linh, bản thân hắn đối với quyền lực không hề có chút lưu luyến, càng huống chi cái chức hữu thừa tướng không có thực quyền này. Từ ngày tới Bồng Lai Các, liền nhân tiện mỗi ngày đi theo Miểu Miểu ngọan đông ngọan tây, không có cách nào, ngọai trừ Miểu Miểu hắn không quen ai cả. Tuy nhiên cái này lại hại khổ những người khác ở Bồng Lai Các, bởi vì sắc mặt của Dịch Thiên đã tối đến mức không thể tối hơn, nguyên bình dấm chua a, mọi người làm việc đều không thể không e dè cẩn thận, kết quả là Nam Cung Linh thiếu chút nữa đã trở thành địch nhân của tất cả mọi người ở Bồng Lai Các rồi.
Hôm nay, Nam Cung Linh đột nhiên nhớ ra trước đây Miểu Miểu từng nói, muốn cùng hắn nấu rượu luận anh hùng. Vì vậy cố ý rủ rê Miểu Miểu cùng đi Quang Đô du thuyền rồi nấu rượu luận anh hùng, dù sao bây giờ cũng không có sự tình gì, đang rảnh rỗi, tiện thể rủ thêm Tiểu Vũ. Miểu Miểu thấy Dịch Thiên bận rộn nhiều việc, không biết lại cùng Vụ Huyền đi đâu rồi, bản thân lại rất nhàm chán nên đồng ý liền. Một nhóm ba người khí thế bừng bừng xuất phát đi Quang Đô.
Chờ Dịch Thiên xong hết tất cả công vụ bận rộn, quay lại thư phòng, không thấy Miểu Miểu, lại đi về phòng, cũng không thấy đâu. Túm lấy hạ nhân lạnh giọng hỏi: “Phu nhân đâu?” “Phu nhân cùng Nam Cung công tử, còn có Tiểu Vũ công tử đi Quang Đô rồi.” Hạ nhân bị túm hỏi nơm nớp lo sợ trả lời, gần đây chủ thượng đối với Nam Cung công tử rất là dễ nổi nóng, hôm nay phu nhân lại còn cùng hắn đi Quang Đô du ngọan, tuy nói còn có Tiểu Vũ nhưng cái vẻ mặt hắc ám này của chủ thượng lại nói rõ hết mọi sự, người nhanh chóng trở về đi a.
Mà ở bên này, Nam Cung Linh, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ ba người uống vô cùng hăng say. “A, thật đã quá, đúng là cay muốn chết người đi được, nhưng mà uống ngon.” Miểu Miểu đang cầm vò rượu lớn vừa đổ vào trong miệng vừa hét lớn. Tiểu Vũ cũng là một đứa nhóc nên đối với rượu cũng không tránh khỏi tò mò, cái này chẳng phải là uống rất sảng khóai sao. Mặc dù hắn cảm thấy mùi vị này không ngon nhưng cảm giác thì lại rất tuyệt.
Hai người cứ như vậy mà đổ ùng ục vào trong miệng, mà Nam Cung Linh ở bên cạnh cũng không biết nói gì, cái này đâu phải nấu rượu luận anh hùng gì, đây căn bản là đại hội uống rượu. Kết quả chính là hai người say thành hai hũ hèm, Nam Cung Linh đành phải kêu một cỗ xe ngựa, đem hai người mang về.
Dọc trên đường đi, tính khí của hai kẻ say rượu này đúng là xấu không thể tả được, Miểu Miểu thì một mình ca hát vang trời, Tiểu Vũ thì ở bên cạnh vui sướng phụ họa theo. Hai người ở trong xe vừa nhảy vừa cười, Nam Cung Linh đành phải mỗi tay túm một người, tránh cho hai người té ra khỏi xe.
“Này, mỹ nam, ta len lén nói cho ngươi một bí mật nha.” Miểu Miểu đột nhiên cúi xuống bên tai Nam Cung Linh thẽ thọt, có điều cái tần suất âm thanh này lại đủ lớn để cho tất cả mọi người cùng nghe thấy.
Mỹ nam, khóe miệng Nam Cung Linh giật giật, hắn biết vẻ ngòai của bản thân khá được, bất quá cái từ mỹ nhân này thật sự không dám nhận. Đành phải cười trừ nói: “Nàng nói đi, nói đi.”
“Ta nói cho ngươi nha, lúc lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi không có mặc áo, thật sự là cực kỳ gợi cảm, vóc người thật sự là đẹp đến chóang váng a.” Miểu Miểu vừa nói vừa đưa ngón tay xỉa xỉa vào trong ngực Nam Cung Linh, thuận tiện chậc chậc vài tiếng, lắc đầu lắc tai nhìn Nam Cung Linh, tiếp theo phun ra một câu kinh hãi thế tục: “Ta vẫn cảm thấy rằng nếu ngươi đi làm nam kỹ, chắc chắn buôn bán lời to.”
Ặc, Nam Cung Linh mắt trợn tròn, không biết nói gì, cộng thêm vẻ mặt hắc tuyến, đây là cái lý luận kiểu gì đây a. Tuy nhiên lời của nàng luôn khiến cho hắn không ứng phó lại được, lần nào cũng đều tràn ngập cảm giác mới lạ, chẳng lẽ đó chính là nguyên nhân nàng hấp dẫn Dịch Thiên?
Đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà buông tay đang túm tay Tiểu Vũ ra, chậm rãi xoa lên khuôn mặt đang cười của Miểu Miểu, mềm mại mịn màng đúng như trong tưởng tượng của hắn. Miểu Miểu mắt mũi mờ mịt nhìn hắn, hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thật khó hiểu. Nam Cung Linh mỉm cười. Khuôn mặt thật đáng yêu.
“Ngươi toi rồi, toi rồi, dám sờ mặt của tỷ ấy, ta sẽ méc Dịch Thiên, để hắn đánh ngươi một trận.” Tiểu Vũ ở bên cạnh đột nhiên hét lớn, làm Nam Cung Linh tỉnh lại, giật mình một cái liền rụt tay lại, hắn là đang làm gì. Mới vừa rồi lúc Miểu Miểu đưa tay xỉa xỉa hắn, hắn lại tự dưng có cảm giác Miểu Miểu đang làm nũng với hắn, lắc đầu, chính mình tự đa đoan với chính mình thì không nói gì đi, nhưng cảm giác vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng vẫn còn vươn lại trên tay, thật lâu sau đó cũng không mất đi.
Vừa đến cửa Bồng Lai Các liền phát hiện đèn đuốc trong Bồng Lai Các sáng trưng, hình như lại có việc gì trọng đại náo động nữa rồi. Nhìn thấy Nam Cung Linh xuất hiện, hộ vệ ở cửa tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, một người nhanh chóng phi thân chạy về hướng đại viện, một người vội vàng nghênh đón.
Dịch Thiên rất nhanh lập tức xuất hiện tại cửa, Nam Cung Linh kéo Tiểu Vũ xuống xe ngựa, chỉa chỉa phía bên trong, ám chỉ Miểu Miểu vẫn còn ở trên xe, Dịch Thiên liền nhấc chân leo lên xe ngựa, lập tức cau mày, cả xe nồng nặc mùi rượu, tiểu nữ nhân khia thì không biết trời đất nằm xoải dài bên trong xe ngủ say sưa.
Dịch Thiên mặt mày lạnh băng, bế lấy Miểu Miểu xuống xe, dường như cảm thấy có người di chuyển nàng, Miểu Miểu nhướn hai con mắt lên, thều thào kêu lên: “Dịch Thiên, ta khó chịu.” Lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy khó chịu là không tránh khỏi nha. Dịch Thiên không nói gì, ôm nàng đi thẳng về phòng.
“Dịch Thiên, chàng từ từ một chút, ta chóng mặt.” Miểu Miểu dường như bị quay vòng rất khó chịu, buộc miệng la lên. Dịch Thiên vẫn giả điếc không nghe thấy, vẫn bế nàng đi thẳng, đám người Vụ Liệt đứng một bên nhìn kinh hãi run sợ, chủ thượng luôn luôn hiểu rõ phu nhân nhất mà lần này phu nhân cũng nói tới như vậy rồi, chủ thượng ngay cả một động tác thương tiếc nhỏ xíu cũng không có, xem ra chủ thượng lúc này không phải là tức giận bình thường, sợ rằng có phiền phức lớn rồi.
Sau khi đem Tiểu Vũ giao cho hạ nhân, Nam Cung Linh quay lại thấy tình cảnh này liền tiến tới ngăn Dịch Thiên lại nói: “Ngươi đi quá nhanh, nàng không thỏai mái, người say rượu sợ nhất là bị đong đưa.” “Cút ngay.” Dịch Thiên lạnh lùng nói. Nam Cung Linh khẽ nhíu mày, định nói lại, Vụ Liệt liền bước tới kéo hắn về, ý bảo hắn đừng nói nhiều, chủ thượng lúc này đúng là tức giận thấu trời rồi.
Nam Cung Linh giãy một cái, vờ như không hiểu ý tứ của Vụ Liệt, nói tiếp: “Ta biết ngươi tức giận vì nàng đi ra ngòai cùng với ra, có điều bây giờ không phải lúc so đo điều này, nàng say đến như vậy, trước hết ngươi nên chăm sóc nàng đã.”
Dịch Thiên cau mày liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Chuyện của bổn chủ không tới phiên ngươi xen vào.” Đám người Vụ Liệt kinh hãi, chủ thượng chưa bao giờ từng tự xưng mình là bổn chủ, lúc này Nam Cung Linh giẫm đến địa lôi rồi.
“Chuyện của ngươi ta sẽ không quan tâm, nhưng Miểu Miểu là bằng hữu của ta, ta hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng một chút.” Nam Cung Linh nói thẳng không che đậy, cũng không e ngại Dịch Thiên.
“Ý của ngươi là bổn chủ đối với nàng không tốt.” Thanh âm của Dịch Thiên đã lạnh đến cực điểm.
Nam Cung Linh còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng bị Vụ Liệt dứt khóat lôi đi rồi, thần thánh của ta ơi, bây giờ tốt nhất là ngươi đừng nói cái gì cả, nếu không chúng ta, không, tất cả mọi người sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu.
“Gọi đại phu đến.” Dịch Thiên phân phó, bế Miểu Miểu đi thẳng về phòng.
“Chủ thượng, đại phu tới.” Đại phu đẩy cửa đi vào, hướng phía Dịch Thiên thi lễ. “Làm cho nàng tỉnh rượu.” Dịch Thiên lạnh giọng nói. Đại phu lập tức vâng lệnh bước tới.
Không bao lâu, Miểu Miểu cũng tỉnh lại. Day day huyệt Thái Dương của mình, đầu thật chóang a. “Rốt cuộc nàng cũng biết tỉnh dậy rồi hả?” Dịch Thiên vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng nói.
“Ta bị làm sao vậy, Dịch Thiên?” Miểu Miểu vẫn còn chưa có phản ứng.
“Nàng còn không biết nàng bị làm sao, cùng nam nhân khác đi ra ngòai uống cho đến say khướt rồi mới về, bây giờ còn hỏi ngược lại ta.” Giọng Dịch Thiên vẫn lạnh y như cũ.
Miểu Miểu thóang nghĩ liền nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, nói nhỏ: “Ta không có một mình đi cùng hắn, còn có Tiểu Vũ nữa mà, Dịch Thiên, chàng nổi giận sao? Đừng giận nữa có được hay không, vốn là ta thấy chàng bận rộn nhiều việc, ta thì lại không có chuyện gì làm, nếu hắn rủ…”
“Buồn chán liền có thể tùy tiện cùng nam nhân khác đi ra ngòai, uống đến say khướt mới trở về.” Ngữ khí của Dịch Thiên bắt đầu sắc bén.
“Cái gì mà tùy tiện, Dịch Thiên, ý chàng là sao?” Miểu Miểu cũng sẵng giọng, coi như là ghen đi những cũng cần phải có chừng mực chứ, nàng không cảm thấy cùng Nam Cung Linh, còn có Tiểu Vũ đi ra ngòai du ngọan là có cái gì sai.
“Cùng nam nhân khác đi ra ngoài du ngọan, mà không chỉ có một lần, không phải tùy tiện chứ là gì, lại còn uống đến say mèm ra mới về, nàng bảo ta phải nói thế nào với nàng?” Dịch Thiên càng nói càng tức, quả thật là có chút bắt đầu nói không suy nghĩ.
“Dịch Thiên, Nam Cung Linh là một bằng hữu của ta, ta đã sớm nói với chàng rồi, bằng hữu với nhau có thể cùng nhau ăn chút cơm, uống chút rượu, điều này không có vấn đề gì cả.” Miểu Miểu cũng bắt đầu bốc hỏa.
“Biết ở đây nữ nhân như vậy sẽ bị người khác nói thành cái gì không, dâm phụ, chỉ biết đi quyến rũ nam nhân khác.” Phỏng chừng là Dịch Thiên đã giận quá mất khôn, không biết chính mình đang nói cái gì nữa rồi.
“Dịch Thiên, ngươi nói ta là cái gì? Dâm phụ, ha ha, nói rất đúng, ta thật sự là nhìn lầm người rồi, ta đã cho rằng ta với ngươi đến từ những thế giới khác nhau nên ngươi có thể hiểu và thông cảm cho ta hơn, nhưng thật không nghĩ tới rằng ngươi chỉ biết thế giới của ngươi, ở thế giới của ta, nam nhân cùng nữ nhân có thể trở thành bằng hữu, đó là quan hệ bình thường giữa người với người.” Miểu Miểu thanh âm lạnh lùng nói.
“Đó là thế giới của nàng, nàng phải nhớ cho kỹ bây giờ nàng đang ở thế giới này.” Dịch Thiên cả giận nói, chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ đến việc trở về.
“Biến, ngươi cút cho ta.” Miểu Miểu cầm lấy gối ở đầu giường ném về phía Dịch Thiên. Dịch Thiên nóng nảy phất tay áo quay đi, lúc này thật sự càng nói càng không được, không bằng đợi mọi người tỉnh táo một chút thì tốt hơn.
Nhìn thấy Dịch Thiên không lưu luyến chút nào phất tay áo bỏ đi, nước mắt Miểu Miểu khẽ khàng rơi xuống. Bản thân mình sai sao? Nàng không biết nữa, vốn là bản thân mình không thể hòa nhập vào thế giới này sao, hay là nguyên bổn nàng không thực sự thuộc về thế giới này. Từ lúc đến nơi này, gặp Dịch Thiên, yêu Dịch Thiên, nàng chỉ biết chính mình sẽ không rời khỏi thế giới này được. Chính mình tòan tâm toàn ý yêu hắn như vậy, chẳng lẽ hắn không cảm giác được sao?
Nàm biết hắn thích ăn dấm chua, ý muốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng là cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể nói mình là dâm phụ được, điều đó đối với nàng chính là một sự xúc phạm, gì thì gì, một nữ nhân có tự tôn sẽ không tiếp thụ được điều đó. Hay là Dịch Thiên chàng nguyên bổn luôn coi ta là dâm phụ, bởi vì chúng ta vẫn chưa chính thức thành thân qua mà đã có vợ chồng chi thực*, ở thế giới này như vậy thì chính là dâm phụ rồi, là thật sao?
*vợ chồng chi thực nghĩa là đã có quan hệ vợ chồng ăn nằm cùng nhau.
Dịch Thiên, ta đột nhiên cảm thấy trái tim ta rất đau, nó đang khóc thương. Ta đột nhiên hiểu rõ rồi, cho dù hôm nay không phát sinh chuyện này, có lẽ có một ngày nào đó cũng sẽ phát sinh chuyện giống vậy, đến lúc đó chàng cũng sẽ nói ta như vậy, đúng không. Dịch Thiên, có lẽ là ta thật sự sai lầm rồi.
Sau một đêm đã tỉnh táo lại, nghĩ đến chính mình nói với Miểu Miểu những lời như thế, Dịch Thiên rất là hối hận, bản thân đã giận quá mất khôn, tiểu nữ nhân kia chắc chắn là khóc nguyên một đêm. Bản thân mình hôm qua nhìn thấy nàng uống say đến mềm người như vậy, có lẽ là đã nằm trong lòng Nam Cung Linh trở về, tâm tình liền mất khống chế, nói nhiều thứ không nên nói, không biết Miểu Miểu có thể tha thứ cho hắn dễ dàng hay không.
Đứng ở cửa lưỡng lự thật lâu, Dịch Thiên không khỏi lắc đầu, từ lúc nào thì mình lại biết sợ hãi không được người khác tha thứ rồi, nữ nhân này xuất hiện đã thay đổi những thứ không thể của hắn. Rốt cuộc lấy hết dũng khí, quyết định trước hết gõ gõ cửa, không có ai đáp lại. Tự mình đẩy cửa mà vào, bên trong phòng không một bóng người, chăn mền trên giường vẫn gọn gàng như cũ, giống như là tối hôm qua không có ai chạm vào. Tâm trạng đột nhiên cảm thấy bất an, túm lại một hạ nhân đang đi qua hỏi: “Phu nhân rời giường rồi sao?” “Dạ vẫn chưa, chủ thượng.” Hạ nhân cung kính nói.
Dịch Thiên cả kinh, nhìn quanh trong phòng, trên bàn có một chén trà chặn lên tờ giấy, Dịch Thiên bước nhanh tới cầm lên, vừa nhìn xong mặt liền biến sắc: ‘Có lẽ ngươi nói rất đúng, ở đây ta thật sự là dâm phụ, bởi vì chúng ta không thành thân mà đã viên phòng*. Ta đột nhiên rất nhớ thế giới của ta, ít ra ở nơi đó ta trong sạch hơn.’
*động phòng