“Nương nương, hoàng thượng thật sự đã đi rồi, người nghỉ ngơi đi.” Nha hoàn cung kính nói với Mỵ Diễm. Mỵ Diễm dịu dàng nói: “Phong nhi, hòang thượng thích vị cô nương đó đúng không?”
“Làm sao được ạ, nương nương, nàng ấy đã là phu nhân của người khác rồi, hơn nữa nương nương xinh đẹp như vậy, hoàng thượng lại sủng ái nương nương như vậy, làm sao mà thích vị phu nhân kia được?” Phong nhi trả lời rất thẳng thắn rõ ràng.
“Thật vậy sao, Phong Nhi, ta tiến cung vào lúc nào, tại sao một chút ấn tượng cũng không có gì cả?” Mỵ Diễm giả bộ hỏi lơ đãng.
“Nương nương tiến cung đã gần năm năm rồi a, nô tỳ từ lúc nương nương tiến cung vẫn luôn hầu hạ bên người nương nương a.” Phong Nhi mỉm cười nói.
Mỵ Diễm gật đầu, ý bảo Phong Nhi đi ra ngòai. Nằm ở trên giường nhìn lên đỉnh màn, trong đầu Mỵ Diễm hiện lên nghi vấn. Rốt cuộc nàng là ai, tại sao luôn cảm thấy mình có một khỏang trí nhớ rất quan trọng đã bị mất, Mỵ Diễm, thật sự là tên của nàng sao? Nữ nhân cùng nam nhân đó, cảm giác rất là quen thuộc, nhưng tại sao lại nghĩ không ra, trước lúc đi đã cố tình cười đắc ý, muốn nhìn thử xem nữ nhân đó có phản ứng gì, kết quả lại là không có chút hồi đáp nào cả, chẳng lẽ bọn họ cũng không nhận ra mình?
Phong Nhi, ta đã sớm biết ngươi sẽ không nói thật với ta. Ngươi là người hoàng thượng an bài bên người để giám thị ta, từ khắc ta tỉnh dậy ta đã biết. Cứ việc như thế, ta muốn đi nơi nào chẳng lẽ ngươi lại ngăn được ta. Nghĩ như vậy, trong lòng Mỵ Diễm đã có quyết định cuối cùng.
Tiểu Vũ mặt mày hầm hầm đi vào phòng. “Sao vậy?” Miểu Miểu nhìn thấy Tiểu Vũ mặt mày bộ dáng nghiêm túc như vậy nên hỏi một cách e dè.
Tiểu Vũ nhìn thóang qua Miểu Miểu, trầm giọng nói: “Ta dùng bồ câu đưa tin cho sư phụ, hỏi về Hồn Phá. Sư phụ nói năm đó mẹ ta cũng trúng độc này, may là người phát hiện kịp thời nên cứu được mẹ con ta một mạng.”
Miểu Miểu nghe vậy hơi trầm tư nói: “Đệ hòai nghi vốn là nam nhân kia?” Tiểu Vũ gật đầu, không phải nam nhân đeo mặt nạ thì là gã nam nhân kia, hoặc căn bản chỉ là cùng một người.
Miểu Miểu khẽ nhíu mày nói: “Cùng là một người thì khả năng không lớn, vì tên nam nhân kia cũng phải hơn bốn mươi tuổi, nam nhân đeo mặt nạ thì hình như không già đến vậy, chỉ có thể là hai kẻ đó có quen biết nhau.”
Mọi người nghe vậy cũng dần đần sáng tỏ, quả thật chuyện này cũng có thể xảy ra, có điều thật đúng là lọan a, muốn điều tra được sợ là càng khó.
“Được rồi, được rồi, bỏ đi, có nghĩ tới nghĩ lui cũng không được gì, Dịch Thiên, không bằng chúng ta đi dạo phố đi, chàng xem khí trời đẹp như vậy, nắng ngọt như vậy.” Hai tay Miểu Miểu lại vòng qua níu tay Dịch Thiên, lắc lắc.
Mọi người lại không biết nói gì, tình thế lúc này nghiêm trọng như thế, phu nhân lại còn có tâm trạng thỏai mái đi dạo phố, không thể không nói là suy nghĩ của phu nhân không giống người nha.
Lôi kéo Dịch Thiên lòng vòng ở mấy con đường của Nháo Thành. “Mẫu thân, mẫu thân.” Một đứa trẻ nghiêng ngả chạy băng qua bên cạnh họ, ánh mắt Miểu Miểu đuổi theo bóng đứa trẻ xa dần, cười nói: “Dịch Thiên, bảo bối tương lai của chúng ta cũng sẽ gọi ta là mẫu thân giống vậy ha.” Cứ nghĩ một đứa trẻ mũm mĩm gọi nàng mẫu thân bằng cái giọng non nớt như thế, cảm giác này không thể giải thích bằng ngôn ngữ được, nó chính là sự cảm động dâng trào từ trong đáy lòng.
Dịch Thiên nắm chặt tay nàng, khẽ gật đầu. Chờ thế cục ổn định một chút, chúng ta sẽ sinh một bảo bối. Một bảo bối đáng yêu thông minh giống như nàng vậy. Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi cười. Nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
“Miểu Miểu, khéo như vậy, đã lâu không gặp.” Giọng Hách Liên Thành truyền đến. Miểu Miểu theo nơi phát ra tiếng gọi nhìn lại, Hách Liên Thành cùng Hiên Viên Triết đang đi thẳng về hướng này.
“Hey, Hách Liên, Hiên Viên, đã lâu không gặp, các ngươi sao cũng ở đây?” Miểu Miểu hỏi vài câu xã giao đơn giản sau khi chào, ở nơi này nhìn thấy bạn cũ thật đúng là nhiều a.
“Chúng ta muốn đi Đại Hội Võ Lâm, không ngờ tới vừa vào Nháo Thành liền không ra được, bây giờ đang chờ đến khi khai thành a. Ta nghe nói các ngươi cũng tham gia đại hội lần này?” Hách Liên cười nói.
“Ừ, chúng ta cũng tham gia, đến lúc đó phiền hai vị hạ thủ lưu tình, cho ta một bậc thang bước lên.” Miểu Miểu bây giờ bắt đầu lôi kéo quan hệ, bớt đi một kình địch cũng vẫn tốt hơn.
“Ồ, Miểu Miểu cũng muốn ra trận sao?” Hách Liên nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy, mong là dựa trên quen biết của chúng ta, các người hạ thủ lưu tình nha, đối với người khác thì lợi hại một chút, đối với ta thì chừa chút tình, được không?” Miểu Miểu nháy mắt mấy cái, thương lượng với bọn họ một chút.
“Ha ha, nếu Miểu Miểu cũng đã nói như vậy rồi, chúng ta đây chắc chắn phải lưu chút tình chứ.” Hách Liên cười ha ha nói. Miểu Miểu cười cười tỏ vẻ cảm kích, quen biết nhiều cũng tốt a.
Mới cười xong, ánh mắt Miểu Miểu chợt nheo lại, đó là ai vậy? Xa xa phía trước chợt lóe lên một bóng người lướt qua khiến Miểu Miểu chú ý, nhìn về phía Dịch Thiên, hình như cũng phát hiện ra rồi.
“Sao vậy?” Hách Liên Thành nhìn thấy ánh mắt hai người thay đổi, quay ra sau nhìn lại, không thấy gì cả.
“Không có việc gì, nhìn thấy một tên trộm vặt, ghét nhất là kẻ không làm mà thích hưởng.” Miểu Miểu tức giận nói: “Dịch Thiên, chúng ta cùng đi bắt hắn.” Liền sau đó lôi Dịch Thiên đi mất. Hách Liên Thành cùng Hiên Viên Triết không biết nói gì, thật đúng là hành động khẳng khái a.
Đuổi vào trong một con hẻm nhỏ đã không thấy bóng dáng. “Dịch Thiên, chúng ta có nhìn lầm hay không?” Miểu Miểu nhỏ giọng hỏi. Dịch Thiên lắc đầu, không nhìn lầm, là hắn, Nam Cung Việt, hắn không chết mà còn đang ở Nháo Thành. Không hổ danh là Nháo Thành, đem tất cả mọi người tụ họp lại một chỗ, quả nhiên là náo nhiệt.
“Nam Cung Việt quả nhiên là không chết.” Cô Thiên Ngạo đang hóa trang thành Vụ Minh tức giận nói, lão hồ ly giảo họat này chỉ biết giả vờ, ngay cả chết cũng là giả vờ.
“Được rồi, Nam Cung Linh đâu?” Miểu Miểu đến bây giờ mới nhớ tới còn có một người tên Nam Cung Linh, thật không biết phải hỏi nàng vốn là thần kinh bã đậu hay là không thèm để Nam Cung Linh ở trong lòng.
“Vào hôm phu nhân bỏ đi, hắn cũng rời đi, hẳn là đi tìm phu nhân.” Vụ Huyền đứng một bên trả lời, Nam Cung Linh không đi cùng bọn họ ở một chỗ cũng là chuyện tốt, nếu không chủ thượng lại tẩm giấm chua đầy người, xù tóc lên, đến lúc đó chịu khổ chịu mệt lại là đám người bọn hắn.
Miểu Miểu lại đang muốn nói gì nữa, chưởng quỹ gõ cửa nói: “Phu nhân, Mỵ phi cầu kiến.” Nàng tới làm cái gì, Miểu Miểu cùng với mọi người liếc mắt nhìn nhau, làm khó không được nên đến thị uy? Hình như cái này không cần phải đi nha.
“Để cho nàng ấy lên đi.” Một người đường đường là phi tử của Hoàng đế đến cầu kiến nàng đã là vô cùng để mắt đến nàng rồi, nếu không gặp mặt nàng ấy, cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu.
Mỵ Diễm mang theo Phong Nhi đi vào cửa, “Không biết Mỵ phi đại giá quang lâm có gì không hả?” Miểu Miểu hỏi đón đầu, hiểu rõ mục đích mới có thể tùy cơ ứng biến a.
“Không biết ta có thể nói vài câu với phu nhân không?” Mỵ Diễm hỏi nhẹ nhàng, giọng nói như vậy, tươi cười như vậy, thật sự là khiến cho người ta không thể cự tuyệt.
“Không được.” Dịch Thiên thay Miểu Miểu hồi đáp, bất cứ người nào muốn gây bất lợi với Miểu Miểu, hắn cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Miểu Miểu nhìn Mỵ Diễm cười xin lỗi, nắm tay Dịch Thiên nói: “Thật sự là xin lỗi, phu quân ta không thích tách khỏi ta, không biết Mỵ phi có chuyện gì muốn đàm đạo một mình với ta, nếu như không ngại, ta cũng hy vọng phu quân của ta có thể ở lại.” Miểu Miểu mặc dù vốn là giọng hỏi nhưng ánh mắt kiên định như thế lại muốn nói không cho phép bất cứ ai từ chối.
Mỵ Diễm thóang do dự sau đó liền gật đầu đồng ý, Miểu Miểu ý bảo những người khác lui ra ngòai, Mỵ Diễm cũng quay qua gật đầu với Phong Nhi một cái: “Nhưng nương nương, hoàng thượng bảo nô tỳ bảo vệ người.” Phong Nhi thấp giọng nói.
“Ý Phong Nhi là bọn họ sẽ làm ta bị thương sao?” Mỵ Diễm đột nhiên nghiêm giọng nói. Tiểu nha đầu bật người quỳ xuống cúi người: “Nô tỳ không phải ý này. Nô tỳ là muốn nói…” “Nếu như vậy, ngươi lui ra ngòai trước đi.” Mỵ Diễm không đợi nàng ta nói xong liền cắt ngang, Phong Nhi không thể làm gì khác hơn là đi ra cửa. Dịch Thiên cùng Miểu Miểu nhìn nhau, cái bộ dạng này thật sự có chút giống Liễm Diễm.
“Ta hôm nay tới tìm ngươi, chính là muốn biết một việc.” Mỵ Diễm mở miệng nói.
“Chuyện gì, nếu như là về Thần Quang Dục thì quên đi, ta đối với tên này không có hứng thú.” Miểu Miểu trả lời trực tiếp, không muốn moi lại chuyện cũ ra mà nói.
“Không liên quan tới hắn, ta muốn biết các ngươi có quen biết ta hay không?” Mỵ Diễm cũng không thèm quanh co lòng vòng, chắc chắn là Phong Nhi đã đi báo tin cho Thần Quang Dục, bản thân cũng không có bao nhiêu thời gian.
“Ngươi cùng với một người chúng ta quen có vẻ ngòai rất giống, có điều nàng ấy tên Liễm Diễm, trong tên của các ngươi có một chữ tương tự, nhưng tính cách thì không giống.” Miểu Miểu đáp, vấn đề này nàng cũng muốn biết rõ ràng.
“Không dối gạt gì các ngươi, ta cảm thấy bản thân có một khoảng trí nhớ bị trống. Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra, ngay cả tên của ta cũng là người khác nói cho ta biết, ta không hề có cảm giác quen thuộc với cái tên Mỵ Diễm này, có lẽ là giả.” Mỵ Diễm liền nói hết một cách rõ ràng, vô luận bọn họ cùng bản thân là bạn hay là thù, trước hết biết rõ chính mình là ai mới quan trọng.
Miểu Miểu nghe vậy thì cùng Dịch Thiên nhìn nhau, mất trí nhớ, đừng nói vậy nha, cái màn cũ rích như vậy mà cũng lên đài sao. “Tiểu Vũ.” Miểu Miểu gọi lớn, Tiểu Vũ còn chưa chạy đến cửa, giọng của Thần Quang Dục liền từ dưới lầu truyền lên rồi: “Nghe nói ái phi của bổn vương ở đây, bổn vương tìm nàng có việc.” Giọng cứ thế đi thẳng lên lầu.
“Ta sẽ còn tìm đến các ngươi.” Mỵ Diễm thấp giọng nói, đảo mắt một cái liền thay bằng vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười mở cửa phòng. “Hoàng thượng, sao người cũng tới a? Thiếp đang thỉnh giáo phu nhân một số bí quyết mà!”
“Ái phi muốn thỉnh giáo Miểu Miểu bí quyết gì hả?” Thần Quang Dục vuốt cằm Mỵ Diễm cười nói. “Muối hỏi phu nhân một chút xem nàng làm sao mà giữ chặt phu quân của mình như thế được a.” Mỵ Diễm che miệng cười duyên nói.
“Ha ha, ái phi dã tâm không nhỏ nha, muốn giữ chặt bổn vương sao.” Thần Quang Dục cười to nói.
Hai người thọat nhìn giống như là cực kì yêu đương ân ái, nhưng thật sự là mỗi người đều mang một cái mặt nạ cười, xem ra giữa hai người này cũng có vấn đề khúc mắt. Mới vừa rồi Phong Nhi đi theo Thần Quang Dục vào cửa, Miểu Miểu liền hiểu rõ, trách không được Mỵ Diễm muốn đuổi Phong Nhi ra ngòai, thì ra là gian tế.
Mỵ Diễm tìm đại một cái cớ, hối thúc Thần Quang Dục rời đi, hai người sánh vai rời khỏi, nhìn từ xa đến, thật sự là giống Kim Đồng – Ngọc Nữ, một người tuấn mỹ, một người tịnh lệ (đẹp thanh khiết), hai người nhìn rất xứng đôi.
“Nàng thấy sao?” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi. Miểu Miểu nhướn mày một cái nói: “Xem ra chính là Liễm Diễm, có điều đã mất trí nhớ, không biết như thế nào lại tiến cung thành phi tử nữa?” Nếu giải đáp được nghi vấn này. Những cái khác cũng sẽ không quá khó khăn.
“Tiểu Vũ, có thuốc gì hồi phục việc mất trí nhớ không?” Miểu Miểu nhìn về phía Tiểu Vũ hỏi. Tiểu Vũ lắc đầu, thuốc gây mất trí nhớ thì có nhưng thuốc khôi phục trí nhớ trước mắt thì không có.