Chuyện của Doanh Tích dần dần trở thành quá khứ, tên tiều phu đưa tin cũng bị lùng bắt, chỉ là Hồng Lăng vẫn không mở miệng như trước, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Miểu Miểu, không mở miệng hả, quên đi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng của Dịch Thiên, đến Bồng Lai Các gần một tháng rồi, hôm nay gian tế cũng đã bắt được, vốn là đã đến lúc đi ra ngòai vui chơi, kéo Tiểu Vũ định đi ra ngòai thì mới nhớ ra mình không có tiền, thế là chạy đến thư phòng tìm Dịch Thiên. “Dịch Thiên, Dịch Thiên…” Người còn chưa tới, giọng đã đi trước. Dịch Thiên vừa nghe thấy âm thanh gấp gáp của Miểu Miểu liền bật người khỏi bàn làm việc vội vàng chạy ra hô: “Làm sao vậy?” Miểu Miểu thở hổn hển xòe tay nói: “Cho ta ít bạc, ta muốn cùng Tiểu Vũ đi dạo phố.” Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm đầu đầy hắc tuyến, thấy phu nhân gấp gáp như vậy còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì rồi, thì ra chỉ là đến vòi tiền.
Dịch Thiên nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, từ ống tay áo móc ra một xấp ngân phiếu đưa cho Miểu Miểu. Miểu Miểu cầm lấy vừa nhìn xuống, giá trị mỗi tờ đều là một ngàn lượng, tên Dịch Thiên này đúng là đại gia a, vừa vung tay liền hoang phí như vậy, mình quả nhiên có mắt chọn người. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Miểu Miểu từ ánh nhìn ngưỡng mộ liền đổi thành khinh bỉ, rút một tờ ra, chỉ chỉ vào con số hỏi Dịch Thiên: “Đây là bao nhiêu tiền?” Dịch Thiên hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không biết chữ, nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Một ngàn lượng.” “Một ngàn lượng, ngươi cũng biết là một ngàn lượng hả, ngươi nói thử coi ta cầm cái này đi mua kẹo hồ lô, hắn có tiền thối ta sao?” Miểu Miểu nhìn hắn điên tiết hét lên. Dịch Thiên nhất thời mắt trợn tròn, sững ra hồi lâu, thì ra là do nhiều tiền quá. Miểu Miểu vươn tay kia về phía hắn lắc lắc: “Cho ta bạc vụn.” Dịch Thiên không có bạc vụn, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía đám người Vụ Liệt cầu cứu.
“Phu nhân, muội đưa cho người, có điều không nhiều lắm.” Vụ Tiêm móc tiền túi của mình ra, đem đưa hết cho Miểu Miểu. Miểu Miểu nhận lấy, tiện tay ôm Vụ Tiêm một cái: “Chỉ có Vụ Tiêm của ta là tốt, lát nữa về có quà cho muội.” Dứt lời liền vội vàng chạy đi. “Chờ một chút” Dịch Thiên vội vàng gọi nàng lại. “Ta hôm nay có việc, không thể đi cùng nàng, nàng mang thêm vài người cùng đi.” “Mang nhiều người như vậy để làm gì, không tự nhiên chút nào, ta biết ngươi sợ ta gặp nguy hiểm, ta chỉ là đi dạo phố mua đồ, không phải đi đánh nhau, hơn nữa không có ai biết ta, huống chi có Tiểu Vũ đi cùng, yên tâm đi, bye bye.” Miểu Miểu vội vàng nói, vẫy tay rồi chạy thẳng.
Quang Đô, đây chính là nơi Hách Liên Thành nói đến, không nghĩ là cách Bồng Lai Các gần như vậy, Dịch Thiên thật là lớn mật, đem nguyên cái tổ chức sát thủ lớn như vậy đặt ngay trước mũi hòang đế, không sợ mất lòng hòang đế sao. Vào trong cửa thành, khắp nơi đều là tiếng người bán hàng rong rao ầm ĩ, ngựa xe như nước, đâu đâu cũng là đầu người, ồn ào náo nhiệt. Hai bên kiến trúc tường đỏ ngói xanh, phi diêm trọng đỉnh*, xa xa là một tòa kim bích huy hoàng, quả nhiên không hổ danh là hoàng thành a, rất là bề thế. Miểu Miểu tay đã sớm cầm một xâu kẹo hồ lô cắn mút, thỉnh thoảng lôi kéo Tiểu Vũ chạy bên này nhìn một cái, lượn qua bên kia ngó một chút, giống hệt nhà quê mới lên tỉnh. Tiểu Vũ bị kéo đi mặt mày xám ngóet, thật là mất mặt a.
***nguyên văn “飞檐重顶 phi diêm trọng đỉnh” ý nói cảnh hoành tráng của cung vua, mái ngói rồng bay, …
Đi dạo hồi lâu, Miểu Miểu sờ sờ bụng cảm thấy đói. Tìm thấy tửu lầu có dấu hiệu chữ Thiên liền vọt vào, phải công nhận Dịch Thiên rất có thực lực, khắp nơi đều có sản nghiệp của hắn. Ngồi vào chỗ của mình, phất tay gọi tiểu nhị, “Tiểu nhị, đem tất cả món ngon nhất của các ngươi lên đây.” Miểu Miểu nói đầy khí thế. “Tỷ ăn có hết không?” Tiểu Vũ vẻ mặt khinh thường nói, có hai người, ăn được bao nhiêu. Cũng đúng ha, ăn không hết, “Tiểu nhị, vậy ngươi cứ coi rồi làm vừa đủ cho hai chúng ta ăn thôi.” Miểu Miểu đổi giọng. “Hảo a, ngài chờ một chút.” Tiểu nhị dạ thưa rồi quay đi.
Tiểu nhị vừa mới rời đi, chưởng quầy đã đi đến, khom người nói: “Hai vị khách quan, chủ nhân nhà ta ở trên lầu cho mời.” Ách, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, ai vậy, có đi hay không, đi thôi, ở đây người đông như vậy chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Theo chưởng quầy đi đến một gian phòng thanh nhã ở lầu hai, vừa vào cửa, một mỹ nam tuấn tú đi ra đón, cười nhẹ nói: “Phu nhân, mời.” “Ta đã gặp ngươi, ngươi là Vụ Huyền quản lý tửu lầu.” Miểu Miểu vừa nhìn thấy hắn liền nhớ ra, mỹ nam tử đã gặp qua là không quên được a. “Trí nhớ của phu nhân thật tốt, không biết phu nhân vào thành có việc gì?” Vụ Huyền vẫn cười bí hiểm nói. “Có cần ta phái người bảo vệ hai vị hay không, hình như hai vị không mang theo ai cả.” Vụ Huyền thử dò xét. “Không cần, không cần.” Miểu Miểu lập tức phất tay nói: “Cũng chỉ định là đi dạo phố, không xảy ra việc gì đâu, ăn cơm trước đi.” Miểu Miểu nói xong ngồi xuống cạnh bàn, tấn công vào số thức ăn mới được bưng lên.
Nhìn Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ ăn uống no nê rời khỏi tửu lầu, Vụ Huyền đứng ở cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn hai người đi xa nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?” Một người đi ra từ phòng bên cạnh, cũng là một dung mạo tuấn mỹ, đôi môi gợi cảm mở ra nói: “Bộ dáng cũng tạm được, không xuất sắc lắm, nhưng chắc là có chỗ hơn người, nếu không chủ thượng sẽ không nhìn trúng nàng, về phần võ công tạm thời không thấy lộ ra, giấu tốt lắm, cũng có thể là không có võ công, lai lịch vẫn tra không ra.” Người này chính là quản lý thanh lâu Vụ Kiếm. Đối với lựa chọn của chủ thượng, bọn họ cũng rất tin tưởng nhưng kiểm tra một chút thì yên tâm hơn.
Lại đi dạo hơn nửa ngày, mua được một vài thứ, cuối cùng Miểu Miểu cũng lên tiếng bảo về, Tiểu Vũ vừa nghe về liền tỉnh cả người, cuối cùng cũng được về nhà rồi, đi mua sắm thật không phải là việc mà nam nhi có thể làm. Cầm theo bao lớn bao nhỏ, hai người vội vã quay về, buổi sáng lo chạy ra ngòai nhanh quá, không nghĩ tới việc ngồi xe ngựa, may mà đường không xa lắm. Đi được nửa đường, đúng là trời không chiều lòng người, trời đánh vài tiếng ầm ầm, sấm vừa dứt, liền mưa như trút nước, làm Miểu Miểu và Tiểu Vũ không kịp ứng phó. “Mẹ ơi, sao lại xui xẻo như vậy, khi không đổ mưa lớn.” Thấy bên đường có một gian nhà bỏ hoang, Miểu Miểu liền chạy vào la lớn. “Ai đòi đi dạo không ngừng, đã bảo phải lo về từ sớm rồi, đi theo tỷ thật là xui xẻo, đã mệt chết không nói, còn bị mắc mưa.” Tiểu Vũ ca thán.
“Đừng nổi nóng, đừng nổi nóng, tức giận sẽ mau già.” Không thể không thừa nhận mình sai, Miểu Miểu mặt mày tươi cười nhìn Tiểu Vũ nói. Đột nhiên, từ trong căn phòng duy nhất của căn nhà hoang truyền ra âm thanh cót két, lại thêm tiếng nói chuyện thì thầm vọng ra. Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ lập tức cảnh giác, nhẹ nhàng bò đến trước cửa phòng mục nát, xuyên qua cánh cửa lớn nhìn thẳng vào trong phòng, không nên nhìn nha, vừa nhìn hai người nhanh chóng đỏ từ đầu đến chân. Bên trong phòng, một nam tử đưa lưng về phía bọn họ, đang đè lên một nữ tử, lại còn đang vận động. Quần áo trên người họ xộc xệch, cả người nam tử đã hòan tòan lõa thể, nữ tử thì quần áo bị xé ra không che được xuân quang, mắt khép hờ nghênh hợp cùng nam tử.
Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó lại quay vô nhìn tiếp, xuân cung sống a, lại lần đầu tiên được thấy, tốt nhất là ngồi xem một chút. Không biết là do phát hiện hai người bọn hắn ở ngòai hay là vì cái gì, nam tử đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa phòng. Đó là gương mặt quyến rũ cỡ nào a, vóc dáng hòan mỹ, mắt phượng yêu tà, cái mũi thẳng tắp, bạc môi gợi cảm, mồ hôi tấm tấm trên cơ thể khỏa thân, ông trời ơi, rõ ràng là nam nhân, lại xinh đẹp hơn nữ nhân, Miểu Miểu trong lòng óan thán, thật sự là không công bằng a, tại sao không cho nàng chút xíu nào như vậy.
Hai người trốn ở ngòai cửa thưởng thức hương vị, thỉnh thoảng còn trao đổi ý kiến, nam nhân vóc người thật tốt, nhìn cơ bắp trên người kìa, khẽ tặc lưỡi. Nữ nhân cũng không kém, nhìn bộ ngực cao ngất kia lại trắng nõn. Lại nhìn Miểu Miểu liếc một cái, bằng phẳng.
“Đã mắt không?” Không biết từ khi nào, nam tử đã mở cửa phòng, dựa vào một bên cười tà nói. Mặc dù quần áo không chỉnh tề, nhưng vẫn chói mắt vô cùng.
“Đã mắt.” Hai người cùng trả lời, nhìn về phía nam tử. Lại quay sang nhìn nhau, “Aaaaaaaaa” cùng la hoảng lên, ném hết đồ trên tay chạy thẳng ra cửa, bị phát hiện nhìn lén việc tốt của người ta rồi, tiêu đời rồi, tiêu đời rồi. Nhìn hai người chạy trối chết, nam tử cũng không đuổi theo, chỉ là tiếng cười càng lúc càng lớn.