Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 30: Chương 30: Đẹp đôi




Ngắm nghía kỹ càng trước gương nửa ngày trời, mới phát giác ra năm tháng quả nhiên là vô tình tàn phá người ta, mấy năm trước vẫn còn là một tiểu cô nương ngây thơ, bây giờ đã trưởng thành như một bông hoa kiều diễm chín chắn.

Nhéo nhéo da mặt, cảm giác vẫn đàn hồi căng tràn như cũ, trơn mềm nhẵn nhụi, tôi không khỏi vừa lòng mà cười lên.

"Cát Đái."

"Dạ, cách cách có gì phân phó?" Nàng ở phía sau đang dùng lược tinh tế chải mái tóc dài đến mông.

"Em có biết búi bả đầu không?"

Tay cầm lược của nàng dừng lại một chút, nghi hoặc hỏi: "Biết ạ, trước kia em đã từng búi cho ngạch niết......cách cách, người hỏi cái này làm gì vậy?"

Tôi dịu dàng cười với nàng trong gương: "Vậy hôm nay em giúp ta búi thành lưỡng bả đầu đi!"

"Cách cách! Bả đầu này là......" Nàng sốt ruột.

"Ta biết mà, nhưng ta chưa muốn lấy chồng." Tôi tiện tay mò lấy quả táo trong mâm trái cây, cắn một ngụm, "Có điều, không phải cách cách nhà em đã là một lão cô nương rồi sao, dù gì tuổi mụ của ta cũng đã hơn hai mươi rồi, không sao đâu, giúp ta búi tóc đi!"

"Cách cách......" Cát Đái đỏ mắt.

"Sao thế?"

Nàng ai oán nhìn tôi: "Nếu như cách cách không bị bối lặc gia làm phiền lòng, thì chắc hẳn dưới gối đã sớm có con gái cung phụng rồi......"

"Phụt——" Miệng phun ra táo, sặc đến khan cổ.

Cát Đái thuận tay giúp tôi vỗ lưng, yếu ớt nói: "Bối lặc gia cũng thật là, đã qua nhiều năm như vậy mà trước sau vẫn chưa chính thức lấy cách cách vào cửa, hiện giờ thấy cách cách ngày càng lớn lên, lại chẳng quan tâm mà vứt cách cách tại chỗ này. Nếu như thật sự ân sủng xong rồi lạnh bạc, thì phải nên cho người về nhà mẹ đẻ, để mà hứa thêm một hôn sự mới phải chứ, tốt xấu......"

"Khụ! Khụ khụ!" Sắc mặt tôi đỏ bừng.

Sức tưởng tượng của nha đầu này thật phong phú! Tôi xoay người nhướn về ấm trà trên bàn.

"Cách cách! Thật ra việc này cũng phải trách người, nếu người có thể giống A Ba Hợi, sử dụng nhiều năng lực hơn chút trước mặt bối lặc gia, sẽ không đến nỗi bị ghẻ lạnh như bây giờ......"

"Dừng!" Tôi hít một hơi, xua tay với nàng, "Bà cô à, xem như là ta sợ em......" Tôi đặt mông ngồi trước mặt nàng, chỉ vào đầu mình nói, "Mau chuẩn bị cho xong đi......" Tôi dừng một chút, gian xảo cười, "Đêm nay ta muốn đi dự——gia yến trong thành rào!"

Cát Đái mờ mịt sửng sốt trong ba giây, bỗng nhiên hô lên một tiếng, kinh ngạc bụm miệng.

Thừa dịp nô tài vào báo tin, tôi vịn song cửa sổ, xuyên qua khe hở nhỏ hẹp mà nhìn vào bên trong. Lò sưởi trong phòng rất ấm áp, ca múa thái bình.

Tôi chăm chú nhìn, thấy rõ đám a ca một thân cẩm bào đang ngồi chỉnh tề bên trong——Tam a ca A Bái, tứ a ca Thang Cổ Đại, ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái, lục a ca Tháp Bái, thất a ca A Ba Thái, bát a ca Hoàng Thái Cực, cửu a ca Ba Bố Thái và thập a ca Đức Cách Loại mới năm tuổi đang ngồi ở cuối cùng.

Nhưng sao lại không nhìn thấy nữ quyến?

Đám phúc tấn và cách cách của Nỗ Nhĩ Cáp Xích một người cũng không có?

Tôi không khỏi có chút do dự, trách là trách bản thân trước khi đến đây không dò la rõ ràng, nếu như trong buổi tiệc tối nay đám nữ quyến phải tránh đi, mà tôi thì lại lỗ mãng xông đến, há chẳng phải là sẽ xấu hổ sao?

Trong khi đang do dự không biết có nên về hay không, chợt nghe bên trong vang lên tiếng động lớn, dường như có thứ gì bị đá ngã. Tôi vội vàng mở to hai mắt cố hướng vào bên trong xem xét, thì thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích vốn đang ngồi đã đứng lên, ghế dựa hắn đang ngồi bị ngã về phía sau.

Gã nô tài thay tôi báo tin kia đang lạnh run khom lưng đứng bên cạnh hắn.

Tôi sợ đến mức vội rụt đầu, đang định nhanh chân trốn người, bên trong đã vang lên một trận tiếng bước chân. Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối sầm đi, một bóng mờ bao trùm trên đỉnh đầu, tôi co bả vai ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

Xem ra tin tình báo sai lầm mất rồi, gia yến đêm nay quả thực không tầm thường, việc đã thành như này, trừ bỏ cứng rắn đến cùng ra, cũng không còn cách nào.

"Đông Ca thỉnh an gia."

"Sao nàng lại đến đây?"

Tôi cười lạnh, cố ý giả ngu: "Ra đây là nơi ta không thể đến." Rồi bình tĩnh cúi đầu hành lễ, "Vậy Đông Ca cáo lui là được......"

"Nếu đã đến rồi, cần gì phải nóng vội mà đi?" Giọng hắn bình tĩnh, bỗng nhiên khoác vai tôi, không nói năng gì kéo tôi vào cửa.

Lảo đảo đuổi theo bước chân hắn, lòng tôi không khỏi khe khẽ cười, đây chính là do ông cứng rắn kéo tôi vào, chứ không phải do tôi muốn đến.

Trong lúc đi ngang qua Hoàng Thái Cực, tôi vội vàng liếc hắn. Đôi mắt ấy thâm trầm u ám, mờ mịt khó lường, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú tựa như đang bao phủ tầng băng dày ba thước.

"Đông Ca!" Một thanh âm hoảng hốt xa lạ gọi tên tôi, tôi theo tiềm thức quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Ra là hắn!

Bố Chiếm Thái!

Từ biệt đã nhiều năm, giờ gặp lại hắn, phát hiện ra hắn đã không còn là nam nhân sắc sảo của năm xưa, trên khuôn mặt tuấn lãng đã lộ rõ vẻ trầm ổn nội liễm.

Hắn kinh ngạc nhìn tôi một lúc, khóe môi bỗng giơ lên: "A, quả nhiên là nàng mà!" Sau đó chuyển hướng sang Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ý cười càng đậm, "Vài năm không gặp, Đông Ca thật là càng có hương vị nữ nhân."

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang ôm vai tôi cười ha ha.

Mi tâm tôi chau lại, đang muốn cầm lấy móng sói của hắn vứt ra, chợt thấy bên cạnh có một ánh mắt sắt bén phóng đến tôi.

Tôi ngẩng đầu, sau đó nhếch miệng cười lớn.

Quả nhiên ở đây——Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi!

Nàng an vị bên cạnh người làm chủ, mặc một bộ bào tơ lụa đỏ rực thêu trăm loài hoa bướm, có lẽ vừa rồi đã uống một chút rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một vẻ ửng đỏ trong veo tựa nước, đôi mắt to ngời sáng như sao trong đêm tối.

"Thì ra A Ba Hợi cách cách cũng ở đây......" Ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng ánh mắt đã lơ đãng mà liếc Nỗ Nhĩ Cáp Xích một cái. Bỗng nhiên Nỗ Nhĩ Cáp Xích thu lại ý cười, tay đang đặt trên vai tôi khẽ dùng sức ấn xuống.

"Đông Ca......tỷ tỷ. A Ba Hợi thỉnh an tỷ tỷ." Nàng tựa như yếu đuối mà đứng lên, khẽ nhoáng lên một cái, giống như không chịu nổi rượu.

Khá lắm nha đầu! Mấy hôm trước miệng còn cự lại gọi tôi là "cô cô", lúc này bất thình lình sửa lại, còn vẻ mặt thân thiết lừa chết người cũng không đền mạng này nữa......

Nếu như không có mối quan hệ bế tắc với nàng, thì thiếu chút nữa tôi đã bị nàng lừa rồi.

Tôi tròn mắt, cười nói: "Muội muội khách khí rồi." Tôi đưa tay đỡ nàng, vốn là nàng lảo đảo muốn ngã vào lòng Nỗ Nhĩ Cáp Xích, bị tôi cản lại như vậy, nên nhất thời cứng ngắc tại chỗ.

Tay tôi nắm lấy cổ tay phải nàng, đầu ngón tay chạm được một vật cứng lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, là một chuỗi tay Bích tỷ xanh ngọc, tổng cộng mười tám viên ngọc lớn nhỏ giống nhau, dưới mỗi một hạt đều có hình đầu Phật, nối với nhau bằng ba hạt Đông châu* nhỏ nhắn, sau đó buộc lại thành một nút thắt, bên trên khảm kim cương vòng quanh, chính giữa nạm một viên hồng ngọc. bên dưới lại đan một dây tua cuốn, trên dây vẫn xâu hai hạt Đông châu, kích cỡ tựa như Bích tỷ.

*Đông châu hạt: hạt châu vùng Đông Bắc, tiếng Mãn gọi là "Cáp na". Nhà Thanh gọi trân châu sản xuất tại vùng Đông Bắc là Đông châu (hay Bắc châu) để phân biệt với Nam châu sản xuất tại phía Nam. Vào triều đại nhà Thanh mọi người đều xem Đông châu như trân bảo, dùng khảm lên phục sức để thể hiện quyền lợi cùng sự tôn vinh. (Nguồn: Baidu.) (Ảnh cuối chương.)

Tôi thầm cười lạnh, đỡ nàng đưa vào lồng ngực Nỗ Nhĩ Cáp Xích: "Gia! A Ba Hợi muội muội say rồi, ngài nên thương hoa tiếc ngọc nhiều hơn mới phải chứ."

Nỗ Nhĩ Cáp Xích mím môi không nói lời nào, cùng lúc A Ba Hợi bị tôi đẩy vào lòng hắn, hắn lại bước lệch sang bên cạnh, một tay kéo lấy tôi đến bên người, ấn tôi ngồi vào chỗ của hắn.

"Cơm nàng vẫn chưa ăn, không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!"

Tôi che miệng cười ha ha. Mới vừa rồi thừa lúc liếc qua, A Ba Hợi suýt nữa đã ngã sấp trên mặt đất, nếu không có tạp dịch đang bưng thức ăn vừa lúc đỡ lấy, nàng sao còn có thể đứng ở đó, mũi ngang mày thẳng mà nhìn tôi?

"Bốp!"

Tôi kinh ngạc trừng mắt đầy sững sờ! A Ba Hợi lại không thấy biết ơn, mà còn trở tay cho tạp dịch kia một cái tát, trừng mắt quở trách: "Đồ con mắt bất cẩn!"

A! Cái gì gọi là mượn lừa trọc mắng hòa thượng*, hôm nay tôi xem như đã mở mang hiểu biết rồi. Khác nhau đó là nàng ta đang mắng tôi ấy thôi.

*Đại khái giống như Giận cá chém thớt.

"A Ba Hợi, sao thế?" Bố Chiếm Thái trầm giọng hỏi.

Đánh chửi nô tài chẳng qua cũng không phải chuyện ghê gớm gì, thế nhưng tiếng động như vậy, nếu không có tiếng nhạc ca múa che đi tiếng kêu của nàng, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

"Ngạch kỳ khắc! Nô tài này......nô tài này......" Ngón tay cong thành hình hoa sen run rẩy chỉ vào tạp dịch kia, cuối cùng trong hốc mắt ủy khuất đến nỗi lệ nóng tràn đầy, "Vừa rồi hắn đã......"

Ngụ ý không cần nói cũng hiểu rõ, khuôn mặt Bố Chiếm Thái bình tĩnh không nói lời nào, quay đầu nhìn chủ nhà.

Mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích không đổi sắc, không nhanh không chậm nói: "Người đâu! Kéo thứ không có quy củ này xuống, chém bỏ hai tay!"

Khuôn mặt của tạp dịch kia trở nên trắng bệch, đến khi hai gã thị vệ đi đến kéo hắn, hắn sợ đến mức cả người run rẩy, kêu gào thê lương: "Cách cách......cách cách! Tha mạng——gia tha mạng——chủ tử——"

Nỗ Nhĩ Cáp Xích thờ ơ, đám a ca trong phòng không ai hé răng, tôi chỉ có thể liếc về phía Hoàng Thái Cực mà xin giúp đỡ, lại phát hiện thấy hắn đang cúi đầu thản nhiên ăn, trước sau xem như không nhìn thấy nơi này đang xảy ra cái gì.

Tên tạp dịch kia tựa như nghé con đang đợi làm thịt bị người ta kéo đi, lòng tôi run lên, trực giác buộc phải đứng lên, thế nhưng trên vai bị một lực lớn áp chế.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đứng sau tôi, tay vẫn khoác lên vai tôi, trên khuôn mặt lạnh lùng hoàn toàn không có biểu tình.

"Ông......"

Bả vai tôi khẽ động, hắn cúi người, không chút để ý tại bên tai tôi phun ra hai chữ: "Xin ta!"

Tôi ngẩn ra, hắn có ý gì?

"Ta biết nàng sẽ không nhẫn tâm mà trơ mắt nhìn tên cẩu nô tài kia chết......muốn ta tha cho hắn, thì nàng phải cầu xin ta." Trong mắt hắn ẩn giấu ý cười tàn nhẫn.

Mắt thấy tạp dịch đã bị kéo đến bậc cửa, đang cuồng loạn dùng hai tay bám lấy khung cửa giãy giụa sắp chết, bọn thị vệ đang tách từng ngón tay hắn ra, sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ thê lương.

"Được!" Tôi cũng không muốn nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.

Nếu tự tôn của tôi có thể đổi về một mạng người, thì tôi cũng không có nửa phần do dự và tiếc rẻ, dù gì, đó là một mạng người thật sự, không liên quan đến cấp bậc cao quý hay thấp hèn.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười giễu, lớn tiếng nói: "Chậm đã!"

Bọn thị vệ dừng động tác, tạp dịch kia xụi lơ trên đất, hoảng sợ không ngớt: "Chủ tử tha mạng! Chủ tử......"

"Hôm nay là ngày tốt mà Kiến Châu ta cùng Ô Lạp tái định thông gia, không thể để tên cẩu nô tài này quấy nhiễu không khí vui mừng. Thôi, trước tiên kéo xuống trách phạt hai mươi trượng đi, rồi xử trí sau!"

"Vâng!" Bọn thị vệ đáp lời, kẽo gã sai vặt đã khóc đến không còn sức ra khỏi cửa.

Sắc mặt tôi hơi hòa nhã lại, đảo mắt nhìn A Ba Hợi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia lộ ra một tầng oán khí, thấy tôi nhìn đến, lập tức thu hồi, lấy khăn không ngừng lau khóe mắt.

Thật là chưa từng thấy một đứa bé gái nào giỏi tâm kế như nàng! Nàng cùng tuổi với Mãng Cổ Tế, thế nhưng Mãng Cổ Tế so với nàng lại ngây thơ hơn nhiều, quả thật tựa như một tiểu công chúa bị chiều hư.

Không tự chủ được, tôi quay đầu tìm kiếm bóng dáng Hoàng Thái Cực, cách một đám người rất xa nhìn hắn, mơ hồ nhớ lại, trước kia hắn cũng từng là một đứa nhỏ bò trên người tôi, cảm thấy được mấy đứa nhóc nhỏ tuổi thật là đáng sợ và không đơn giản.

Không ngờ rằng, nơi này lại còn có thêm một đứa!

Hoàng Thái Cực tựa hồ cảm thấy tôi đang chăm chú nhìn hắn, bỗng ngẩng đầu lên, từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc của đám a ca trực tiếp đi đến phía tôi.

Trước tiên hắn hành lễ với phụ thân, không đợi Nỗ Nhĩ Cáp Xích mở miệng, hắn liền mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía tôi: "Biểu tỷ, tỷ gọi ta đến đây làm gì?"

Tôi sửng sốt, nói gì vậy? Tôi gọi hắn đến đây hồi nào?

Không đợi tôi phản ứng lại, hắn đã chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt trẻ con hồn nhiên nói: "Biểu tỷ, tỷ muốn cùng ta dùng bữa có phải không? Không bằng tỷ đến bàn của ta đi, huynh trưởng và đệ đệ bọn họ cũng rất muốn chơi đùa cùng tỷ đấy."

"Đã như thế thì......Hoàng Thái Cực con ở lại cùng Đông Ca nói chuyện đi." Vẻ mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích như đã sáng tỏ, hắn nhất định là cho rằng tôi vừa mới trải qua sự kiện kia mà tâm tình buồn bực, nên đã gọi Hoàng Thái Cực lại đây giải sầu.

Nhưng tôi biết rõ, sự tình không đơn giản như vậy, không biết trong cái đầu nhỏ của Hoàng Thái Cực lại đang giở trò gian trái gì.

Nhất thời đoán không ra, có điều qua một lúc phong ba như vậy, khi chủ khách cùng ngồi xuống, tôi mới phát hiện hóa ra mình đang ngồi vào chủ vị của Nỗ Nhĩ Cáp Xích——nhưng vị trí này là do hắn kiên quyết ấn tôi ngồi xuống, không liên quan đến tôi à, trái lại hiện giờ hắn lại ngồi bên phải tôi, vẻ mặt tự nhiên, không thấy có nửa phần hờn giận.

Còn Hoàng Thái Cực......hắn đang ngồi bên trái tôi, vị trí này ban đầu là của A Ba Hợi! A hoàn đang đứng phía sau hắn lúc này chính là tỳ nữ của A Ba Hợi! Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nhưng vẫn cứ khăng khăng ra dáng sai bảo nha đầu kia không ngừng gắp thức ăn cho tôi.

Nhìn bộ dáng Hoàng Thái Cực, chỉ như là đang cố gắng hoàn thành chức trách của một biểu đệ, cực kỳ chu đáo và ôn nhu, ngay cả Bố Chiếm Thái cũng liên tục khen ngợi bát a ca như thế nào ra làm sao, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe được liền vô cùng tự hào, cùng đắc ý lạ thường.

Tôi lại nhìn đến hận ý đang ẩn trong mắt A Ba Hợi ước chừng như đang suy đoán cái gì đó! Tiểu tử Hoàng Thái Cực này......thật là quá đáng yêu mà!

Trên mặt tôi không giấu nổi vui mừng, lòng đầy cao hứng, khuôn mặt tự nhiên cũng nở nụ cười, sắc mặt A Ba Hợi lại càng khó coi.

Qua một lúc lâu, Hoàng Thái Cực bỗng nhiên đẩy tôi, đứng dậy lớn tiếng nói: "Biểu tỷ, hôm nay là ngày mà a mã cùng A Ba Hợi đức hách ma* đính hôn, chúng ta là tiểu bối, lẽ ra phải nên kính một ly." Hắn nói vô cùng nghiêm túc đến cả biểu tình cũng thật cẩn thận, vẻ mặt cũng đầy chân thành.

*Đức hách ma: dì.

Rượu chưa nuốt xuống, nghẹn tại cổ họng đến sặc, chỉ thấy vừa ngứa vừa đau, chỉ thiếu cái là chưa cười cùng với té nhào lên bàn!

Thói quen từ trước đến nay của Hoàng Thái Cực đó là đều gọi thẳng cái tên Đông Ca của tôi, thế nhưng lần này lại cố ý gọi tôi là biểu tỷ, gọi A Ba Hợi là đức hách ma, dụng ý thật sự xem như không tốt lắm. Nhưng nếu đã nói đến việc này rồi, thì tôi cũng tự nhiên mà phối hợp cùng hắn giả vờ diễn hề, vì thế liền cười tươi đứng dậy, bưng chung rượu giơ lên với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, rồi lại giơ lên với A Ba Hợi. "Đông Ca chúc hai vị trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão."

Thật sự tôi không dám nhìn đến khuôn mặt đang méo mó thậm tệ của A Ba Hợi, sợ khiến bản thân không nhịn được mà cười lớn, vội nâng chén lên môi. Đang muốn một ngụm uống cạn, bỗng nhiên trên tay trống không, bên tai là âm thanh khàn khàn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích: "Nàng không biết uống rượu."

Chung rượu kia bị hắn đặt mạnh lên bàn, sắc mặt khó coi, tựa hồ ẩn giấu tức giận.

Tôi không biết tại sao lại đắc tội với hắn, lẽ nào cùng Hoàng Thái Cực trêu đùa thê tử tương lai của hắn, bị hắn nhìn thấu, nên mất hứng?

Tôi nhún nhún vai: "Vậy được, ta lấy trà thay rượu cũng như nhau."

"Uống trà thì không được rồi......" Giọng hắn mỉa mai nhìn tôi, "Uống trà có vẻ rất không thành ý sao?"

Tôi dựng thẳng mày, uống rượu không được, uống trà cũng không xong! Hắn muốn làm gì thế? Sao tất cả đều phải nghe theo lời của hắn?

"Tỷ tỷ!" Âm thanh mềm mại vang lên, là A Ba Hợi.

Vừa mới quay đầu, đã thấy trước mặt nhẹ nhàng đặt xuống hai bát hải miệng sâu, tiếp theo là bàn tay nhỏ dài trắng như ngọc cầm lấy bầu rượu, từ từ đổ đầy rượu vào.

"Đa tạ những lời tốt đẹp của tỷ tỷ, A Ba Hợi xin được uống trước!" Bưng lấy một bát trong đó, không chút hàm hồ mà ngửa đầu uống cạn.

Tôi kinh ngạc nhìn cái cằm đang nâng lên cao cao kia của nàng, trong ôn nhu lộ ra một đường cong kiên nghị, thật sự là đẹp đến nỗi khiến người khác phải thở dài.

"Tửu lượng tốt!" Không biết từ khi nào, đám con của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã xúm lại đây, thanh âm khen hò mới vừa rồi kia chính là hô lên từ miệng A Bái.

Tôi khẽ mỉm cười, trong nháy mắt đưa tay bưng lên cái bát to, bỗng nhiên từ ba hướng vươn đến ba cái tay, đồng loạt ngăn tôi lại——Tay Hoàng Thái Cực khựng lại giữa không trung, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thì bắt lấy cổ tay tôi, còn Bố Chiếm Thái thì đặt trên viền bát.

"Sao thế?" Tôi cười hỏi.

Hoàng Thái Cực rút tay về trước, sau đó đến Bố Chiếm Thái liếc nhìn tôi một cái thật sâu, cũng rút tay về. Chỉ có Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Nàng không biết uống rượu!"

"Nhưng......" Tôi liếc nhìn A Ba Hợi, "Ý tốt của A Ba Hợi cách cách sao có thể cự tuyệt được?"

Nỗ Nhĩ Cáp Xích vươn tay kia ra, bưng lên bát rượu to, ngửa đầu uống cạn.

Tôi không khỏi có chút xúc động, thật ra cũng không giống như hắn nghĩ, cho là tôi thật sự không biết uống rượu. Có điều tửu lượng của tôi không mấy tốt, phân loại rượu cũng không giỏi, uống nhiều sẽ say đến cả chính mình cũng không khống chế được, Hữu Hoành từng cười nhạo tôi là một bình liền điên, ý nói chỉ cần tôi uống vào một chai, thì sẽ điên ngôn điên ngữ, điên rồ ngu ngốc.

Hôm nay tôi thật sự muốn uống một chút rượu, sau đó mượn rượu mà có thêm can đảm, đại náo một phen, đáng tiếc lại không thể như nguyện.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi uống xong mặt không hề đổi sắc, ngay cả Bố Chiếm Thái cũng thong thả mà uống.

"A mã!" A Bái cùng đám a ca Thang Cổ Đại đồng loạt tiến lên, "Đám chúng con cũng cung chúc a mã đại hỉ......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.