Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 71: Chương 71: Thật lòng




Cửa sổ mở ra để thoáng không khí, ngoài đó mưa phùng đang tí tách rơi. Tôi xuống giường đi vài bước, liền phát hiện toàn thân đau nhức. Khi đang đến gần cửa sổ, chóp mũi liền ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo của hoàng hôn đầu hạ, sự mỏi mệt cứ thế không ngừng dâng lên. Tôi dùng khăn tay bao lấy mặt mình, thứ nhất là vì để che đậy, thứ hai là vì để ngăn ngừa nước bọt mỗi khi tôi nói chuyện, thậm chí ngay cả khi hít thở.

Vẫn nhớ rõ vào lúc tôi đưa ra yêu cầu này, hai lão y quan đã kinh ngạc không nói nên lời. Kỳ thực lúc ở Viện phúc lợi bắt gặp quá nhiều đứa trẻ mắc bệnh bị người giám hộ của mình vì kiêng kị mà bỏ rơi, đã khiến ấn tượng của tôi đối với căn bệnh truyền nhiễm này tương đối khá khắc sâu, không dễ dàng mà quên đi được.

“Xem ra uống thuốc này cũng có chút hiệu quả. Lão già Lưu Quân kia coi như vẫn còn chút bản lĩnh......” Hoàng Thái Cực ngồi trước bàn quay đầu nhìn về phía tôi, mỉm cười, “Gần đây thần sắc của nàng thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều......”

Tôi yếu ớt gật đầu, không dám nói cho chàng biết thật ra nguyệt sự tôi vốn chưa đến, đã mất kinh ba tháng, hôm nay mới hỏi lão y quan người Hán kia, thì biết được nguyên nhân đó là do bệnh đã nặng thêm.

“......Nguyên nhân bên ngoài gây nên bệnh của phúc tấn chính là bị nhiễm trùng, nguyên nhân bên trong là do chính khí suy yếu, cơ quan chính làm thay đổi bệnh lý là phổi, có thể sẽ dính đến thận, thậm chí là truyền khắp ngũ tạng. Phổi đã bắt đầu hao tổn, phế âm hư, biểu hiện khi đó là phế âm suy yếu đi; sau đó thận cũng sẽ bệnh như phổi, bao gồm cả tim, cuối cùng dẫn tới âm hư hỏa vượng(1), hoặc có thể cả tì cũng bệnh, vì vậy dẫn tới khí âm lưỡng hư(2); sau cùng khi thận tỳ phổi cả ba đều suy yếu, sẽ ngầm gây hại cho dương, cuối cùng đưa tới cục diện âm dương hư hại nghiêm trọng......Tình trạng bệnh hiện nay của phúc tấn là ho khan khó thở, đàm dính nhưng ít, mặt nóng đỏ bừng, ra mồ hôi ngầm lại ngủ ít, ngực đau ho ra máu, nguyệt sự không tới, gầy yếu mỏi mệt, lưỡi đỏ rêu mỏng, mạch tế xác. Mấy dấu hiệu này cho thấy bệnh tình của phúc tấn đã nặng đi, đã thuần âm hư hỏa vượng, nô tài lớn mật, xin phúc tấn hãy đổi phương thuốc......”

(1) Âm hư hỏa vượng: chứng âm hư hỏa vượng phần nhiều vốn âm hư, ăn uống không phù hợp, lạm dụng cay nóng, nguyên nhân liên quan hay tức giận khiến can hỏa bốc lên mà sinh bệnh. Biểu hiện là lòng hai bàn tay, hai bàn chân phát nhiệt, tự cảm thấy tim ngực buồn bực, nóng nhiệt, miệng khô, mỗi tối xuất hiện chứng đổ mồ hôi hột.

(2)Khí âm lưỡng hư: là chỉ về hai phương diện nguyên khí và chân âm trong cơ thể đều bất túc. Các chứng trạng liên quan đến sự suy yếu của 3 tạng Tỳ, Phế, Thận và có biểu hiện của âm hư nhiệt thịnh, mất tân dịch! Biểu hiện thường gặp là tinh thần mệt mỏi, ra mồ hôi, đoản hơi, ho khan ít đờm, chán ăn, miệng họng khô đau, hoa mắt chóng mặt, triều nhiệt, hồi hộp, lòng bàn chân tay nóng, mỏi lưng, ù tai, tiểu tiện ít, táo bón...

Lời lão y quan lúc ban ngày vẫn cứ quanh quẩn bên tai tôi suốt đêm, tôi thoáng trở mình, cảm giác ngực khó chịu, đành thở một hơi dài.

“Hôm nay lão già đó lại kê phương thuốc, vì sao đang uống được, lại đột nhiên muốn đổi thuốc khác?”

Đối mặt với sự nghi hoặc chất vấn của chàng, tôi yếu ớt cười: “Bệnh đã đỡ rồi, tự nhiên sẽ phải đổi thuốc thôi, Hán y đó không phải rất chú trọng việc kê đơn sao?”

“Ừ......” Chàng cúi đầu nhìn phương thuốc trong tay, trầm ngâm, “Tần Giao năm tiền, Miết Giáp một lạng, Tri Mẫu sáu tiền sáu phân, Thanh Hao bốn tiền, Địa Cốt Bì năm tiền, Ngân Sài Hồ bốn tiền, Hồ Hoàng Liên ba tiền ba phân, Ô Mai bảy miếng, Mạch Đông năm tiền, Sa Sâm năm tiền, Huyền Sâm năm tiền, Sinh Địa Hoàng năm tiền, Cam Thảo hai tiền. Thủy Tiên Phục, mỗi ngày một liều......Tên Hán y này quả nhiên bác đại tinh thâm, ngay cả viết phương thuốc cũng tỉ mỉ cẩn thận, không có nửa phần qua loa.”

Xem ra trình độ tiếng Hán của Hoàng Thái Cực mấy năm nay tiến bộ không ít, hồi tưởng lại cảnh năm đó cầm tay dạy chàng viết chữ Hán, phảng phất như cách mấy đời, không khỏi ảm đạm đau lòng, suýt nữa lại rơi lệ. Có điều, mối phiền muộn này chỉ mới vừa chuyển trong lòng tôi một cái, liền lập tức bị tôi qua loa ném sang một bên, hiện tại tôi không muốn nhớ lại những ngày khi còn là Đông Ca trước kia nữa.

Tất cả đã qua rồi, giờ phút này tôi đã hoàn toàn thoát khỏi bóng dáng của Đông Ca, tôi là......

“......Vì sao lại nói ta là phúc tấn của chàng?” Hôm nọ, chờ sau khi y quan rời khỏi, rốt cuộc tôi không nhẫn nại được nữa liền bùng bùng lửa giận, “Chàng chăm sóc ta ở thôn trang này, lánh sang phòng khác để ở, cái này căn bản là Bố Nhã phúc tấn* rồi!”

*Mình không rõ Bố Nhã phúc tấn nghĩa là gì, cũng không thấy ai giải thích, có thể đại ý chính là: nuôi thêm vợ bé nhưng lại không giấu giếm bên ngoài.

Chàng đứng trước giường, chỉ yên lặng nhìn tôi, dần dần trong mắt hiện lên ưu thương, là bất lực, cũng là nồng đượm tình cảm. “Ta không ngờ như vậy lại ủy khuất cho nàng......nhưng bây giờ, có thể bảo vệ được nàng, có thể để nàng ở bên cạnh ta, duy nhất chỉ có cách này thôi. Tha thứ cho ta ích kỷ......ta biết danh phận này đã khiến nàng chịu tủi nhục, nhưng......cầu xin nàng, ta chỉ cầu xin nàng, ở lại......nàng là thê tử của ta! Trong lòng ta, không ai có thể vượt qua nàng......”

Thần hồn tôi run lẩy bẩy, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tôi thấy chàng cầu xin ai! Dù cho khi đối mặt với a mã hỉ nộ vô thường, tính tình khó nắm bắt kia của chàng, cũng chưa từng thấy chàng nhỏ giọng mềm mại, chiều chuộng đến như vậy.

“Chàng.......” Rốt cuộc tôi đành lặng lẽ thở dài. Hiện giờ tôi đã hai bàn tay trắng, còn có thể để ý đến thân phận xấu hổ này nọ sao, cộng thêm thân thể có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, nếu không phải Hoàng Thái Cực chịu thu nhận tôi, thì thật không biết một lão già xấu xí, không nơi nương tựa là tôi còn có thể đi đâu đây? Thật là tình thế bức người mà!

Phút chốc tôi liền ngẩng đầu lên, ôn hòa hỏi chàng: “Mặc dù là Bố Nhã phúc tấn thì cũng phải có tên có họ có tông nguyên để tra, chàng chuẩn bị như nào để bố trí lai lịch của ta?”

“Việc này......ta chỉ qua loa nói nàng là nữ tử của Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc bộ, không cha không mẹ, là cô nhi......” Chàng càng nói càng nhỏ giọng, thấp thỏm đưa mắt nhìn tôi, sợ tôi nổi giận. Thấy tôi trầm mặc không nói gì, thì mới tiếp tục: “Cái tên Đông Ca này chỉ sợ về sau không thể gọi, bởi vì Trát Lỗ Đặc đã hướng Diệp Hách báo tang, Diệp Hách Na Lạp Bố Hỉ Á Mã Lạp bệnh chết......”

Tôi thoáng nở nụ cười, bất chợt vì có thể ném đi thân phận Đông Ca mà trong lòng cảm thấy thoải mái, tâm tình từ đó trở nên tốt hơn.

Trông thấy tôi cười, chàng không khỏi thả lỏng nét mặt: “Về sau nên gọi nàng là gì đây?”

Tôi mở to mắt, vô cùng vui sướng: “Du Nhiên......Bộ Du Nhiên!”

Hoàng Thái Cực sửng sốt, ánh mắt trở nên thâm thúy dị thường, qua hồi lâu mới nói: “Cái tên này thật có chút giống tên của người Minh quốc cùng Triều Tiên.” Nói xong thì cười với tôi. Tôi như nhận thấy vẻ tươi cười ấy có chút bí hiểm khó dò, tựa hồ lộ ra chút huyễn hoặc khó hiểu, nhưng chỉ giây lát, đã bị gián đoạn bởi những lời kế tiếp của chàng, “Được rồi, gọi là Bộ Du Nhiên vậy, Trát Lỗ Đặc Bát Nhĩ Tế Cát Đặc Bộ Du Nhiên! Bộ Du Nhiên độc nhất vô nhị của Ái Tân Giác La Hoàng Thái Cực ta......”

“Lại đang ngẩn người nghĩ gì đó?” Giọng nói giễu cợt bất chợt đánh thức tôi, tôi lấy lại tinh thần, phát hiện thấy Hoàng Thái Cực không biết từ khi nào, đã rời khỏi đầu giường, nơi đặt lò sưởi, đi đến bên cạnh tôi, si ngốc nhìn tôi.

Nếu là trước kia tôi vẫn có thể hiểu được vẻ kinh diễm cùng thâm tình trong đôi mắt chàng bắt nguồn từ đâu, thì hiện giờ, tôi không dám phỏng đoán bừa bãi rằng ánh mắt của chàng khi nhìn tôi, có được xem là hạnh phúc và thỏa mãn không? Tôi......không tin bản thân mình!

“Mệt không? Mệt rồi ta ôm nàng lên giường nghỉ ngơi......” Thấy tôi lắc đầu, vì thế đổi chủ đề, “Vậy lát nữa bảo Ca Linh Trạch mang cháo tổ yến tới cho nàng nhé......” Chàng vô cùng thân thiết dán môi vào mớ tóc lộn xộn bên tai tôi, “Buổi tối nàng chẳng ăn gì cả, ta biết nàng ăn uống không điều độ, nhưng đó là cháo ta tự mình nấu, tốt xấu gì nàng cũng nể mặt ta mà ăn một ít......”

“Cháo đó......là chàng nấu?” Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không dám tin vào tai mình, “Chàng biết nấu sao?”

Chàng không được tự nhiên cười: “Không biết......đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy mình ngốc, học ba ngày, mới miễn cưỡng coi được một chút......được rồi, nàng đừng cười nữa, rốt cuộc là ăn hay không?”

Tôi cười đến hai vai phát run, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ấm áp ngọt ngào: “Ăn chứ. Tứ bối lặc gia tự mình xuống bếp nấu cháo, sao ta dám không ăn được?” Dừng một chút, thấy vẻ mặt chàng đầy xấu hổ, đành thở dài thỏa đáng, “Chỉ cần là chàng nấu, dù đó là độc dược, ta cũng sẽ không chút do dự mà uống sạch.”

Lần này đến lượt chàng rung động, bỗng nắm chặt lấy tay tôi, biểu tình trở nên ngưng trọng, trong ánh mắt cũng nhàn nhạt gợi lên vẻ dịu dàng. Chàng vuốt phẳng bàn tay tôi, ngón trỏ nghiêm túc viết vào lòng bàn tay một chữ, sau đó bao lấy năm ngón tay tôi, siết chặt thành quyền: “Cho nàng! Nhận cho kỹ, đừng......để nó vỡ tan.”

Tôi nghẹn họng không nói gì.

“Ngoan ngoãn ăn cháo, uống thuốc, sau đó nằm xuống ngủ......tối nay ta phải về thành, mấy ngày trước Hỗ Nhĩ Hán tuần biên, bắt giết hơn năm trăm tên trộm sâm, Hãn a mã rất vui, nên hôm nay thành rào gỗ đãi tiệc......”

Tôi quay đầu, tùy ý “Ừ” một tiếng.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích......Hãn vương nước Đại Kim! Thật không muốn nghĩ đến chuyện trước kia......

“Có lẽ......tối nay ta sẽ không trở lại.”

Tôi khẽ run lên, cắn chặt môi né tránh ánh mắt chàng, khi quay đầu lại, trên mặt đã treo vẻ tươi cười: “Biết rồi, lắm lời! Đến lúc cổng thành đóng lại, chàng ở trong thành cũng không phải không có nhà......”

Tay bị siết đến sinh đau: “Không giống! Nơi đó tuy là nhà......nhưng lòng ta ở đây với nàng......”

Ngoài cửa sổ không biết mưa đã rơi tự lúc nào, tiếng nước rào rạt đánh thức tôi, tôi mông lung mở mắt, lúc này mới ý thức được mình đã nặng nề ngủ thiếp đi hồi nào không hay.

“Chủ tử tỉnh rồi?” Tiểu nha đầu Ca Linh Trạch đang nhón chân, đóng cửa sổ lại, nghiêng đầu nhìn tôi cười, “Chủ tử dùng chút cháo nhân sâm tổ yến đi, trước khi đi gia đã đặc biệt dặn nô tài phải bưng tới đây.”

“Ừ......” Tôi từ từ ngồi dậy, tứ chi tê liệt thoáng giãn ra. Ca Linh Trạch nhu thuận đem một bát cháo đưa đến tay tôi, tôi nhìn hơi nóng bốc lên từ bát cháo kia, ngơ ngác ngẩn người.

“Chủ tử không ăn ạ?”

Tôi lắc đầu, hốc mắt ẩm ướt, suýt nữa rơi lệ, vội tháo khăn che mặt xuống, thuận tay lau nước mắt.

“Có muốn nô tài hầu người ăn không ạ?”

“Không cần.” Tôi hơi thở hắt ra. Tôi vẫn chưa yếu đến nỗi ăn cũng cần người giúp, cầm lấy thìa múc cháo, không dám thổi, lẳng lặng chờ nó nguội lạnh.

“Chủ tử, cháo không nóng đâu ạ, mới vừa rồi nô tài đã thử qua, người cứ yên tâm dùng.”

Tôi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn nàng. Nha đầu này, tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng tâm tư lại cực kỳ nhạy bén, mấy nha đầu trước kia hầu hạ tôi căn bản không thể so kịp nàng, Cát Đái không bằng, đến A Tế Na cũng kém ba phần. Nếu không phải nàng ta là nha đầu do Hoàng Thái Cực cố ý chọn ra, để ở bên cạnh tôi hầu hạ, thì thật sự tôi không dám phớt lờ nàng, cứ nghĩ đến là thấy sợ hãi.

Vì thế vừa suy nghĩ, vừa vô thức đem cháo va vào miệng.

“Ôi.” Chân mày tôi bỗng nhíu lại.

“Sao vậy? Chủ tử.” Ca Linh Trạch căng thẳng nhìn tôi.

Tôi chép miệng, miễn cưỡng nuốt miếng cháo xuống, qua một hồi lâu, bỗng không kìm được mà bật cười. Ca Linh Trạch trông thấy tôi cười mà ngơ ra, ngây ngốc liên tục truy hỏi: “Chủ tử......người làm sao vậy?”

Tôi cười ra nước mắt, nhìn chằm chằm bát cháo trong tay, nhẹ nhàng múc thêm một miếng, sau đó lại nhíu mày nuốt xuống.

“Chủ tử......cháo đó quả thật là có hơi ngọt......”

“Ừm.” Tôi lại ăn thêm một thìa.

“Có điều......không phải đó là tấm lòng của gia đấy sao?” Có lẽ nhìn thấy tôi ăn quá đau khổ, nàng không đành lòng mà nhỏ giọng giải thích.

Tôi gật đầu, cười nói: “Ta biết.” Lại múc một miếng đưa vào miệng, nuốt xuống, “Ta đương nhiên biết......từ nhỏ chàng đã thích đồ ngọt, ha ha......dù có cho thêm đường nhiều gấp đôi người thường đi nữa, chàng cũng sẽ không thấy ngấy......chàng chính là kẻ lập dị như thế.......Ha ha......” Tôi nhịn không được mà cười ra tiếng.

Trong lòng ngọt ngào, lòng bàn tay nóng bỏng, nơi đó Hoàng Thái Cực đã gửi cho tôi một thứ cực kỳ quan trọng——Chàng vẫn luôn nhớ kỹ như thế, biết tôi không hiểu chữ Mãn, vì thế viết lên một chữ Hán “Tâm” đầy rõ ràng.

“Tâm” đấy! Trái tim của Hoàng Thái Cực......

Tấm lòng của chàng dành cho tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.