Tháng ba Thiên Mệnh năm thứ năm, Tả Dực Đô Thống Tổng binh quan, nhất đẳng đại thần Phí Anh Đông qua đời, hưởng niên năm mươi tám tuổi. Đại Kim Hãn tựa linh cửu khóc rống, cả nước tiếc thương.
Chưa hết tang, trong thành rào gỗ vốn tĩnh mịch nay đột nhiên truyền tin rằng phúc tấn Tát Tế Phú Sát thị vì trộm cắp tài vật trong cung, khiến thiên nhan tức giận, trong cơn thịnh nộ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích trục xuất nàng ra khỏi thành rào.
Chuyện này thật kỳ quặc, tôi biết Cổn Đại xưa nay là một người kiêu ngạo, sao có thể vì chút tài vật mà gây ra chuyện ngu dốt ấy?
Khi nói chuyện phiếm với Cát Đái, tôi có nhắc đến chuyện này, nàng nghe thấy lại cười khổ: “Tỷ tỷ tốt của muội, trước kia Cổn Đại vẫn còn là Đại phúc tấn, áo cơm đương nhiên chẳng cần lo. Nhưng kể từ lúc Đại Hãn lập A Ba Hợi làm Đại phúc tấn thì đẩy Cổn Đại về ở phủ của Tam bối lặc, Tam bối lặc tính khí không tốt, y và Cổn Đại luôn vì chút chuyện vặt vãnh mà trở nên tranh chấp......khi ấy Thập a ca tuổi còn nhỏ, chưa phân phát tài sản riêng, vẫn ở trong thành rào, vì thế Cổn Đại bèn cầu xin Đại Hãn cho nàng về thành rào ở cùng Thập a ca, chờ sau khi Thập a ca lớn rồi sẽ chuyển ra ngoài......Ôi, đều là chuyện xưa cả rồi. Tỷ tỷ xưa nay thường không để tâm những chuyện vụn vặt của đám phúc tấn nhàn rỗi ấy, cho nên mới không biết rõ, thật ra các nàng ai cũng có nỗi khổ riêng......sao có thể vô cùng vẻ vang như Đại phúc tấn chứ?”
Tôi cân nhắc kỹ càng, lòng không khỏi có chút chua xót.
“Tuy sau đó Thập a ca đã chuyển ra ngoài, nhưng Đại Hãn không đề cập tới chuyện để con trai phụng dưỡng nàng, chuyện ấy tự nhiên cũng lắng xuống......nhiều năm như thế, khỏi phải nói nhiều cũng biết Cổn Đại hiển nhiên đã già yếu, nhan sắc suy tàn, không được hoan nghênh, bị người khác xem thường, xỉ nhục, e rằng cuộc sống quá túng thiếu, nên đã trộm vài thứ trong thành rào để bán lấy tiền......” Cát Đái càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng chỉ khẽ thở dài, thương xót lẩm bẩm, “Không cần nói chi trong thành rào, ngay cả phủ Tứ bối lặc này của ta cũng......”
Tôi theo bản năng thẳng người, Cát Đái khẽ biến sắc, nín bặt liếc nhìn tôi một cái, cả hai không nói thêm gì.
Không khí đang yên tĩnh đến xấu hổ, bỗng từ ngoài cửa có một thân ảnh cao lớn tiến vào, tôi chưa kịp động đậy thì Cát Đái đã hoảng sợ đứng dậy: “Thỉnh an bối lặc gia.”
“Miễn đi!” Hoàng Thái Cực khoát tay, không chớp mắt nhìn tôi vẫn còn ngồi khoanh chân trên giường, chàng đi đến ngồi xuống, tùy tiện tháo mũ ném lên giường.
Tôi đưa mắt trộm dò xét, thấy trong mắt chàng đầy vẻ đắc ý khó kìm nén, tôi không khỏi tò mò cười hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Chàng nháy mắt với tôi, lén lút phun ra hai chữ: “Bí mật.”
Tôi trợn mắt nhìn: “Có gì ngạc nhiên chứ, không nói thì thôi, em cũng không hứng thú đâu.” Thoáng nhìn qua, thấy Cát Đái đang đứng co ở cửa, vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan.
Tôi há mồm muốn gọi, nhưng đến miệng thì đè lại. Tôi đưa tay đẩy Hoàng Thái Cực nhép miệng ý bảo. Hoàng Thái Cực trước là thoáng sửng sốt, sau đó đáy mắt dần hiện lên ý cười, quay đầu lại nói: “Cát Đái, hôm nay Hào Cách sẽ về, nàng đi chuẩn bị một chút đi......”
Cát Đát mừng rỡ ngẩng đầu, môi hơi run rẩy, niềm vui sướng hiện lên trên đuôi lông mày: “Dạ.” Hành lễ xong, không nén nổi kích động đi ra ngoài.
“Quanh năm chàng đều để Hào Cách ở trong quân đội, tuy việc tôi luyện thằng bé vốn xuất phát từ lòng tốt, nhưng lại khiến cho mẫu tử họ phải chia cách......” Tôi cười nhạt lắc đầu, “Hoàng Thái Cực, chàng không khỏi có hơi quá nghiêm khắc.”
Chàng bỗng nắm lấy tay tôi, đặt lên môi nhẹ nhàng ma sát: “Ta không thấy thế......ta chưa bao giờ có thứ cảm giác mà một người cha nên có, chỉ sợ cả đời này, cũng sẽ không thể có được.”
Lòng tôi run lên, mũi chua xót suýt nữa cay mắt.
Cả đời này! Nghiệt ngã biết bao!
Lời chàng tuy hàm súc, nhưng tôi lại không hiểu được. Lòng bi ai run rẩy, cơ thể này đã ba mươi tám tuổi, dù xét theo góc nhìn hiện đại hay cổ đại đi nữa, cái tuổi này đã không còn trẻ, chưa kể tỉ lệ làm mẹ cực kỳ thấp, cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng tránh thai, nhưng lại chẳng có chút phản ứng nào. Hoàng Thái Cực vì tránh cho tôi khỏi phải thương tâm, nên không đề cập về vấn đề này trước mặt tôi, Cát Đái cũng chưa từng tìm đại phu đến xem cho tôi, luôn nấu thuốc bổ uống, nhưng tất cả chẳng thấm vào đâu.
Mấy chục năm sống ở cổ đại này, hai mươi bốn năm trước vô tri vô giác, nước chảy bèo trôi, không hề đuổi theo thứ gì, gì cũng không nghĩ, gì cũng không muốn, mà cũng chẳng dám muốn. Hiện giờ cuộc sống đã yên ắng, cả hai ngày ngày kề bên nhau, thời gian trôi qua yên ả mà tốt đẹp, nhưng mỗi khi nhìn thấy trưởng tử của chàng ngày một lớn lên, tim tôi chung quy vẫn cảm thấy thật trống rỗng.
Tôi luôn cảm thấy lòng mình ẩn giấu một sự ghen tị, một nỗi khát vọng chẳng nói nên lời, tôi muốn có một đứa con, một đứa con thuộc về tôi, một đứa con khi lớn lên nó sẽ giống Hoàng Thái Cực, nhưng tôi chẳng thốt ra những lời ấy, chỉ có thể cất giấu vào nơi sâu kín nhất trong lòng, cuối cùng hóa thành nỗi đau tối kị nhất và không thể chạm đến nhất của tôi.
Tôi chỉ sợ cả đời này, chàng sẽ trống trãi, quyến luyến vô hạn, nhưng tôi lại không có cách nào sinh cho chàng một đứa con trai hay con gái! Tuy nhiên, ngày qua ngày, nỗi lo này càng sắp thành sự thật. Tương lai......tương lai sẽ ra sao? Tôi không có con, có lẽ mãi mãi sẽ chẳng thể có con, nhưng Hoàng Thái Cực sẽ cam tâm sao?
Con nối dõi vô cùng ít ỏi, điều này thì có ý nghĩa gì trong gia tộc này? Chàng không có huynh đệ hay tỷ muội cùng mẹ nào giúp đỡ, tương lai nếu ngay cả......
“Không được suy nghĩ lung tung!” Trán tôi đau buốt, ra là bị chàng búng một cái.
Nỗi ưu tư kìm nén chưa kịp thành hình, đã bị chàng quấy tan thành mây khói, tôi nhe răng cười, giả vờ bổ nhào qua: “Dám đánh em, xem em có bóp chết chàng không!”
Đang cười gian trá, chợt nghe ngoài cửa có tiếng động lớn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Cát Đái trắng bệch, lỗ mãng xông thẳng vào.
Tôi nhảy khỏi người Hoàng Thái Cực, khó xử đến đỏ mặt, sắc mặt Hoàng Thái Cực trầm xuống, khiển trách nói: “Nàng trở lại làm gì?”
“Gia......” Cát Đái run rẩy, vẻ mặt có chút đờ đẫn, “Phúc, phúc tấn......Tát Tế Phú Sát thị......chết rồi, trong cung sai người tới truyền tin, bảo ngài đi mau.”
Tôi chấn động.
Cổn Đại chết rồi? Sao có thể chết được? Lẽ nào nàng bị trục xuất khỏi nội cung, nên xấu hổ tức giận không chịu nổi nữa mà lựa chọn tự sát?
“Du Nhiên!” Hoàng Thái Cực gọi tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, vội cầm mũ đội lên giúp chàng: “Đi đường cẩn thận một chút.” Chàng lơ đãng gật đầu, chỉnh chu lại quần áo, vội vã nhấc chân đi.
Chờ Hoàng Thái Cực đi khỏi, tôi vội bắt lấy Cát Đái truy hỏi: “Sao đang yên lành đột nhiên lại chết?”
Nàng ngơ ngác liếc tôi một cái, bỗng rùng mình, run giọng nói: “Nàng......bị Tam bối lặc giết!”
Tôi trừng lớn mắt, hít một hơi lạnh.
“Sao y có thể hạ thủ chứ......” Cát Đái bật khóc, ôm chặt tôi, “Đó là ngạch niết của y cơ mà! Đó là người mẹ ruột mười tháng mang thai nuôi dưỡng y! Sao y có thể tàn nhẫn như thế?”
Tát Tế Phú Sát Cổn Đại vì có tội mà bị biếm khỏi Hãn cung, Ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái con của nàng, vì sự bất hạnh ấy đã nổi giận, oán hận mẹ mình làm những việc bê bối liên lụy đến thanh danh của hắn, khiến hắn không ngóc đầu nổi trước mặt đám bối lặc, thậm chí bôi nhọ cả Tương Lam kỳ......tính tình Mãng Cổ Nhĩ Thái nổi tiếng là tàn nhẫn, ngay lúc hai người đang nổi lên tranh chấp, Tam bối lặc thẹn quá hóa giận, kết quả lỡ tay giết chết Cổn Đại.
Chuyện này gây xôn xao khắp cả thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích giận dữ tột cùng.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, tang lễ của Cổn Đại chưa được thỏa đáng, đã xảy ra một chuyện không hề lường trước được. Hai tiểu a hoàn ngày thường hầu hạ Cổn Đại là A Tế Căn và Đức Nhân Trạch đã tố giác Đại phúc tấn, nói rằng: “Đại phúc tấn trước sau từng mấy lần chuẩn bị cơm canh cho Đại bối lặc, Đại bối lặc nhận và ăn. Lại có lần đưa cơm cho Tứ bối lặc, Tứ bối lặc nhận nhưng không ăn. Đại phúc tấn ngày ba lượt sai người đưa cơm tới cho Đại bối lặc, tới lui như thế, chắc hẳn có đồng mưu! Có mấy lần Đại phúc tấn tự mình ra ngoài vào lúc ban đêm......”
Những lời ấy gây kinh hãi vua dân, nhưng may thay vào lúc ấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn còn duy trì bình tĩnh, không hề nghe từ một phía mà sai bốn người Hỗ Nhĩ Hán, Ngạch Nhĩ Đức Ni, Nhã Tôn, Mông Cát Đồ đi tra rõ chuyện này.
Chiều hôm ấy, tôi núp trong phòng, nghe đám người Hỗ Nhĩ Hán tra hỏi thật giả Hoàng Thái Cực ngoài minh gian, Hoàng Thái Cực trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trả lời: “Việc đưa cơm đúng là sự thật. Đại phúc tấn ban cơm, thân làm con không dám không nhận, nhưng không có lộc nào tự dưng ban xuống cả, không tìm ra được một lý do, nên ta không dám động đũa......”
Bọn họ ở trong phòng nói nhỏ một hồi lâu, bốn người mới rời đi.
Tôi từ trong đi ra, chỉ thấy tay chân lạnh cóng, trong lòng bi ai khó hiểu. Hoàng Thái Cực tiễn khách không bao lâu đã quay lại, tôi vịn cột nhà ngây ra nhìn, người chàng cứng đờ, sau khi vào cửa chàng đứng ngược sáng, chỉ nhìn tôi không nói gì.
Bốn mắt nhìn nhau, im hơi lặng tiếng.
Lòng tôi đau xót, cuối cùng nước mắt ảm đạm rơi xuống, vội đưa tay lau đi.
“Du Nhiên......”
“Không sao, em không sao.” Tôi hít mũi, miễn cưỡng gặng ra một nụ cười, “Em không sao thật mà! Hai quyển sách mượn mấy ngày trước em đã trả lại y chỗ cũ......em, em......bụng em không thoải mái, đi đại tiện đây, ối, gấp quá rồi, chàng cứ làm việc của chàng đi.”
“Du Nhiên——” Chàng đưa tay muốn ngăn tôi, tôi phản xạ có điều kiện, cánh tay lập tức co lại né tránh. Lách qua khỏi người chàng, như chạy trốn lao ra khỏi phòng.
Khí trời buổi sáng vẫn trong xanh, giờ phút này mây đen kéo đến giăng đầy, che lấp đi mặt trời, bên tai tôi mơ hồ nghe thấy tiếng sấm nặng nề. Tôi bước thật nhanh, hoàn toàn không để ý đến Ca Linh Trạch đang lo lắng gọi phía sau, chỉ vùi đầu xông về trước.
“Tỷ tỷ?! Ai dô......”
Do không để ý, tôi đâm vào Cát Đái đang ở phía đối diện đi đến, suýt nữa đụng ngã nàng.
“Tỷ tỷ!” Nàng hoảng hồn quan sát tôi, “Sắc mặt tỷ sao lại khó coi như thế? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Lòng âm ỉ đau đớn, tôi nhìn nàng buồn bã cười: “Trở trời rồi......cuối cùng thì......”