Chương 12: Chụt Chụt Cái(*) (1)
(*)Giải thích cho tiêu đề: 么么哒! (Memeda!) : đây là câu thường dùng khi mình thấy người đáng yêu, quá dễ thương nên chu môi ra muốn thơm người ta một cái: muah muah muah. (giống 'chụt chụt chụt' khi bạn muốn thơm vào má ai đó!) ^_^
=oOo=
“Ninh Tuyết Mạch, không phải ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi hay sao? Vậy tự động tiến vào lồng sắt Nghiệm Trinh Thú đi!” Quý Vân Hạo lạnh lùng mở miệng.
Thứ này thật sự có thể nhìn ra nữ tử còn trinh hay không sao? Là một trò đùa đi?!
Đem một thiếu nữ còn trong sạch giao cho thứ này tới kiểm nghiệm, có phải là xem mạng người như cỏ rác hay không?!
Đại lục lạc hậu! Quy củ biến thái! Ninh Tuyết Mạch âm thầm chửi thầm.
Lồng sắt giam giữ nàng được mở ra, đồng tử Đế Tôn phái tới có chút xuất thần mỉm cười nhìn nàng: “Ninh cô nương, ngươi sẽ không hối hận đi?”
Ninh Tuyết Mạch cắn răng một cái, tiến lên là một đao, rút lui cũng là một đao, nàng liều mạng! Nàng cúi xuống và bước ra khỏi lồng sắt.
Bọn thị vệ mở cửa lồng sắt nơi Nghiệm Trinh Thú đang ở bên trong.
Cửa lồng sắt kia rất nhỏ rất thấp, một nữ tử gầy yếu miễn cưỡng có thể thông qua, Nghiệm Trinh Thú lại không thể thoát ra ngoài.
Nghiệm Trinh Thú rõ ràng có chút hưng phấn, lông vàng toàn thân hơi hơi dựng thẳng lên, thổi không khí ra từ cái mũi, bốn chân dẫm đạp tại chỗ, thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt sắc bén hướng tới Ninh Tuyết Mạch!
Tuy rằng Ninh Tuyết Mạch luôn luôn lớn mật, kiếp trước cũng từng tay không giết qua hổ báo, nhưng hiện tại khối thân thể nhỏ này tố chất quá kém, nhiều nhất nàng chỉ có thể sử dụng được kinh công kiếp trước của mình, nhưng lại không có lực lượng phản kích chân chính.
Quan trọng hơn là, trong tay nàng không có vũ khí, ngay cả một khúc gỗ cũng không có. Lấy cái gì để chống lại nó?
Nàng nhìn vào thân hình và khí thế áp đảo của nó, rõ ràng so với hổ báo còn mạnh hơn một chút.
Nếu thứ này không có năng lực nghiệm chứng, thấy nữ nhân liền vồ, nàng sẽ thảm!
Nàng xuyên qua đây không phải để làm thức ăn cho dã thú!
Nàng đảo hai mắt nhìn xung quanh, xung quanh là biển người tấp nập, đem nơi này bao vây như thùng sắt. Nàng căn bản không có khả năng đào tẩu!
“Tiểu cô nương, có bổn tiên đồng canh giữ ở chỗ này, ngươi đừng mơ tưởng đến chủ ý khác! Bằng không ngươi sẽ chết còn thảm hại hơn! Nếu lúc này ngươi còn phá rối chính là đối địch với toàn bộ Nhật Nguyệt Môn.” Đồng tử kia nghiêm trang mở miệng, quả nhiên áp đảo hơn so với Lục vương gia Quý Vân Hạo, đội cho Ninh Tuyết Mạch thêm một cái mũ lớn hơn nữa.
Ninh Tuyết Mạch mở miệng nói nhỏ: “Trong lòng Tuyết Mạch không có quỷ, tự nhiên sẽ không phá rối, quần chúng nơi này có đôi mắt sáng như tuyết, đều biết ta là bị oan uổng, ta sẽ rất nhanh có thể chứng minh sự trong sạch của ta......”Nàng vừa nói chuyện, vừa đi một vòng trước quần chúng đang xúm lại đây, tư thái của nàng như minh tinh điện ảnh ở trên sân khấu đang vờn quanh khán giả, thong dong bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều có một loại phong tình khác.
Ánh mắt của mọi người đều cầm lòng không đậu di chuyển theo bước chân nàng, tự nhiên bị nàng hấp dẫn, ngay cả Lục vương gia và những thị vệ khát máu cũng nhịn không được quay qua nhìn nàng......
Khuôn mặt tuấn tú của Lục vương gia Quý Vân Hạo càng đen hơn, nhìn thấy nhiều ánh mắt nam nhân đuổi theo Ninh Tuyết Mạch như vậy, tâm tình của hắn bỗng nhiên khó chịu! Hừ một tiếng: “Đừng vội cọ xát! Ngươi không phải muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân hay sao? Còn không mau đi vào!”
Ngón tay Ninh Tuyết Mạch âm thầm cầm hai cây trâm vừa mới thuận tay kiếm được, trong lòng cuối cùng có chút tự tin.
Nàng là đặc công, bản lĩnh mượn gió bẻ măng có thể so sánh với thần trộm.
Nàng vừa rồi xoay một vòng như vậy, trong tay đã có 'binh khí'. Thủ pháp nhẹ nhàng của nàng, người ở đây cư nhiên không ai có thể phát giác.
“Chư vị, các ngươi phải làm chứng cho ta nha. Nếu ta có thể sống sót rời khỏi lồng sắt Nghiệm Trinh Thú, các ngươi cần phải hứa rằng sẽ giám sát Lục vương gia cho ta. Chụt chụt cái! (Memeda!)” Nàng đưa tay giơ lên môi làm một cái hôn gió tới mọi người đang vây xem xung quanh, quay người lại, lưu loát dứt khoát chui vào lồng sắt Nghiệm Trinh Thú!
Mọi người tuy rằng không hiểu một câu cuối cùng của nàng là ý gì, nhưng nhìn thấy nàng nhanh nhẹn chui vào trong lồng sắt như thế, vẫn là nhịn không được hét lên một tiếng “hảo” với nàng!
Chương 13: Chụt Chụt Cái(*)
Những nữ tử khác bị đưa vào lồng sắt Nghiệm Trinh Thú, một khắc kia khi nhìn thấy Nghiệm Trinh Thú đều bị dọa mềm nhũn đi không được, bọn thị vệ luôn phải đẩy mạnh đi vào. Mà vị tiểu cô nương này, lại là chính mình tự chui vào! Chỉ dựa vào sự dũng khí hơn người này, bọn họ cũng muốn tán thưởng nàng một cái!
Toàn bộ mọi chú ý của bọn họ đều nằm ở trên người Ninh Tuyết Mạch, không chú ý tới thời điểm khi Nghiệm Trinh Thú nghe được ba chữ cuối cùng của Ninh Tuyết Mạch thì hai mắt chợt sáng ngời!
“Where are you from?”(Ngươi từ đâu tới đây?) Nghiệm Trinh Thú mở rộng miệng, bỗng nhiên thoát ra một câu bằng Tiếng Anh.
Ninh Tuyết Mạch: “!!!” Nàng tỏ vẻ sợ ngây người!
Nghiệm Trinh Thú: “Can you speak English?” (Ngươi có thể nói Tiếng Anh không?) Nhìn thấy đôi mắt đang giật mình của Ninh Tuyết Mạch, nó lại cố hết sức mà nói ra ba chữ: “Memeda.(chụt chụt cái).....” Ba chữ này nói vô cùng cứng nhắc, giống như người ngoại quốc lần đầu học tiếng Trung.
Ninh Tuyết Mạch rốt cuộc cũng phản ứng lại!
Thứ này cư nhiên sẽ nói tiếng Anh! Chẳng lẽ linh hồn của nó cũng là xuyên qua tới đây?!
“I am from China, and you? “(Ta đến từ Trung Quốc, ngươi thì sao?) Ninh Tuyết Mạch là đặc công quốc tế, tiếng Anh tự nhiên không tồi. Giọng điệu vẫn là tiêu chuẩn của tiếng anh Luân Đôn.
Đôi mắt của Nghiệm Trinh Thú tỏa sáng giống như hai cái bóng đèn, vui sướng gần như muốn rơi lệ, gần một trăm năm qua, cuối cùng có người có thể nghe hiểu nó nói!
Trong ánh mắt của nó tràn ngập vui sướng giống như được gặp lại một người bạn cũ lâu năm ở một nơi xa lạ, nó kể cho Ninh Tuyết Mạch về lai lịch của mình.
Hoá ra, linh hồn của Nghiệm Trinh Thú cũng là xuyên qua từ thế kỷ 21, kiếp trước của nó là một người kiêu ngạo và kiên cường khó thuần, đã từng đi du lịch ở Trung Quốc, miễn cưỡng cũng học được hai câu nửa sống nửa chín tiếng Trung, còn lại đều là học tiếng lóng trên internet.
Trước khi xuyên qua hắn đã 12 tuổi, ở trong phòng tắm trượt chân một cái, ngã dập mông, đến khi tỉnh lại thì đã biến thành Nghiệm Trinh Thú, dường như bị con khỉ hình người nhốt tại bên trong lồng sắt.
Người xung quanh đều nói với hắn bằng tiếng Trung không quen thuộc, hắn nói một đống tiếng Anh đến nỗi miệng khô lưỡi khô nhưng không ai có thể nghe hiểu. Chỉ xem tiếng Anh của nó trở thành một loại thú ngữ độc đáo......
Hắn vẫn luôn bị cô lập và bị nhốt tại lồng sắt này, không đi được nơi nào cả.
Từng có một người tôi tớ vẫn luôn cho nó ăn thì lại là một người câm, không thể giao lưu, làm hắn muốn học tiếng Trung cũng không học được.
Trước đây bản chất của hắn rất bạo lực. Quanh năm suốt tháng bị xuống dốc như vậy, càng làm cho hắn bị đè nén cơ hồ muốn điên mất! Cảm xúc giống như một thùng hỏa dược, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào!
Ngẫu nhiên bị kéo ra ngoài để nghiệm trinh cho cô nương nào đó, nó nhìn áp lực của đám người xung quanh, hắn lại không hiểu mọi người nói gì, làm hắn càng thêm nổi trận lôi đình.
Sau khi những cô nương đang sống sờ sờ bị đẩy mạnh vào trong lồng để nghiệm trinh, thú tính cuồng bạo trong thân thể hắn bùng lên, căn bản sẽ không đi nghiệm xem đối phương còn trinh tiết hay không, mà là không nói hai lời xé xác người đang sống sờ sờ. Sau khi phát tiết, hắn phẫn nộ nghẹn khuất tới cực điểm --
Hắn có biết cách nghiệm trinh của Nghiệm Trinh Thú hay không, chắc chắn là không!
Hắn cũng không hiểu! Kiếp trước của hắn vẫn chỉ là một cậu bé ngây thơ mà thôi!
Nghiệm Trinh Thú nghẹn khuất gần trăm năm, hiện tại cuối cùng gặp được một người hiểu lời nó nói, vừa mở miệng ra đã như một cái máy hát, nói rất triệt để, đem từng chi tiết đã xảy ra với chính mình nói ra hết.
Vì thế mọi người vây xem nhìn thấy một màn kỳ lạ như thế.
Cái đầu nho nhỏ của Ninh Tuyết Mạch đứng ở trước mặt Nghiệm Trinh Thú cao lớn, huyên thuyên mà nói cùng một ngôn ngữ với Nghiệm Trinh Thú, một người một thú nói chuyện phiếm rất là vui vẻ.
Thỉnh thoảng Ninh Tuyết Mạch còn vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai dường như trấn an Nghiệm Trinh Thú.