“Điện hạ, hồi phủ chứ?” Thủ lĩnh thị vệ bên người hắn khom người mời hắn lên xe.
Quý Vân Hoàng nhìn xe ngựa kia, hôm qua chính hắn đã dùng xe ngựa này đưa Ninh Tuyết Mạch đến phủ Thái tử.
Xe ngựa vẫn là xe ngựa kia, mà người lại rốt cuộc không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Quý Vân Hoàng phất phất tay: “Đốt xe ngựa này đi.” Xem như hắn đốt nó cho nàng.
Hắn xoay người lên ngựa, vẩy dây cương, phi ngựa rời đi.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, mặc dù chiếc xe ngựa này không quá đặc biệt, nhưng tất cả nguyên liệu dùng để làm nó đều là thứ tốt nhất, giá trị vạn kim. Có thể nói đây là chiếc xe ngựa Thái tử điện hạ thích nhất, ngày thường được bảo quản rất tốt, không cho phép có một chút va chạm. Hiện tại lại ra lệnh đốt nó?!
Mệnh lệnh của Thái tử không có người nào dám không thuận theo, thủ lĩnh thị vệ lập tức chuẩn bị một nhóm người đốt xe, một nhóm người đuổi theo đuổi Thái tử điện hạ để bảo vệ bên người......
.......
Bên ngoài Tĩnh Viễn Hầu phủ vừa mới sơn mới hoàn toàn, hiện tại đã treo cờ trắng, bên trong phủ vang đầy những tiếng than khóc.
Quý Vân Hoàng ghìm ngựa ở trước cửa Tĩnh Viễn Hầu phủ, nhìn về phía bên trong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Hắn biết những người vào trọng lao Hình bộ căn bản không có người nào sống sót, vì vậy hắn không có một chút nghi ngờ đối với cái chết của Ninh Tuyết Mạch.
Hắn không muốn đi vào nhìn xem quan tài của nàng, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy một đống tro tàn bên trong mà thôi, nếu đã không phải là nàng, có đi vào đó cũng chỉ khiến hắn thương tâm hơn -......
Quý Vân Hoàng một đêm không ngủ, vì vậy có chút mệt mỏi. Hắn quay trở về phủ Thái tử của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi sau đó tính tiếp.
Hắn vô tình đẩy cửa tẩm cung ra, đột nhiên nhận thấy được cái gì đó. Ánh sáng chợt loé trong bàn tay, một thanh trường kiếm xuất hiện từ trong không khí, hắn dùng thanh kiếm đẩy màn giường qua một bên. Sau khi nhìn thấy cảnh vật trên giường, là người luôn luôn trấn định như núi nhưng hắn không thể không trở nên ngây dại!
Trên giường có một người đang ngủ bên trong chăn gấm, tóc đen sẫm màu trải ra nhẹ nhàng trên gối, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hàng mi dài, đang ngủ say. Đúng là Ninh Tuyết Mạch đã chết trong miệng mọi người.
Quý Vân Hoàng có chút không tin vào hai mắt mình, hắn theo bản năng dụi dụi đôi mắt, chậm rãi đi về phía trước.
Có lẽ tiểu gia hỏa đã quá mệt mỏi, độ cảnh giác không đủ, khi hắn đã tới gần mép giường, nàng còn say ngủ nơi đó.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, ấm áp, mềm mại --
Nàng là thật! Vẫn sống sờ sờ!
Một người rõ ràng chết rồi, còn bị đốt sạch sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở trên giường mình, Quý Vân Hoàng gần như cho rằng mình đang nằm mơ.
Bất luận là Lục đại nhân hay bốn gã cai ngục kia đều không thể nói dối, bọn họ cũng không dám!
Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Quý Vân Hoàng đứng ở mép giường có chút xuất thần, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Hắn đột nhiên hoa mắt, chăn gấm trên giường bỗng nhiên bay lên, đổ ập xuống về phía mép giường bao trùm lấy hắn --
Mặc dù Quý Vân Hoàng không hề phòng bị, nhưng hắn rốt cuộc là vị cao thủ tuyệt đỉnh, cả người lui về phía sau một bước, bàn tay vung lên, chăn gấm tung bay xuống sàn.
Tiểu nhân nhi vốn dĩ nằm ở trên giường đã đứng trên mặt sàn, trong tay cần một thanh đoản kiếm, chỉ xéo về phía hắn.
Sau khi thấy được khuôn mặt của Quý Vân Hoàng, Ninh Tuyết Mạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, hạ thanh đoản kiếm trong tay xuống. Nàng khẽ mỉm cười với lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện bên má: “Khiến ta sợ hãi. Thái tử điện hạ, ngài cuối cùng đã về rồi!”
Tính cảnh giác của tiểu nha đầu vẫn còn rất cao!
Trong mắt Quý Vân Hoàng hiện lên sự tán thưởng, khóe môi cũng câu lên một nụ cười: “Nàng mới khiến bổn vương sợ hãi! Tới, tới, nói cho bổn vương nghe, nàng làm sao thoát thân từ đại lao Hình Bộ?” Hắn tò mò muốn chết.
Vừa nghe khẩu khí của hắn, Ninh Tuyết Mạch liền biết hắn đã biết hầu hết sự tình trải qua.