Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 46: Chương 46: Tình yêu bất chính




Chương 55: Tình yêu bất chính (1)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Nàng nhắm đôi mắt lại và vận chuyển ra một chút nội lực trong cơ thể vừa mới tu luyện được, đánh sâu vào huyệt đạo bị phong bế.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nàng phải tự cứu mình! Trước tiên phải khôi phục khả năng hành động của mình!

Thân thể này của nàng rốt cuộc quá yếu, nội lực trong cơ thể cực kỳ hữu hạn, mà thủ pháp điểm huyệt của Quý Vân Hoàng lại rất đặc biệt, nàng nhất thời cũng không giải được.

Trong khi nàng đang ngưng thần dùng sức, chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nữ dễ nghe: “Hét loạn nơi ở của Thái tử ca ca ta làm gì?”

Vị Lục đại nhân nói: “Khởi bẩm công chúa điện hạ, nữ nhi Hồ nguyên soái hôm nay sau khi hồi phủ thì chết bất đắc kỳ tử, nữ nhi Tĩnh Viễn hầu là Ninh Tuyết Mạch có hiềm nghi lớn nhất, hạ quan phụng hoàng mệnh đến đây tróc nã, nhưng quản gia không cho vào......”

Tuy rằng cách hơn phân nửa cái sân, Ninh Tuyết Mạch vẫn có thể nghe rất rành mạch những lời Lục đại nhân nói, trong đầu nàng như bùng nổ một tiếng!

Hồ Điệp Thường đã chết?! Sao có thể? Lúc ấy nàng bất quá chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt đặc biệt khiến thai khí bị động mà thôi, nhiều nhất chính là ngày sau không mở ra được, sao có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử?

Bên ngoài viện, vị quản gia vẫn nói giống như trước, nhưng công chúa chỉ lạnh lùng cười: “Người khác không được tiến vào tẩm cung Thái tử ca ca, bổn cung vẫn có thể đi vào, hoàng mệnh không thể trái, bổn cung sẽ giúp các ngươi lần này.”

Vừa dứt lời, đại môn tẩm cung lập tức bị người bỗng nhiên đẩy ra, Ninh Tuyết Mạch chỉ thấy hoa mắt, trước giường đã đứng một vị thiếu nữ hoa phục.

Nhìn qua chỉ mới 17-18 tuổi, có đôi mắt phượng hoàng, đôi môi như hoa anh đào, tóc đen búi cao, trên búi tóc cắm nghiêng một ngọc trâm hoa mẫu đơn màu trắng, trên người mặc một bộ váy lụa màu trắng ánh trăng, trông giống như tiên tử, uy thế bức người.

Nàng ta trên cao nhìn xuống Ninh Tuyết Mạch, hai mắt trên dưới đánh giá nàng, đáy mắt hiện lên một sự u tối: “Ngươi chính là Ninh Tuyết Mạch? Tuổi còn nhỏ cư nhiên hồ mị như thế, không biết đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì cư nhiên khiến Thái tử ca ca lưu ngươi ở bên trong tẩm cung của hắn, bại hoại thanh danh Thái tử ca ca!”

Vị công chúa này mang địch ý rất mạnh đối với nàng!

Ánh mắt kia giống như ánh mắt đang nhìn vào tình địch......

Ninh Tuyết Mạch hơi nhíu hai mắt lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên tư liệu của vị công chúa này.

Vị công chúa này tên là Quý Vân Dao, cũng không phải lớn lên ở trong hoàng cung. Nghe nói lão hoàng đế sau khi đi tuần ngẫu nhiên lâm hạnh một vị nữ tử dân gian, cứ thế dẫn đến kết quả là nữ tử ấy mang thai. Sau khi lão hoàng đế hồi cung, nữ tử kia mang thai mười tháng, sinh hạ vị công chúa này. Chỉ đến khi vị công chúa này bước sang tuổi 15, nữ tử kia lúc sắp chết mới nói ra chân tướng thân phận của nàng, vì thế nàng một mình tới kinh thành nhận thân......

Tiết mục này có điểm giống như Tử Vi trong Hoàn Châu Cách Cách*, chẳng qua nàng không gặp Trắc trở gì khi nhận thân giống như Tử Vi. Quá trình nhận thân của nàng rất thuận lợi. Sau khi đi vào kinh thành không lâu, lập tức trở thành công chúa tôn quý.

(* Tên nhân vật trong truyện khác)

Dưới gối lão hoàng đế có rất đông đảo hoàng tử, nhưng công chúa lại chỉ một vị là nàng mà thôi, tự nhiên cực kỳ sủng ái.

Mà vị công chúa này cùng nhóm hoàng huynh của nàng cũng rất hợp nhau, đương nhiên, hợp với nàng nhất chính là vị Thái Tử điện hạ này. Nghe nói Quý Vân Hoàng cũng rất sủng ái nàng, thời điểm mỗi lần trở lại kinh thành, vị công chúa này lập tức sẽ giống như chiếc bóng đi theo bên người hắn, đại môn phủ Thái tử cũng rộng mở cho nàng mọi lúc......

Có vẻ như tin đồn là sự thật, bất luận kẻ nào cũng đều không thể xâm nhập tẩm cung Thái tử, Quý Vân Dao vẫn có thể tùy tiện ra vào.

Quý Vân Dao mang địch ý quá nồng đậm với nàng, Ninh Tuyết Mạch tự nhiên có thể cảm ứng được.

Nàng hơi rũ đôi mắt, khóe môi nhẹ nhàng câu lên. Xem ra vị công chúa này có chút tình cảm không thuần khiết đối Thái tử ca ca nàng......

Tình yêu bất chính? Ha ha.

“Ngươi... tiện tì cười cái gì? Sắp chết đến nơi, ngươi còn cười được sao?!” Quý Vân Dao nổi giận.

Chương 56: Tình yêu bất chính (2)

Ninh Tuyết Mạch ngước mắt: “Công chúa hiểu lầm. Ta và Thái Tử điện hạ rất trong sáng, chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường. Hắn lưu ta ở chỗ này chẳng qua là do nhìn trúng y thuật của ta, động chút ý niệm coi trọng người tài, lúc này mới chữa thương giúp ta. Bởi vì sau khi chữa thương ta không thể di chuyển, cho nên mới để ta ở tại chỗ này. Hơn nữa, Thái Tử điện hạ cũng vì để tránh tin đồn, nên đã ra khỏi phủ. Ngươi mắng ta hồ mị, mắng ta thủ đoạn bỉ ổi, không chỉ đơn giản là vũ nhục ta, cũng sẽ vũ nhục Thái tử ca ca ngươi. Hắn là người nông cạn như vậy hay sao?”

Nội tâm của nữ tử bị đố kỵ che lấp nên không có lý trí, Ninh Tuyết Mạch hiện tại dừng ở trong tay nàng ta, cũng không thể phản kháng được. Nhưng nàng không muốn vô duyên cớ vô cớ bị lòng đố kị của nàng ta thiêu chết!

Chuyện thứ nhất chính là phủi sạch quan hệ với Quý Vân Hoàng, giải trừ phần địch ý của vị công chúa này, nó sẽ cứu nàng rất nhiều đau đầu trong tương lai.

Quả nhiên, những lời này của nàng vừa mới nói ra, địch ý trong ánh mắt Quý Vân Dao đã giảm một chút, nhưng vẫn còn có chút hồ nghi: “Y thuật? Phế vật như ngươi có thể có y thuật gì?”

Ninh Tuyết Mạch vẫn mỉm cười như cũ, bình tĩnh giải thích cho nàng ta: “Dân nữ không dám nói dối ở trước mặt công chúa, gần đây dân nữ đã gắn lại cánh tay cho một nữ tử đã bị đứt đoạn...... Công chúa nếu như không tin, có thể tự mình tới Đại Lý Tự hỏi thăm một chút. Nàng kia vẫn đang dưỡng thương ở trong Đại Lý Tự.”

Sự nghi ngờ trong mắt Quý Vân Dao càng sâu hơn: “Ngươi nói bậy, bổn cung vì sao chưa từng nghe nói tới chuyện như thế này?”

Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên minh bạch.

Trên đại lục này, thần y chân chính không có nhiều lắm, mỗi một thần y đều bị các phe phái các nước cướp đoạt, vì không muốn người nước khác biết được, chỉ sợ sự tình vị Nhị thẩm của nàng chắp lại cánh tay bị cụt, đã bị Quý Vân Hoàng lặng yên không một tiếng động áp xuống.

Chẳng trách, nàng đã ngẫu nhiên đi dạo trên phố nhiều ngày qua, trước sau vẫn không nghe thấy có người nói đến sự tình kỳ lạ này, thì ra chuyện này căn bản đã không được lưu truyền ra tới bên ngoài!

“Nếu công chúa không tin, nếu có thời gian có thể đi hỏi Thái Tử điện hạ một chút, tất nhiên sẽ biết Tuyết Mạch không hề nói dối.”

Đôi mắt phượng của Quý Vân Dao hơi nhướng lên, tuy rằng vẫn không tin được, nhưng địch ý trong mắt đã phai nhạt không ít: “Chuyện này bổn cung sẽ tự mình hỏi rõ ràng, nhưng ngươi bị nghi ngờ có liên quan tới một án giết hại Hồ tiểu thư, ngươi vẫn phải đi đến Hình bộ giải thích cho chính mình.”

Nàng giơ tay cởi bỏ huyệt đạo giúp Ninh Tuyết Mạch: “Đứng lên, cùng bổn cung đi ra ngoài.”

Ninh Tuyết Mạch hoạt động một chút khớp xương tay chân hơi có chút tê mỏi, vết thương do roi đánh trên người vẫn còn hơi đau rát, bởi vì bị thương do roi đánh, thân thể của nàng cũng không được linh hoạt giống như ngày thường.

Trong khi đó, vị công chúa này rõ ràng là cao thủ niệm lực, muốn chạy trốn dưới mí mắt nàng ta ngay nửa phần hy vọng cũng không thể có, ngược lại sẽ nhận nhiều khổ sở hơn......

Loại chuyện ngu xuẩn này Ninh Tuyết Mạch tất nhiên sẽ không làm, nàng muốn làm chính là kéo dài --

Tận lực kéo dài thời gian, kéo dài tới khi vị Thái tử quay về.

Sớm biết như thế, nàng sẽ không chống đối vị Thái tử nghỉ trong cùng một phòng với nàng!

Nàng chậm rãi đứng dậy, chậm rãi xỏ giày, chậm rãi chỉnh lại y phục......

Quý Vân Dao mất kiên nhẫn: “Vì sao động tác của ngươi chậm chạp như thế? Nhanh lên!”

Trong lòng Ninh Tuyết Mạch âm thầm thăm hỏi tổ tông nàng ta một tiếng, nhưng biểu tình  trên khuôn mặt nhỏ lại rất ngoan ngoãn: “Vâng, công chúa điện hạ. Dân nữ bị thương, trên người đau đớn, động tác có chút chậm chạp, còn thỉnh công chúa điện hạ thứ lỗi.”

Quý Vân Dao thật ra có biết về sự tình nàng bị ăn quất, cũng biết bị uy lực hồn tiên đánh lên, chỉ hừ một tiếng, quả nhiên không hề vội vã thúc giục nàng nữa.

Động tác của Ninh Tuyết Mạch đã cũng đủ chậm chạp, ước chừng kéo dài mười lăm phút trong phòng, sau đó mới nhanh chóng thu thập chính mình. Trong khoảng Thời gian thu thập, nàng thỉnh thoảng thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, trong lòng thê lương thầm mắng một tiếng 'Mẹ nó, hỗn đản Quý Vân Hoàng rốt cuộc chết chạy đi đâu? Vì sao vẫn chưa trở lại?'

Chương 57: Tình yêu bất chính (3)

......

Quý Vân Hoàng giờ phút này đang ở một nơi mà Ninh Tuyết Mạch tuyệt đối không thể tưởng được ---- hoàng cung!

Hắn ban đầu vốn định chơi cờ thâu đêm cùng với Quý Vân Tiêu, không ngờ vào lúc canh ba, hắn nhận được thánh chỉ trong cung truyền tới, phụ hoàng triệu hắn vào cung gấp.

Hoàng mệnh không thể trái, hắn đành phải cáo từ Ngũ vương gia, trực tiếp vào cung.

Hắn không biết chính là, hắn vừa mới rời đi chưa đến một khắc (15 phút), thị vệ phủ Thái tử đã vội vội vàng tìm tới phủ đệ của Ngũ vương gia, muốn báo cáo tin tức Hình bộ tới bắt người với hắn. Đáng tiếc, đã bị bỏ lỡ --

Quý Vân Hoàng vào cung mới biết được, phụ hoàng hắn ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, đang nằm ở trên long sàng, điểm danh hắn tới để làm bạn bên người.

Quý Vân Hoàng bất đắc dĩ, cũng vừa lúc tối nay hắn không có chỗ để đi, vì thế đã lưu lại đó.

Hắn cảm thấy tối này phụ hoàng hắn có chút dong dài, hỏi hắn liên miên một số tình hình gần đây, nói chuyện phiếm với hắn câu được câu không.

Hắn cũng chỉ lắng nghe và đáp lời cho có lệ. Trong lòng không biết vì sao có chút hoảng hốt, muốn hồi phủ nhìn xem một cái, bất đắc dĩ phụ hoàng hắn tối nay dường như rất dính người, căn bản không cho hắn rời đi......

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Ninh Tuyết Mạch kéo dài thời gian đã đủ lâu, tuy nhiên Quý Vân Hoàng vẫn không quay về. Nàng rốt cuộc vẫn bị Quý Vân Dao mang theo ra ngoài, giao tới trên tay vị Lục đại nhân Hình bộ --

Ninh Tuyết Mạch tất nhiên dò hỏi nguyên do bắt nàng, vị Lục đại nhân lại ít lời nhưng nhiều ý: “Tới Hình bộ rồi ngươi tự nhiên sẽ biết. Nếu ngươi bị oan uổng, tất nhiên sẽ thả ngươi ra.”

Phân phó người dùng xích sắt trên người Ninh Tuyết Mạch. Ninh Tuyết Mạch biết rằng, với bản lĩnh hiện tại của mình tuyệt đối trốn không thoát, vì thế nàng cũng không giãy giụa vô vị, miễn cho ăn nhiều đau khổ, cắn răng đi theo chân bọn họ.

Điều khiến Ninh Tuyết Mạch không nghĩ tới chính là, nàng bị bắt giữ suốt đêm như vậy cũng không qua đại đường hình bộ, mà là trực tiếp bị đưa đến đại lao Hình bộ......

Thông đạo dài và hẹp, các bức tường đá đen tối rất dày và chắc chắn, đèn dầu yếu ớt lay động, mùi vị hôi tanh ẩm ướt. Hơn nữa, thỉnh thoảng truyền ra những tiếng rên rỉ thảm thiết từ chỗ sâu trong nhà giam......

Hết thảy này, Ninh Tuyết Mạch đoán rằng nhà giam này không khác gì nhà tù cổ đại của Trung Quốc, thậm chí càng khiếp người hơn.

Vị Lục đại nhân phái người áp nàng tiến vào đại lao, khi nàng được giao cho một nam nhân nhìn qua gầy gò nhưng rắn chắc, Ninh Tuyết Mạch hiểu rằng đại sự không ổn!

Nam nhân kia có cái đầu thấp bé, nhìn qua cao thấp mập ốm không khác lắm với Ninh Tuyết Mạch, nhưng nếp gấp trên mặt dường như có thể kẹp chết ruồi bọ, khóe mắt gục xuống, trong đôi mắt tam giác bắn ra ánh sáng như lưỡi đao sắc bén.

Trên người hắn mặc một kiện áo choàng màu đỏ sậm, trên áo choàng đều điểm những chấm màu nâu hư hư thực thực giống như vết máu bẩn. Hai chân hắn dường như bị tật, đang ngồi ở trên một chiếc xe lăn và được ngục tốt đẩy ra.

Rõ ràng diện mạo rất xấu xí, cố tình có một loại hơi thở độc ác, tối tăm và đẫm máu, khiến người không rét mà run.

Đưa Ninh Tuyết Mạch tiến vào chính là sáu gã nha dịch Hình bộ, trong đó một người đi đầu tới trao đổi với nam nhân kia.

Từ trong lời hàn huyên của bọn họ, Ninh Tuyết Mạch biết người nọ gọi là Đồ Nhất Đao. Một cái tên thực sự sắc bén, đằng đằng sát khí.

Cũng không biết tên đứng đầu đám nha dịch đã nói những gì với Đồ Nhất Đao, chỉ thấy Đồ Nhất Đao khẽ gật đầu, dùng đôi mắt đánh giá Ninh Tuyết Mạch một vòng.

Trên người Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên phát lạnh, mơ hồ có một loại cảm giác bị lưỡi dao xẹt qua. Giống như đang bị mãnh thú theo dõi......

Không tốt, chẳng lẽ bọn họ không thèm phân rõ xanh đỏ đen trắng đã lập tức gán tội danh cho nàng?

Trước hết đẩy cho nàng tội danh giết người?

Ngón tay Ninh Tuyết Mạch chậm rãi nắm chặt, xích sắt trên cổ tay vang lên một âm thanh ồn ào.

Sáu gã nha dịch Hình bộ xoay người rời đi, Đồ Nhất Đao liếc mắt nhìn xem Ninh Tuyết Mạch một cái, chợt lóe lên tia sáng khát máu, phân phó người kéo Ninh Tuyết Mạch đi sâu vào phía trong.

..........

Chương 58: Tình yêu bất chính (4)

“Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?” Ninh Tuyết Mạch dưới chân bất động.

Đồ Nhất Đao cười, phơi bày hàm răng trắng của hắn: “Đương nhiên là nơi ngươi nên đi. Ngươi hại chết nữ nhi Hồ nguyên soái, chẳng lẽ còn muốn ở trong phòng lớn xa hoa hay sao?”

“Ta không hại nàng ấy. Nàng ấy chết không liên quan gì tới ta!”

“Tiểu cô nương, rất nhanh ngươi sẽ không nói như vậy nữa. Mang nàng đi hình phòng!” Đồ Nhất Đao trầm sắc mặt xuống, lạnh giọng phân phó.

Trái tim Ninh Tuyết Mạch chìm xuống.

Những người này thậm chí không thèm thẩm tra đã lập tức dụng hình với nàng?! Rõ ràng là muốn đánh cho nàng nhận tội, muốn đưa nàng vào địa ngục vạn kiếp bất phục!

Rốt cuộc là ai ở sau lưng, hạ chiêu tàn nhẫn như vậy hại nàng?

Hiện tại trên người nàng đang có vết thương do bị roi đánh, công lực vẫn chưa khôi phục, hành động không được linh hoạt, trên tay trên chân còn mang theo xiềng xích. Trong khi đó, quanh nàng là 16 ngục tốt uy mãnh bao quanh bốn phía. Nhìn đôi mắt bọn họ bắn ra bốn phía, Ninh Tuyết Mạch hiểu rằng những người này đều có tu vi không thấp, với bản lĩnh hiện tại của nàng, muốn xông ra ngoài không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng......

Trái tim nàng cố gắng cứng rắn, đi theo bọn họ.

.....Edit & Dịch: Emily Ton......

Dưới chân là đường đá xanh, gồ ghề lồi lõm bất thường. Dưới ánh đèn dầu, bên trong những cái hố đó chứa đầy những vết máu đỏ thẫm lấp lánh.

Càng đi xa, mùi hôi thối của máu càng nặng, càng khó ngửi, lồng sắt hai bên dường như đã bị tù phạm chiếm đóng. Những người đó, hoặc là xáo trộn xung quanh, hoặc là tay nắm cửa sắt, cũng hoặc là nằm ở trên phiến đá dơ bẩn...... Tuy rằng thái độ khác nhau, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau: đều đã chịu qua hình phạt tàn khốc nhất. Mỗi người bọn họ đều tóc tai rối bù, quần áo rách nát, da thịt trên người bị thiếu từng khối từng khối một, xương cốt cũng giống như đã thay hình đổi dạng, thân thể hiện ra một loại hình thù kỳ quái. Mỗi người đều đang run rẩy, đều đang gầm nhẹ, âm thanh tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng động tĩnh lại rất lớn, giống như tiếng kêu của người chết. Bất cứ ai nghe thấy những tiếng động này, đều sẽ bắt đầu nổi da gà cả người......

“Tiểu cô nương, ngươi có nhìn thấy không? Những người này đều là những kẻ ngoan cố không chịu nhận tội, vô duyên vô cớ bị những khổ sở đó......” Giọng nói của Đồ Nhất Đao trời sinh khàn khàn, nói chuyện ti ti giống như rắn độc, vang lên trầm trầm ở trong lối đi nhỏ u ám.

Ninh Tuyết Mạch rũ đôi mắt xuống, không nói chuyện.

Ở kiếp trước nàng cũng coi như từng gặp qua việc đời. Trong quá trình huấn luyện đặc công, nàng cũng từng không may mắn và bị bắt bởi kẻ thù, chịu qua khổ hình. Những phương pháp tra tấn, nào là uống nước ớt cay, ngồi trên ghế tra tấn, thậm chí ngồi trên ghế điện, nàng đều đã từng trải qua......

Nàng cũng từng bắt được đặc công của quân địch và tự mình thẩm vấn qua bọn họ, cũng dùng hình trên người bọn họ. Tuy nhiên, đó dù sao cũng là xã hội hiện đại hoá, dưới sự ảnh hưởng liên tục từ giới truyền thông và dư luận, cho dù dụng hình cũng sẽ không dùng những loại hình phạt tàn khốc tới cực điểm như trong thời cổ đại.

Tuy nhiên, từ những gì nàng vừa nhìn thấy, quả thực tựa như đã tới 18 tầng địa ngục, 10 đại khổ hình thời Mãn Thanh cũng không thể nào so sánh với sự tàn bạo nơi này......

Những người đó quả thực đã không ra hình người!

Hình phạt như vậy, da thịt non mịn của nàng xác định chắc chắn không chịu nổi đi!

Lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi nàng có một thân xương cứng có thể tự hào, nếu như biến thành bộ dáng như quỷ giống như những người đó, vậy thì nàng tiếp tục sống còn ý nghĩa gì nữa?

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ?

Chờ người tới cứu? Trong thế giới này người nàng biết quá ít, hiện tại chân chính đối tốt với nàng chỉ có vị Thái Tử điện hạ kia, nhưng hắn đã không biết tung tích nơi đâu. Tối nay chưa chắc có thể chạy tới. Thậm chí có thể chạy tới, chỉ sợ nàng cũng không còn nguyên lành nữa --

Hơn nữa, hiện tại xem ra đây rõ ràng là một âm mưu, một âm mưu muốn hủy diệt nàng hoàn toàn. Người tạo ra âm mưu này chỉ sợ đã phá hết tất cả những khả năng nàng có thể được cứu vớt.

Nếu không, Quý Vân Hoàng hẳn là đã sớm đã chạy đến đây --

Nàng cũng không tin, tin tức của vị Thái tử gia sẽ bế tắc đến trình độ này, khẳng định là hắn đang bị vướng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.