Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 31: Chương 31: Vương gia thất thần...




Quý Vân Hạo mặt trầm như nước, lại dò hỏi ảnh vệ thêm một số vấn đề, thí dụ như tất cả những đồ vật mà Tĩnh Viễn Hầu phủ hay mua gần đây nhất, thí dụ như động tĩnh của những người khác trong Tĩnh Viễn Hầu phủ......

Lần này ảnh vệ đáp lời rất cụ thể, trực tiếp trình lên Quý Vân Hạo danh sách hắn âm thầm ghi chép lại.

Quý Vân Hạo xem xong danh sách thì khuôn mặt cơ hồ muốn tái đi.

Những thứ khác như bàn ghế linh tinh thì hắn có thể hiểu, đó là những thứ cần thiết nàng mua để trang trí bên ngoài Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Thật bất ngờ, nàng còn mua vô số dụng cụ như đao kéo, vô số túi kim thêu hoa, vô số dây nhỏ đủ loại kiểu dáng, cùng với các loại chai lọ vại bình......

Quan trọng nhất chính là, nha đầu không biết có phải muốn mở hiệu thuốc hay không, cư nhiên còn mua mỗi loại mười cân tất cả các loại thảo dược thường thấy và quý hiếm trên đời!

Quý Vân Hạo nhìn danh sách dày đặc, đến mỗi đầu óc quay cuồng vì bối rối.

Căn bản nhìn không ra nha đầu kia rốt cuộc đang bị cái gì mê hoặc!

Hắn cũng nghe về việc nàng đã gắn lại tay cho nhị thẩm kia, chỉ là không biết hiệu quả như thế nào.

Rốt cuộc nhị thẩm kia hiện tại đang ở trong Đại Lý Tự, được người trông giữ rất nghiêm mật.

Bởi vì Thái tử đã phân phó, cho dù là người của Quý Vân Hạo hắn cũng vào không được vào xem xét......

Nha đầu kia thật sự có y thuật kinh người? Không có khả năng đi!

Lúc trước vì sao hắn trước sau đều không nghe nói nàng có kỹ năng này? Chẳng lẽ là Thái Tử điện hạ cố ý thiết lập mê cục?

Dùng nha đầu kia cố ý bày bố nghi trận?

Tâm tư của Quý Vân Hoàng căn bản không phải người thường có thể đoán được. Sau khi hắn tống cổ ảnh vệ đi rồi, ngồi ở trên ghế suy tư một lúc lâu cũng không thể nghĩ được nguyên cớ gì.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

“Vương gia thật có hứng thú, lúc này còn ngắm trăng ở trong hoa viên.” Một giọng nói yêu kiều giòn giã vang lên, một nữ tử mặc váy áo màu xanh lá cây xoay ra từ chỗ ngoặt.

Mặt mày nữ tử tinh xảo, dáng người yểu điệu, lả lướt thướt tha đi ra như vậy, cũng rất thanh tao xinh đẹp.

Dưới chân giống bị vướng cái gì, nàng ai da một tiếng, lảo đảo một cái, vừa lúc ngã vào trong lòng ngực Quý Vân Hạo.

Mùi hương ấm áp mềm mại như ngọc ôm đầy cõi lòng, mặt mày Quý Vân Hạo cũng bắt đầu trở nên ôn nhu.

“Điệp Thường, sao ngươi lại tới đây?”

“Vương gia đã vài ngày không đến thăm Điệp Thường. Điệp Thường đành phải tự mình đưa tới cửa.” Hồ Điệp Thường hờn dỗi.

“Đã nhiều ngày nay bổn vương xác thật hơi bận, đã vắng vẻ ngươi. Hiện tại sẽ bồi thường......” Quý Vân Hạo không nói hai lời hôn xuống, bàn tay cũng không thành thật xoa loạn trên người nàng.

“Ai da, ngài thật là xấu...... lại khi dễ nhân gia......” Hồ Điệp Thường mặt đẹp đỏ bừng, ở trong lòng ngực hắn cười ha ha, một đôi tay nhỏ lại hoàn toàn có ham muốn nghênh đón......

Quý Vân Hạo càng trở nên hứng thú, hành động càng trở nên táo bạo hơn, càng ăn đậu hủ càng lâm vào đam mê......

Mắt thấy thiên lôi đã sắp bốc lửa, Hồ Điệp Thường bỗng nhiên cầm lấy cánh tay không thành thật của hắn, không cho hắn tiếp tục: “Vương gia, chúng ta không thể làm như vậy, rốt cuộc chúng ta vẫn chưa thành thân......”

Quý Vân Hạo đang hứng thú liền bị gián đoạn, giọng điệu không được tốt: “Điệp Thường, bổn vương chắc chắn sẽ cưới. Qua mấy **** sẽ nói với phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, bổn Vương tuyệt đối sẽ không phụ ngươi, ngươi xem, vì ngươi bổn vương cũng đã lui hôn nhân để lập trắc phi...... “

(Những dấu **** là của trong bản gốc)

“Vương gia, Điệp Thường cũng là vì muốn tốt cho ngài, phế vật kia nếu thật sự làm trắc phi của Lục vương gia, không chỉ làm mất mặt người trong Lục vương phủ, ngay cả nô gia cũng không muốn xưng một phế vật làm tỷ muội......” Hồ Điệp Thường bĩu môi, trong giọng nói tràn đầy khinh thường đối Ninh Tuyết Mạch.

Phế vật? Nữ hài tử kia thật sự là phế vật?

Trước mắt Quý Vân Hạo hiện lên con ngươi cười như không cười của Ninh Tuyết Mạch, lại nhớ đến tin tức thăm dò được mấy ngày gần đây......

Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút bực bội, có chút ngơ ngẩn xuất thần.

“Vương gia? Vương gia?” Một bàn tay nhỏ của Hồ Điệp Thường nhoáng lên vẫy vẫy ở trước mắt hắn, rốt cuộc gọi thần trí hắn quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.