Ba người Diệp Húc vừa tới bên ngoài Thiên Phần thì cảm thấy những luồng hơi thở đầy áp lực truyền đến. Thiên Phần là một thế giới của tử vong, là di tích mà thế giới viễn cổ mất đi để lại. Từ trong truyền đến hơi thở tử vong thậm chí còn làm cho người có tu vi hơi yếu lâm vào trong thiên nhân ngũ suy, thối nát rồi chết.
Ngoài Thiên Phần, không ít cường giả thiên giới chuẩn bị đi vào trong. Diệp Húc nhìn lướt qua thì thấy những chiếc chiến hạm treo lơ lửng, tản ra những dao động khủng bố, định đánh xuyên qua hàng rào không gian rồi lái vào trong.
Hàng rào Thiên Phần to lớn không thể tưởng tượng được, còn lớn hơn Cửu Thiên Thần giới thêm ba nghìn thế giới nữa, chỉ có hàng rào nơi đây là mỏng nhất. Bởi vậy phần lớn cao thủ muốn vào Thiên Phần đều lựa chọn phá vỡ hàng rào nơi đây rồi đi vào.
Bên trong hàng rào Thiên Phần còn có rất nhiều lỗ hổng thông tới bốn phương. Thế giới Vu Hoang cũng có một lối đi có thể từ đó đi vào Thiên Phần.
“Huyền Thiên Mang gia, Cố gia, Lộ gia, Hạ gia, đám thế gia Thiên giới đó liên kết đi vào Thiên Phần, xem ra là định thăm dò Thiên Phần tầm bảo rồi.”
Phó Tây Lai liếc mắt nhìn qua một lượt rồi cười nói: “Ngoài mấy đại thế gia này còn có nhiều thế lực nhỏ khác, chắc là đám tán tu.”
Phong Tùy Vân gật đầu nói tiếp: “Đây đều là thế lực bậc trung trong Thiên giới, tổ tiên từng xuất hiện cường giả Vu Tổ Thần Vương gì đó để lại nổi tình, nhưng hậu nhân thì lại chẳng hề xuất sắc, khiến cho gia tộc suy bại, không còn hưng thịnh như lúc trước nữa. Lần này bọn họ gióng trống khua chiêng đi vào Thiên Phần, nhất định là định cướp đoạt của cải, thu hoạch tài nguyên trong Thiên Phần, tích lũy lại.”
Diệp Húc tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Thiên giới không có đại thế gia sao?”
“Đương nhiên là có chứ. Chúc Dung thế gia ở Viêm Thiên, Cộng Công thế gia ở Huyền Thiên, Thiếu Hạo thế gia ở Hạo Thiên, Cú Mang thế gia ở Thương Thiên, Hậu Thổ thế gia ở Quân Thiên Thần giới ta nữa, đều là những đại thế gia, trùm sò mà Thiên Đế để lại, có nội tình hùng hậu, lại có Đế Binh làm bảo vật trấn tộc, nội tình còn thâm hậu hơn Tạo Hóa Môn của ta và Thanh Hiên Thần Phủ của Phó huynh kia rất nhiều!”
Phong Tùy Vân cười nói: “Ngoài ra còn có Hiên Viên thế gia của Hiên Viên Thiên Đế, chi nhánh rộng lớn, Thần Vương xuất hiện lớp lớp, nội tình còn hùng hậu hơn ngũ đại thế gia khác. Nhưng khi Thương Thiên Đế Tôn xưng đế, Hiên Viên thế gia bị chèn ép, yên lặng hơn hai mươi vạn năm nay, nhưng vẫn không thể khinh thường. Nghe nói trong Hiên Viên gia cũng có Thần Vương, tuy nhiên cụ thể thế nào thì không ai biết rõ. Những thế gia đó đức cao vọng trọng, dù là các đời Thiên Đế đều kính trọng các thế gia đó ba phần, không tùy tiện động đến bọn họ.”
Diệp Húc không ngìm nổi cảm thán, thế lực trên Thiên giới đúng là nhiều đếm không xuể.
Mang gia, Cố gia, Lộ gia, Hạ gia tuy đã xuống dốc nhưng vẫn không thể khinh thường. Lần này bọn họ phái đi nhiều cao thủ, có cả Thánh Hoàng tuyệt đỉnh như Mộ Dung Tham Hoa, còn mang đến cả Tổ Binh.
Diệp Húc có thể cảm thấy, bên trong những chiến hạm kia không chỉ truyền đến rung động kiểu thiên địa đại đạo của Tổ Binh, mà còn có nhiều nhân vật cực kỳ hùng mạnh khác, nhất thời rùng mình.
“Cảnh giới Thánh Hoàng này có thể nói là có ranh giới cực lớn, tu luyện tâm pháp khác nhau, thành tựu đạt được cũng khác biệt một trời một vực. Mộ Dung Tham Hoa tu luyện tới Thánh Hoàng tuyệt đỉnh, nhưng tâm pháp của y lại là đồ bỏ nên thành tự không tính là cao nhất. Nếu như là tâm pháp cấp Thần Vương hay tâm pháp Đế cấp, tu luyện tới cấp bậc Thánh Hoàng tuyệt đỉnh nhất định sẽ mạnh hơn Mộ Dung Tham Hoa vô số lần!”
Thiên giới từ trước đến nay là võ đài của cường giả đứng đầu, tâm pháp để lại nhiều không đếm xuể, đồng thời cũng tạo nên vô số cường giả.
Diệp Húc chưa bao giờ cho rằng mình là Vu Hoàng đỉnh phong là có thể quét sạch tất cả Thánh Hoàng.
“Thánh Hoàng cửu phẩm chính là bước đầu của cảnh giới Thánh Hoàng, trở thành Thánh Hoàng cửu phẩm rồi thì mới chân chính bắt đầu. Nếu Lăng Tiêu Thái tử tu luyện đến cảnh giới của Mộ Dung Tham Hoa là có thể sánh ngang với ta! Nếu hắn có thể tích lũy rồi đạt tới mức mở ra đạo môn nhảy ra ngoài là có thể dễ dàng thẳng ta một bậc!”
Diệp Húc chớp mắt, thầm nghĩ: “Nếu tu luyện tâm pháp Đế cấp Đại Đạo Kinh mà Hạo Thiên Đại Đế khai sáng ra, ta chỉ còn đường chạy. Nhưng nếu ta hoàn chỉnh Tam Thập Tam Thiên, Mười Tám Tầng Địa Ngục, luyện thành đạo môn, tất cả Thánh Hoàng trong thiên hạ, cho dù có tu luyện tâm pháp mà Nguyên Thủy Thiên Vương khai sáng ra, cũng chẳng phải đối thủ của ta.”
“Ngưng tụ đạo môn trở thành Thánh Hoàng, ta có thể chân chính đối mặt với Vu Tổ!”
Cường giả mấy đại thế gia kia bắt đầu tế lên Tổ Binh, dùng uy năng mạnh mẽ của Tổ Binh đánh phá hàng ròa Thiên Phần.
“Mở ra!”
Trên mấy chiếc chiến hạm truyền đến tiếng hoan hô của các cao thủ các đại thế gia. Diệp Húc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hàng rào Thiên Phần bị Tổ Binh đánh ra một miệng động lớn. Bên cạnh cửa động kia, vô số đạo vận quấn quanh, làm cho cửa động mở rộng ra, không cho hàng rào Thiên Phần khép lại.
Mà ở mặt bên kia thì loáng thoáng thấy một thế giới tan hoang, một mặt trời đỏ lửa từ từ bay qua. Mặt trời này thủng lỗ chỗ, gần như sắp tắt, làm cho người ta cảm thấy như tuổi xế chiều.
Nơi đó chính là Thiên Phần.
Bên ngoài Thiên Phần, đám tán tu đột nhiên khởi động, lộn xộn ào vào trong cửa động, cũng là tính toán nhân cơ hội chạy vào trong Thiên Phần tìm kiếm bảo vật và tài nguyên.
Thực lực bọn họ không đủ mạnh, lại không có bậc dị bảo như Tổ Binh, không thể mở ra Thiên Phần, chỉ có thể thừa dịp mấy đại thế gia mở ra Thiên Phần rồi nhân cơ hội lẻn vào.
“Hừ, một đám chuột nhắt! Các thế gia Mang gia, Cố gia ta liên kết, cực khổ lắm mới mở ra Thiên Phần mà đám chuột nhắt các ngươi lại muốn đục nước béo cò, lợi dụng thành quả của bọn ta!”
Từ trên một chiếc chiến hạm truyền đến một tiếng hừ lạnh, rồi sau đó một vị Thánh Hoàng đỉnh phong đột nhiên xuất hiện trên chiến hạm, cười một tiếng trông thật dữ tợn rồi thúc giục Tổ Binh, nhất thời đạo vận tràn ngập khắp cửa động, cắt nát mười mấy tên tán tu kia.
“Ơ? Chỉ là một tên tán tu mà lại có thánh bảo luyện chế từ Hổ Phách tiên ngọc sao! Rơi vào tay ngươi đúng là phung phí của trời mà!”
Vị Thánh Hoàng này thấy một người tế lên một món Thanh Hoa Bão Nguyệt bình, trong bình này trào ra một vầng trăng tròn ngăn cản từng đợt từng đợt đạo vận kia, thế nhưng không bị Tổ Binh chấn vỡ. Tham niệm lão ta nổi lên, toàn lực thúc giục Tổ Binh của Mang gia, lập tức công phá phòng ngự của Thanh Hoa Bão Nguyệt bình, chấn chết vị Thánh Hoàng kia. Lão ta lập tức vẫy tay bắt lấy Bão Nguyệt bình rồi cười ha ha.
“Bảo bối tốt! Hổ Phách tiên ngọc chính là nguyên liệu để luyện chế Tổ Binh, sau này Mang Sơn ta thành Vu Tổ rồi là có thể dùng vật này luyện chế Tổ Bình của riêng ta rồi!”
Trên mấy chiến hạm khác, cao thủ Cố gia, Lộ gia, Hạ gia cũng tự thúc giục Tổ Binh nhà mình giết hại đám tán tu dám nhân cơ hội chạy vào Thiên Phần này, tranh nhau cướp đoạt tài vật của tán tu.
Tán tu khác thấy thế sao còn dám tiến lên nữa, ai nấy đều vội tránh né khắp nơi.
Sắc mặt Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai đều không thay đổi, hiển nhiên bọn họ đã nhìn thấy chuyện như thế nhiều rồi. Diệp Húc thở dài, thầm nghĩ: “Vu sĩ trong ba nghìn thế giới ta đều luôn hướng tới Thiên giới, lại không biết bọn họ cực khổ phi thăng lên đây chỉ có kết cục như đám tán tu này, mặc người chém giết…”
Vù!
Bên trong thông đạo kia đột nhiên thổi tới một trận gió màu đen, tiếng ong ong vang lên trong gió, một mảnh đen sì gào thét bay thẳng đến bốn tàu chiến hạm kia, chỉ một thoáng liền bao phủ bốn chiếc chiến hạm lại.
“Muỗi! Nhiều muỗi quá!”
Trên chiến hạm truyền đến tiếng kêu la sợ hãi của các đệ tử thế gia. Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy trận gió đen này được tạo ra từ đông nghìn nghịt muỗi, vù vù kéo đến. Mỗi con muỗi nhỏ nhất cũng to như tuấn mã, lớn thì dài mấy chục thước, tám chân cùng một vòi hút dài. Trong chớp mắt chúng bao phủ toàn bộ bốn chiến hạm, gặp người là hút.
Một tên đệ tử Nhân Hoàng đỉnh phong của Cố gia vừa tế lên nhân hoàng chi bảo bảo vệ toàn thân, một con muỗi bay tới, đôi cánh mở ra, xùy một tiếng liền cắt vỡ nhân hoàng chi bảo, cái ống hút phụp một cái đâm vào Thiên Linh Cái của người kia. Nó ra sức hút, thân thể vị Nhân Hoàng này thoáng cái khô quắt lại, chỉ còn bộ da người.
Vô số muỗi lao tới chi chít bám lên người một vị Vu Hoàng, lập tức đâm xuyên thủng vị Vu Hoàng, sau đó lại vo ve bay lên, để lại một tấm da người rồi đi tìm mục tiêu khác.
Đám muỗi đó quả như không gì cản nổi, chỉ một thoáng đệ tử các đại thế gia đã chết hơn nửa, chỉ có Thánh Hoàng là có thể chống lại dám muỗi đó đốt.
Tinh anh của bốn thế gia liên tục tế lên thánh bảo, không ngừng trấn áp đè ép, chấn vỡ từng con muỗi một. Nhưng cuồng phong thổi muỗi Thiên Phần tới nhiều không đếm xuể, giết mãi cũng không giết, ngay cả Thánh Hoàng bọn họ cũng khó mà ngăn cản.
“Đám muỗi đó chính là sinh vật trong Thiên Phần sao?” Diệp Húc trố mắt ra nhìn, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Có những con muỗi có hình thể lớn thậm chí còn hút cả cấm bảo. Đầu tiên nó phun ra dịch nhờn, phun qua đâu, dù là cấm bảo thì cũng nhanh chóng hủ hóa thành nước. Những con muỗi khác đồng loạt xông lên, trong chớp mắt đã hút hết sạch.
Loại dịch nhờn này có tính ăn mòn mạnh đến đáng sợ, cho dù thánh bảo bị phun trúng thì uy lực cũng hao tổn nhiều, đạo văn đạo ngân tan rã.
“A…..”
Vị Thánh Hoàng cướp được Thanh Hoa Bão Nguyệt bình kia đột nhiên hét thảm một tiếng, Bão Nguyệt bình kia đã bị dịch nhờn của muỗi hòa tan. Chi chít muỗi nhào tới thân lão, thậm chí cả Thánh môn của lão cũng bò đầy muỗi, hút đi đạo văn đạo ngân trên Thánh môn!
Tòa đạo môn này tiêu tan đi, bị đám muỗi đó hút hết sạch. Chúng vo ve bay lên, đi tìm mục tiêu khác, chỉ để lại một tấm da Thánh Hoàng đầy lỗ.
Diệp Húc nhìn mà nổi hết da gà lên, ngay cả đạo văn đạo ngân thậm chí là đạo môn của Thánh Hoàng đều bị ăn tươi nuốt sống, đám sinh linh trong Thiên Phần đó đúng là mạnh đến đáng sợ.
Đám muỗi rậm rạp vo ve vo ve, đi qua nơi đâu thì nơi đó không còn một ngọn cỏ. Thậm chí chiến hạm của bốn đại thế gia kia cũng bị muỗi đốt, phá vỡ những lỗ lớn, rách nát kinh khủng.
Vừa đối mặt, tứ đại thế gia đã bị một đám muỗi đánh cho thương vong thảm trọng, chết đi bảy phần.
“Nghiệp chướng, dám gây loạn trước mặt lão phu, ăn đi đệ tử Mang gia ta!”
Trong một chiến hạm trên đó, đạo vận lưu động chấn vỡ từng đám muỗi. Đạo vận lan tràn ra mọi nơi, vù một tiếng mở ra như một tấm lưới lớn, bắt hết đám muỗi lại, diệt sạch.
“Mạnh ghê!”
Diệp Húc rùng mình, chỉ thấy trên chiến hạm Mang gia, hai cô thiếu nữ thanh xuân dìu một vị Thánh Hoàng già nua run rẩy đi ra chiến hạm. Vị lão Thánh Hoàng này đã gần đất xa trời, khí huyết suy bại, tùy thời có thể chết, nhưng tu vi lão vẫn vô cùng mạnh mẽ, hơn hẳn các Thánh Hoàng khác, thậm chí còn mạnh hơn Mộ Dung Tham Hoa chục lần!
“Thế hữu tam gia, Thiên Phần đã mở ra rồi, chúng ta đi vào thôi!” Lão tổ tông Mang gia này run rẩy nói.
Bốn chiếc chiến hạm từ từ lái vào Thiên Phần, biến mất không thấy gì nữa. Diệp Húc nhìn rồi cười nói: “Phong huynh, Phó huynh, chúng ta cũng vào thôi.”