Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 120: Chương 120: Bạo lực đối kháng






Hùng Bi đi theo phía sau Diệp Húc, hướng xuống chân núi mà đi, đôi mắt nhỏ con xoay tròn liên tục thầm nghĩ: “Chi bằng ngay trước mặt mọi người đánh ngã tiểu tử này, khiến cho tất cả mọi người biết Hùng Bá Thiên ta mới là lão gia của Vân Môn sơn.”

Nghĩ tới đây đầu hắc hùng lập tức cao giọng thét to, tuyên bố chuyện hắn đấu với Diệp Húc, cả núi đều nghe thấy.

Đám người Tiêu Nguyệt vội vàng đình chỉ tu luyện, đều xuống núi, thậm chí ngay cả Thạch Trường Thanh bế quan khổ tu cũng đi ra khỏi động phủ của mình, chỉ có Công Dương Đảm quản lý ở quặng mỏ không có chạy tới được.

“Sư thúc chuẩn bị động thủ với đầu Hùng Bi này sao? Lần trước sư thúc âm đầu hắc hùng này một chiêu, xem như là may mắn, nếu thật sự động thủ mà nói, sư thúc có thể chống đỡ được mấy hiệp?” đám người Thạch Trường Thanh ngơ ngác nhìn nhau, kinh nghi bất định nói.

“Khả năng sư thúc luyện chế được cái vu binh nào rất khá …”

“Đầu hắc hùng này lực lớn vô cùng, bất luận vu binh nào cũng bị một quyền của hắn đập vỡ! trừ phi vận dụng vu bảo, tuy nhiên lấy tu vi của sư thúc, mặc dù có vu bảo trên tay, cũng không thể phát huy được thực lực của vu bảo!”

Thạch Trường Thanh sắc mặt ngưng trọng nói: “Đầu hắc hùng này không tinh thông vu pháp, cũng không có vu binh vu bảo, tuy nhiên thân thể hắn được yêu nguyên cùng linh dược linh thảo luyện còn dũng mãnh hơn vu bảo bình thường! Cho dù là có vu bảo nơi tay, chỉ sợ cũng không dễ dàng nề hà được hắn! Trừ phi là các loại vu bảo công kích hồn phách, tỷ như Đãng Hồn Chung, Bách Quỷ Phiên…”

Đám người Tiêu Nguyệt không khỏi hoảng sợ, biết lời nói của Thạch Trường Thanh không giả. Hùng Bi là loại linh thú biết được dược lý, có thể nhận ra bách thảo, làm vài mẫu linh điền, có thể đem dược tài trở thành cơm ăn, thân thể hắn khẳng định được luyện rất hùng mạnh. Nếu như không phải như thế, lúc trước bọn họ cũng không bị đầu hắc hùng này bắt. Thậm chí ngay cả Thạch Trường Thanh đạt tới Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ vu pháp cao thủ cũng bị đánh cho mặt mày xám tro.

Đầu hùng này bắt độc bất xâm, lại luyện ra yêu nguyên chân hỏa, chuyên môn khắc chế cổ trùng, quả thực chính là khắc tinh của Ngũ Độc giáo. Thậm chí ngay cả vu bảo có tiếng của Ngũ Độc giáo là Bách Độc Phiên cũng không sợ chút nào!

Chân núi Tử Trúc phong, đám người Thạch Trường Thanh đứng trên vách đá, khẩn trương nhìn Diệp Húc và đầu hắc hùng kia.

Hùng Bi kêu lên: “Trước tiên nói đã, không được dùng ngọc lâu kia, cũng không được cho đầu long kia trợ trận!”

Diệp Húc cười nói: “Theo ý ngươi.”

Hùng Bi nhẹ nhàng thở ra, nhe rằng cười độc ác nói: “Đã không có ngọc lâu cùng đầu long kia, lão gia một bàn tay cũng có thể niết chết ngươi…” Còn chưa dứt lời, đột nhiên trước mắt lam ảnh chợt lóe lên, Diệp Húc dĩ nhiên vọt tới trước mặt hắn, năm ngón tay mở ra, nguyên khí chấn động, không khí bạo vang, một chưởng đánh thẳng vào bụng hắn.

Hùng Bi lập tức cảm thấy như bị một đầu mãnh long đụng vào trên người, không tự chủ được mà bay lên, tới xa tận vài trăm mét. Rầm một cái đụng thẳng vào vách đá, vụn đá bay tán loạn, thân thể không ngờ lâm vào bên trong vách đá, lưu lại một hình người chữ đại!

Diệp Húc một kích đắc thủ, lập tức mũi chân nhẹ nhàng một chút, một khối đá núi nặng mấy ngàn cân bên người lập tức bay lên, bị một chưởng của hắn đánh thẳng lên trên tảng đá, gào thét ném thẳng tới vách đá.

Nguyên khí quanh thân hắn lao ra ngoài cơ thể, nguyên thần vô thanh vô thức bám vào phía trên vách núi.

“Tế!”

Khối đá lớn mấy trăm ngàn cân này bị hắn dùng nguyên khí tế khởi, lại trợ lực thêm một chưởng, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như sao băng bắn nhanh tới. Ầm ầm một tiếng tảng đá đánh thẳng vào trên vách núi, chấn mạnh tới mức làm cho đám người Thạch Trường Thanh đứng cũng không yên ổn.

Mọi người cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy khối đá lớn này không ngờ không có vỡ vụn mà lại được khảm thẳng vào bên trên vách núi đá. Đầu hắc hùng chỉ còn lộ ra một cái hùng chưởng ở bên ngoài, không biết sống chết thế nào!

Đám người Thạch Trường Thanh không khỏi hoảng sợ, Diệp Húc khi im lặng, đó là một thiếu niên văn nhược, khi cùng người khác nói chuyện mặt không đổi sắc, không mang theo một chút tức giận nào cả. Không nghĩ tới khi động thủ động tác lại mau lẹ, xuống tay cực nhanh, cực độc, làm cho người ta không thể chống đỡ kịp.

“Sư thúc quả nhiên có sức mạnh to lớn, Hùng Bi ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị đánh cho sinh tử không rõ!”

“Đầu Hùng Bi kia bị sư thúc đập chết rồi sao?”

“Cho dù là vu bảo cũng không chắc có thể đả thương được đầu hắc hùng này, cho nên hơn phân nửa nó còn sống…”

Bọn họ còn chưa kịp thảo luận tiếp chỉ nghe thấy một tiếng trống vang lên, Diệp Húc một cước giẫm lên không trung, đè không khí trở thành thực chất, hình thành một đóa hoa sen màu lam. Đóa hoa sen này nâng thân thể của hắn không rơi xuống dưới, một bước lên mây, hướng tới vách núi mà phóng đi.

Đông, đông đông.

Mỗi một cước của Diệp Húc hạ xuống liền làm cho không khí dưới chân bạo vang, không khí dưới chân bởi vậy mà bị nèn ép thành một đóa hoa sen. Chỉ thấy nơi hắn đi qua, một đóa hoa sen nở, một đóa tàn, nở rộ điêu linh, biến mất trong không khí!

Tốc độ của hắn cực nhanh, gần như trong chớp mắt đã vọt tới bên vách đá!

Hô!

Diệp Húc một chưởng chụp thẳng tới vách đá, chưởng ấn màu lam hung hăng bay ra, đánh thẳng vào khối đá phía trên vách đá.

Khối đá lập tức chui vào vách đá thật sâu, trên vách đá bằng phẳng bỗng nhiên xuất hiện một dấu chưởng ấn thật lớn. Nó ước chửng rộng hơn một trượng, sâu gần hai mét, có thể thấy được lực lượng từ chưởng ấn của hắn to lớn ra sao. Thậm chí ngay cả núi đá cũng giống như đậu hủ mềm yếu vậy!

“Hùng lão gia tức giận!”

Chưởng ấn thật lớn đột nhiên chia năm xẻ bảy, một chích hùng chưởng to bằng cái quạt hương bồ, mang theo yêu khí đậm đặc, chụp xuống Diệp Húc!

Hùng Bi lực lớn vô cùng, lập tức làm cho Diệp Húc từ không trung rơi xuống mặt đất làm cho phiến núi rừng này bị cày ra một cái mương máng thật sâu, không biết đánh ngã bao nhiêu cây đại thụ che trời.

Đầu hắc hùng này từ trong vách núi chui ra, ầm ầm rơi xuống mặt đất, đá vụn từ bốn phương tám hướng bay ra, không ngờ hắn lông tóc vô thương.

Thân thể hắn, quả thực giống như lời Thạch Trường Thanh đã nói, được linh dược cùng yêu nguyên bồi dưỡng cho nên dính ba đòn nghiêm trọng của Diệp Húc cũng không vấn đề gì.

Đầu hắc hùng này tức giận rồi, quanh thân nó nổi lên yêu khí nồng đậm, thẳng hướng trời cao, khí thể thảm liệt, làm cho người ta kinh hồn táng đởm.

Hắn hô một tiếng nhảy lên, thân thể cao lớn thẳng truy theo phương hướng Diệp Húc ngã xuống. Yêu khí tản ra, làm cho bùn đất đá núi bay lên, thậm chí ngay cả một gốc cây đại thụ che trời cũng bị yêu khí mênh mông thổi trúng đổ rạp xuống đất.

Diệp Húc lúc này đã đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, dường như không có việc gì. Hắn hít một hơi thật dài, huyền công vận chuyển, thân thể lập tức trở nên cao gầy, giống như cây gậy trúc, thân cao gần trượng, chỉ còn thấp hơn hùng bi một cái đầu.

Một người một hùng ở trong núi rừng nhảy nhót như bay, liên tiếp giao thủ, giống như hai người khổng lồ giao phong. Từng quyền tới da thịt, bọn họ không hề dùng vu binh hay vu bảo, mà thuần túy là đối kháng bạo lực, chính xác là dùng lực mà ẩu đả thôi.

Dù vậy, bọn họ giao thủ sinh ra khí lãng, cũng không kém chút nào so với uy lực của vu pháp, cây cối ngã xuống thành từng phiến, trong rừng xuất hiện một cái hố to, còn có từng đạo vết nứt ghê người, mặt đất chi chít vết thương.

Hùng Bi thì không nói làm gì, dù sao cũng là đại yêu tu luyện thành công, lại dùng linh dược tẩm bổ thân thể, làm cho thân thể đao thương bất nhập, vu pháp bất xâm. Nhưng mà Diệp Húc lại là một thiếu niên mười bốn tuổi, không ngờ cũng luyện thân thể khủng bố tới như vậy. Hắn có thể lấy cứng chọi cứng với Hùng Bi không rơi xuống hạ phong một chút nào, thực làm cho người ta phải nghẹn họng trân trối đứng nhìn!

Đám người Thạch Trường Thanh nhìn thấy tình hình như vậy, đều lộ ra thần sắc khó tin. Qua một lúc lâu sau, Thạch Trường Thanh từ từ phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: “Cố sư thúc từng nói Diệp sư thúc đại náo Thanh Châu, gần như đem gia chủ của các đại thế gia Thanh Châu chém giết. Ta còn có chút không tin, hiện tại ta tin rồi. Diệp sư thúc thân thể mạnh như vậy, quả thực chính là một đầu yêu thú luyện thành chân nguyên đại yêu, Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ Bạo Viên Đan, quả thực không thể làm tổn thương tới thân thể hắn…”

Tiêu Nguyệt cười nói: “Đáng tiếc tu vi Diệp sư thúc còn thấp, đụng tới loại đại yêu không hiểu vu pháp cũng thôi, nếu gặp được loại tinh thông vu pháp, Diệp sư thúc hơi bị thiệt một chút.”

Mọi người gật đầu chấp nhận, chỉ bằng thân thể mạnh mẽ cũng không thể vô địch. Tu vi cao thâm, có thể thúc dục vu pháp, vu binh, vu bảo, thậm chí trấn áp được nguyên khí nguyên thần đối phương, khiến cho đối phương có một thân bản lĩnh nhưng không cách nào phát huy được.

Ví dụ như mấy người bọn họ đúng là không cách nào đối phó với đại yêu Hùng Bi này, nhưng nếu là đối phó với Diệp Húc, liền có thể thả cổ trùng, hoặc là dùng tu vi trực tiếp áp chế nguyên thần nguyên khí của Diệp Húc.

Tu vi rất thấp, đích thật là khuyết điểm của Diệp Húc.

Tuy nhiên Diệp Húc mấy ngày nay tu vi tinh tiến, bọn họ hết thảy nhìn thấy trong mắt cả, nói vậy chứ Diệp Húc rất nhanh sẽ đuổi kịp tu vi của bọn họ.

Nếu xuất hiện cái loại tình huống này, mấy người liếc nhau, chậm rãi lắc đầu thầm nghĩ: “Cùng giai vô địch, tuyệt đối là cùng giai vô địch! Vu sĩ tu vi ngang nhau, cho dù là vu hoang thế gia cổ xưa hay là đệ tử của các đại phái cự phách, cũng không có thể mạnh hơn thực lực của Diệp sư thúc được…”

Điền Quân vội vàng nói: “Sư huynh, không thể để cho bọn họ tiếp tục đánh xuống, nếu không Vân Môn sơn ta sẽ bị bọn họ tàn phá không thể sửa chữa được!”

Thạch Trường Thanh cười khổ nói: “Các ngươi ai dám đi xuống ngăn trở?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.